Hồn Hoa

Chương 11




Bảo chủ vẫn đặc biệt sủng ái thiếu niên bệnh nhược, người tại hậu viện trong lòng đều gợn sóng, nhưng không dám hành động thiếu uy nghĩ, dẫm lên vết xe đổ.

Đương nhiên Mạch Thanh Mạch Hồng, còn có tổng quản nhìn ra cảm tình của bảo chủ và thiếu niên lúc này mới bắt đầu chính thức tiến triển. Bảo chủ không hề che giấu tình cảm thương yêu của mình với thiếu niên, cậu cũng an ổn tiếp nhận, tiếp nhận tất cả, giống như từ khi cậu vào bảo đến nay, dù là xấu hay tốt.

Có điều dù hai người vẫn thuần khiết như cũ, những trong đó vẫn có ít nhiều thân mật.

—————–

“Cạch.” Tô Tư Ninh hạ quân cờ trắng, khóe môi vẽ ra nụ cười hứng thú.

Thương Mặc nheo mắt nhìn y, cầm cờ đen hạ xuống, phá giải thế cờ. Quả nhiên, thiếu niên lập tức thay đổi biểu tình, ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Thương Mặc cười cười, vân vê quân cờ trên tay.

“Ván này ta thua.” Tô Tư Ninh nói, bắt đầu thu lại những quân cờ trắng.

“Chơi nữa không?” Thương Mặc cũng nhặt cờ.

“Không chơi.” Tô Tư Ninh gãi gãi mũi “Ta bại, nửa tháng sau đều nhờ ngươi rồi.”

Tô Tư Ninh từ lúc tiến nhập bảo tới nay, ngoại trừ chính mình ra, ăn, mặc, ở, tất cả đều là của Thương Mặc. Thế nhưng hai người chơi cờ muốn tìm vui, vì vậy đánh cuộc ai thua một ván phải nghe theo sai bảo của người thắng một ngày.

Thương Mặc cười lớn:”Hảo, chuyện này cứ quyết định như vậy, ngày mai theo ta đến thư phòng, giúp ta sao chép sổ sách.”

Tô Tư Ninh giương mắt nhìn hắn: “Sổ sách của Ngân Tùng Bảo để ta sao chép liệu có hảo không?”

“Người quản lý sổ sách đã hồi gia thăm người thân hai hôm nay, những người khác sao chữ rất vất vả.” Thương Mặc nửa thật nửa giả nêu ra lý do.

Tô Tư Ninh im lặng, không bày tỏ tiếp nhận, cũng không biểu thị từ chối. Với Thương Mặc đó chính là câu trả lời tuyệt nhất.

Ngày thứ hai, Thương Mặc quả nhiên dẫn Tô Tư Ninh đến thư phòng, thật sự để y sao chép sổ sách.

Đây là lần đầu tiên Thương Mặc thấy Tô Tư Ninh cầm bút viết chữ. Nét chữ giống như bản thân cậu, nho nhã, sâu sắc, nhìn như đề bút vô lực nhưng viết ra hiển hiện sức sống.

Sổ sách do ai sao chép không quan trọng, chỉ là muốn tìm việc cho y làm, không nên rảnh rỗi đến rỉ sắt. Thương Mặc không nói thật nguyên do nhưng Tô Tư Ninh cũng tự hiểu, tiếp nhận sự tình.

Sau đó việc này đều được trên dưới hậu viện âm thầm bàn luận. Bởi vì Thương Mặc từ trước tới giờ không để phấn hồng lam nhan tại hậu viện tiếp xúc với công việc của Ngân Tùng Bảo. Càng nhiều người nhận ra thiếu niên kia khác với người thường, cũng có thêm nhiều người kiếm chế không nổi ghen ghét.

Bọn hạ nhân tụm năm tụm ba thảo luận, thái độ bảo chủ hiện tại sẽ biểu thị cách đối đãi của họ với thiếu niên sau này. Dù chủ nhân đối với thiếu niên có phần vô tình nhưng nếu thực sự khác với người thường, họ sẽ có sự tôn trọng thích đáng.

Có người đến hỏi tỷ muội Mạch tử, hai người đó nhìn nhau cười cười, chỉ ngón tay lên trời “Thiên cơ bất khả lộ.”

Cũng có người nói xa nói gần, đi hỏi tổng quản, ông ta lạnh lùng nói:”Trời nhìn người, cứ thuận theo tâm mình làm việc, làm ác tự có quả báo, làm thiện tự hảo.”

“Ôi tổng quản, từ lúc nào ngài dốc lòng làm việc thiện vậy?” Hạ nhân cười hỏi, ý tứ châm chọc.

Tổng quản liếc mắt nhìn hắn một cái: “Ta không làm thiện, chỉ không làm chuyện ác. Các ngươi chưa từng làm việc ác, không cần lo lắng.”

“Lời tổng quản phải chăng có ý muốn nói kẻ làm hạ nhân như chúng ta chỉ cần cố gắng hoàn thành tốt bổn phận của mình như trước, phải không?” Người nọ lại hỏi.

“Như thế nào là bổn phận hạ nhân?” Tổng quản phản vấn.

Người nọ đáp: “Còn chờ tổng quản đại nhân chỉ rõ.”

“Ngươi chẳng qua muốn hỏi ta có cần biểu thị tôn trọng với vị công tử kia hay không.” Tổng quản nói “Ta chưa khi nào bất kính với bất kỳ vị khách nhân nào ở đây. Đó là bổn phận của hạ nhân.”

