Hồn Đồn Than

Chương 86: Có phải ngươi không được không?




Chu Thanh Nhược chưa từng nghĩ tới, lần thứ hai mình nhìn thấy Tân đế lại là tình cảnh thế này. 

Vũ Đức Tân đế mới vừa tiến hành xong nghi thức lên ngôi, mặc trên người trang phục và mũ miện vừa dầy vừa nặng, trang phục hoa lệ xinh đẹp, ngồi trên ngai vàng Ngự Bảo điện. Dáng người cao ngất, ánh mắt trong trẻo mang theo uy nghiêm, ánh tuấn chói mắt, trên người toát ra một cỗ bễ nghễ thiên hạ, lúc này, từ trên cao nhìn xuống Chu Thanh Nhược, hỏi, “Trẫm nghe nói ngươi cảm mến trẫm.” 

Phụt..., Chu Thanh Nhược kém chút bị sặc vì nước trong miệng mình, nàng vội ngẩn đầu nhìn Lục Bội Ninh đang đứng bên cạnh Vũ Đức đế, kết quả thấy hắn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim một bộ im lặng không chút cử động, thầm hận trong lòng, nhớ đến chuyện ngày hôm qua Lục Bội Ninh thần thần bí bí nói với nàng. 

Tổng kết lại lời nói của Lục Bội Ninh chính là nhiều năm qua hoàng đế có bệnh vô cùng xa cách ghét bỏ với nữ nhân, duy chỉ đối với nàng mới có sắc mặt ôn hòa chút, y có thể lót đường cho nàng một chút, còn sau này phát triển thế nào đó là chuyện của nàng. 

Nhưng mà cũng không thể bắt đầu như vậy đi? Nàng cảm mến hoàng đế? 

Vị Lục Bội Ninh này nhìn rất nghiêm trang, sao hành sự lại bỉ ổi như vậy? 

Dĩ nhiên, Chu Thanh Nhược chưa bao giờ tin có bánh thịt từ trên trời rơi xuống, bởi vì rớt xuống cũng chỉ có thể là đĩa sắt, cho nên khi nàng biết hoàng đế có cái căn bệnh không tiện nói ra ngược lại rất an tâm. 

Nếu hoàng đế không có chuyện gì, cần gì phải tìm nàng? 

Cũng không phải nàng tự xem nhẹ mình, có điều dù sao nàng cũng là tần phi của Nhân Tông hoàng đế, bất kể phương diện gì cũng không quá thích hợp. 

Chu Thanh Nhược cắn răng, không quản mọi chuyện mà trả lời, “Vâng, nô tỳ cảm mến bệ hạ.” Chu Thanh Nhược phát hiện một khi đã mở miệng, lời nói ra cũng không phải là quá khó khăn, lại nói thêm một câu, “Chính là khi lần đầu tiên được gặp bệ hạ.” Nói xong ánh mắt lấp lánh nhìn Hoàng đế, nhìn giống như viên thịt viên nàng thường thích ăn, yên lặng nhủ thầm, còn trẻ như vậy, anh tuấn như vậy, nếu là kiếp trước nhất định là đại biểu của cao phú soái (đẹp trai nhà giàu cao ráo), nàng chỉ muốn đem đầu núi này đánh bại, sau này sẽ ăn mặc không lo, vinh hoa phú quý... Ừ, dĩ nhiên còn có rất nhiều rất nhiều thịt viên, lúc này nàng ngốc mới đẩy người này ra!

Nàng cũng không muốn sống thê thê thảm thảm qua một đời trong chốn hậu cung, nàng cũng muốn tìm một người biết nóng biết lạnh, hạnh phúc mỹ mãn trôi qua một đời. 

Hoàng đế vốn cho là Chu Thanh Nhược sẽ rất thẹn thùng, kết quả người ta cứ ngẩn đầu lên mà nhìn thẳng y..., ánh mắt kia trong sáng rõ ràng, như vì sao chói lọi, hết sức cố chấp, giống như trong mắt nàng mình là một bàn thức ăn ngon, mặt hoàng đế bỗng có chút hồng hồng, y nặng nề ho khan một tiếng nói, “Nếu như thế, vậy ở bên cạnh hầu hạ trẫm đi.” 

Thần trợ công Lục Bội Ninh đi đến gần nói, “Bệ hạ, người xem nên phong cái gì?” 

Hậu cung Vũ Đức Tân đế trống không, đừng nói đến phi tần..., bên cạnh ngay cả một cung nữ phục vụ cũng không có, cho nên không có các cấp bậc kia, ôi chao, vị phi gì, hay là quý phi nào đó, vị trí những cấp bậc này đều trống không có thể tùy tiện chọn, cho nên Hoàng đế rất nhanh nói ra, “Vậy phong làm Huyên phi đi.” 

Lần này đến phiên Chu Thanh Nhược trợn tròn mắt, thế là xong rồi? Còn là một Huyên phi? Nàng cũng ngốc trong cung hơn hai năm, biết mấy nữ nhân của Nhân Tông hoàng đế vì những phẩm cấp này không biết có bao nhiêu tâm kế, kết quả đến thời vua này lại dễ dàng như vậy...

Thần trợ công Lục Bội Ninh lại nói, “Huyên phi nương nương còn không mau tạ ơn?” 

Lúc này Chu Thanh Nhược mới kịp phản ứng, ánh mắt nóng bỏng nhìn Hoàng đế, thanh thúy vang vang nói, “Tạ Bệ hạ.” 

Hoàng đế rất bận rộn, lúc này cũng chỉ dành chút thời gian rảnh thay quần áo, lát nữa còn phải ra ngoài thiết yến cùng các quần thần, căn bản cũng không có thời gian tán gẫu cùng Chu Thanh Nhược, cho nên vội vàng nhắm đúng trọng điểm, mềm nhẹ hỏi nàng muốn nghỉ nơi nào. 

Cả hậu cung mặc Chu Thanh Nhược tùy tiện lựa chọn, bỗng nhất thời xúc động, “Bệ hạ là nghỉ chỗ nào?” 

Hoàng đế nói, “Trẫm vẫn ở Ngự Bảo điện.” 

Chu Thanh Nhược lại nói: “Vậy cung nào gần Ngự Bảo điện một chút thì ta nghỉ nơi đó.” 

Hoàng đế nghe vậy cũng cảm thấy mang tai đỏ lên cả rồi, trên mặt có chút khí nóng bốc lên, thần trợ công Lục Bội Ninh nói, “Cách gần Ngự Bảo điện nhất chính là Vĩnh Hòa điện, có điều mấy ngày trước bị dột nước không ở được, Bệ hạ..., người xem, nếu không trước để Huyên phi nương nương ở tạm trong Ngự Bảo điện? Chờ Vĩnh Hòa điện tu sửa xong rồi dời qua cũng không muộn.” 

Lúc này Chu Thanh Nhược quả thật rất muốn dùng ánh mắt cảm kích Lục Bội Ninh rồi, quá khí thế mà. 

Cứ như vậy lần thứ hai Chu Thanh Nhược gặp Vũ Đức Tân đế đã được phong làm Huyên phi, còn vào ở Vĩnh Hòa điện, có điều tạm thời sống tạm trong Ngự Bảo điện của Hoàng đế, cũng xem như một bước lên mây. 

Ngự Bảo điện cuối cùng cũng nghênh đón nữ chủ nhân, không khí rất náo nhiệt, đại thái giám Vương Thịnh của Ngự Bảo điện chỉ hận không thể dính lên trên người Chu Thanh Nhược nịnh nọt nàng, ai cũng biết Hoàng thượng không thích cùng nữ nhân, phục vụ bên cạnh đều là nô bộc, sau khi vào cung không thể dùng nữa liền đổi thành thái giám, hôm nay không nói có thể mang một nữ nhân đi vào, còn phong phi vị cho nàng, càng làm cho người ta không tin nổi chính là vị này còn từng là một tần phi của Nhân Tông đế, có thể thấy được vị Huyên phi này rất đặc biệt! 

Vương Thịnh phải tranh đấu một trận mới được Vũ Đức Tân đế chọn trúng, vào lúc này cần phải tỏ vẻ trung thành, hiển lộ bản lãnh, dĩ nhiên hết sức ân cần lấy lòng. 

Chu Thanh Nhược vốn tưởng rằng sau khi vào ở chính là được ăn mặc lụa là, cật hương bát lạt (ăn ngon uống cay), sau đó sẽ nghĩ làm thế nào khiến Hoàng đế vui vẻ, kết quả ai biết vừa dọn vào chuyện thứ nhất chính là sửa sang lại phòng, cũng không phải nàng có lòng rỗi rảnh này chủ yếu là gian phòng kia thật quá kỳ quặc đi, đã vào hạ rồi, nhưng màn trướng vẫn còn là gấm vóc nặng nề, chăn còn dầy hơn chăn gấm, về phần y phục mùa hạ của nàng và Hoàng đế vốn không có làm! Bởi vì không ai quản chuyện này! Về phần thiện phòng lại càng loạn hơn, hôm nay nếu nấu không phải mặn, thì ngày mai sẽ nhạt, Chu Thanh Nhược nghĩ đến yến tiệc bên ngoài điện, những quan viên kia ăn những thức ăn không ngon miệng này không biết có tâm tình gì, cũng thay bọn họ vuốt mồ hôi. 