Người nọ nghe xong liền im lặng

————————-

Đã nhiều ngày Tô Tư Ninh đều ở thư phòng sao chép, hàng ngày đều luyện chữ, khí lực đề bút chung quy đã vững rất nhiều, tâm cũng dần tĩnh tại.

Thương Mặc cư nhiên bồi ở thư phòng, bản thân xem ghi chép hoặc đọc sách, cũng không quấy rầy Tô Tư Ninh.

Ngày hôm đó, Tô Tư Ninh rốt cục đã sao chép xong chữ cuối cùng, ngẩng mặt lên, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thương Mặc liền đi qua, cầm sổ ghi chép nét mực vẫn chưa khô lên nhìn, gật đầu nói:” Ngươi rất cẩn thận, nét bút qua nhiều ngày vẫn không đổi.”

Tô Tư Ninh gật đầu nói: “Đó là bởi vì ta vốn chậm chạp.”

“Chậm một chút không tốt sao?” Thương Mặc hỏi.

“Có lúc hảo, có lúc bất hảo.” Tô Tư Ninh đáp.

Thương Mặc liền buông sổ ghi chép: “Buổi tối muốn ăn gì?”

“Cái gì đó thanh đạm một chút.”

“Hảo, đến chỗ ngươi dùng bữa.”

Tô Tư Ninh khẽ nghiêng đầu, gật một cái, nói:”Được.”

Cháo rau được đưa tới Tiểu Trúc, còn có thêm một bình rượu hảo hạng.

Bữa ăn hai người cười nói, bầu không khí rất hòa hợp. Thương Mặc uống hết một bình, lại gọi hạ nhân mang thêm bình nữa.

Tô Tư Ninh giúp hắn rót rượu, vừa muốn cầm bầu rượu lại bị Thương Mặc giữ lấy tay.

“Ân?”” Tô Tư Ninh nghi hoặc ngẩng đầu.

Thương Mặc cười không nói, tự cầm lấy bình rượu, uống một ngụm, sau đó hỏi:”Ngươi từng uống qua?”

Không hỏi uống hay không uống, mà hỏi có thể hay không, Tô Tư Ninh lộ ra điểm ngượng nghịu: “Khi còn bé… từng uống qua rượu thuốc.”

Thương Mặc phiêu mắt, sau đó rót rượu vào chén mình vừa dùng, đẩy đến trước mặt Tô Tư Ninh.

“Vậy uống một chút, cho ấm người.”

Tô Tư Ninh xua xua tay: “Rượu này mạnh….ta không thể.”

“Thử một chút cũng không được?” Thương Mặc nhìn y.

“……Không được.” Tô Tư Ninh khẽ nói.

Sau một khắc liền bị một lực đạo mạnh mẽ nhưng ôn nhu kéo vào trong lòng Thương Mặc, hắn giữ lấy cằm y, sau đó rượu rót vào trong miệng nhỏ đang hé mở.

“Khụ khụ khụ… Khụ khụ…” Hơi rượu cay nồng bốc lên khiến mặt Tô Tư Ninh đỏ bừng, nước mắt ngấn mi, ho mạnh vài cái, vừa thẹn vừa luống cuống.

Thương Mặc cười lớn, nhìn Tô Tư Ninh vô tội biểu tình lúng túng, có vẻ hơi khiếp ý, nghĩ rằng thiếu niên này thật sinh động, cũng điềm đạm đáng yêu. Tô Tư Ninh vừa vất vả lấy lại khí tức bình ổn, phút chốc đã bị tước đoạt đi hô hấp.

Đôi môi Thương Mặc vẫn ôn nhu mà nồng nhiệt, mất đi sự lạnh lùng vốn có. Cảm nhận được thiếu niên trong lòng lúc đầu cứng người lại sau dần dần trở nên mềm đi, Thương Mặc đỡ lấy ót thiếu niên, ép chặt hơn, dò xét đầu lưỡi.

Mới vừa uống một ngụm rượu, trong miệng thiếu niên vẫn còn nồng hương men say, chiếc lưỡi mềm mại mà non nớt không thể chống đỡ, bị hắn đùa nghịch. Tay y nắm ngực áo hắn vô lực, gần như mê muội.

Cuối cùng, khi được thả ra, Tô Tư Ninh gắng sức lấy lại hơi thở, dè đâu bị sặc khí.

Thiếu niên hô hấp trở lại bình thường, có điều mặt đỏ bừng, không cách chi giảm bớt sức nóng.

Thương Mặc nhìn y sâu sắc. Y thấp đầu, chẳng nói chẳng rằng, chỉ ngả cho hắn một chén rượu. Thương Mặc liền thu hồi ánh mắt thiêu đốt người khác, cầm chén rượu lên một hơi cạn sạch.

Kế tiếp, hai người không nói thêm gì, đợi Thương Mặc uống hết bình rượu, hắn liền đứng dậy.

“Không còn sớm nữa, ta nên trở về.”

“Ân.” Tô Tư Ninh cũng đứng dậy.

Tiễn tới cửa, Thương Mặc xoay người, vuốt nhẹ lên mặt Tô Tư Ninh: “Ngươi nghỉ sớm a.”

“Ân.” Tô Tư Ninh gật đầu, nhẹ giọng trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.