Chuyện như vậy xem thì đơn giản, nhưng chân chính muốn bắt đầu làm cũng ngàn ngôn vạn ngữ, cũng may Chu Thanh Nhược đã từng giúp đỡ Đức phi quản lý qua chuyện trong cung, lại còn được Vương Thịnh tương trợ, chỉ mấy ngày đã tìm được đầu mối giải quyết, chuyện khác không dám đảm bảo, tóm lại xiêm y Hoàng thượng, xiêm y của nàng, vấn đề ăn cơm, dụng cụ tắm rửa, phân phối cung nữ và thái giám, những chuyện cần giải quyết cấp bách trái lại đều đã giải quyết xong. 

Thật ra thì ngoài Vương Thịnh còn có mấy cung nữ ma ma đều rất đắc lực, nhưng vấn đề chính là không có ai làm chủ, Hoàng đế cả ngày bận rộn chính vụ nào có rỗi rảnh quản chuyện không liên quan như này? Về phần đám người Lục Bội Ninh thì lại càng không nhúng tay vào, cho nên mới kéo dài tới lúc Chu Thanh Nhược đi vào mới có thay đổi. 

Sau ba ngày lên ngôi, sau đó là ban thưởng, Hoàng đế bận rộn giống như con quay, chờ có thể thở một hơi cũng đã là nửa tháng sau. 

Ngày hôm nay, Hoàng đế thật khó khăn mới trở về ăn cơm, kết quả vừa vào trong phòng liền phát hiện có sự khác biệt, màn đổi thành sa mỏng màu xanh thiên thanh (xanh da trời), giường được chiếu phủ lên, bình hoa màu trắng đang được cắm hoa hồng màu trắng màu đỏ, bên cửa sổ có một cái án bàn lớn,  bên trên bày bút viết nghiên mực, dùng bình phong làm bằng gỗ tử đàn khảm mười hai mỹ nhân bằng Ngọc Thạch ngăn cách, sạch sẽ sáng sủa, mọi thứ đều trật tự ngăn nắp. 

Tim Hoàng đế đột nhiên run lên, có một loại xúc cảm ấm áp kỳ quái trào dâng..., bỗng lúc này hắn nghe một tiếng cười thanh thúy vang lên, Chu Thanh Nhược mặc cái áo nhỏ màu xanh lá cây, phía dưới mặc váy hoa mẫu đơn thêu hoa sen đi tới hành lễ với Hoàng đế. 

Hai người đã nửa tháng không gặp mặt nhau rồi, Hoàng đế nhìn Chu Thanh Nhược cũng cảm thấy nàng không giống trước, nụ cười sáng ngời, động tác thanh tao lịch sự, nhấc chân giơ tay đều hết sức tự nhiên, đặc biệt là đôi mắt sáng trong tựa vì sao, lúc nhìn người luôn mang theo ý cười, làm tâm tình y cũng không tự chủ mà thích thú. 

Lúc này Chu Thanh Nhược cũng đang nhìn Hoàng đế, cảm thấy ngài có chút tiều tụy, có điều tinh thần rất tốt, mắt sáng ngời có hồn, dáng người cao lớn như tùng, trên mặt mang theo sắc mặt vui vẻ, hiển nhiên mọi chuyện thật rất thuận lợi, nàng phân phó người đến châm trà cho Hoàng thượng, lại bảo ngự thiện phòng đi chuẩn bị cơm tối. 

Rất nhanh Ngự thiện phòng đã đưa thức ăn tới, lúc ăn cơm không được nói chuyện, Chu Thanh Nhược lại một mực phục vụ Hoàng thượng ăn cơm, thời gian ngược lại trôi qua rất nhanh, nhưng khi cơm nước xong hai người lại có chút lúng túng, phải nói gì đây? 

Chu Thanh Nhược phát hiện Vũ Đức đế luôn cách xa nàng, bất kể là lúc ăn cơm, hay lúc nói chuyện, dù có lần vô tình chạm phải ngón tay nàng cũng sẽ nhanh chóng buông ra..., cái bệnh không muốn chạm nữ nhân này hình như thật không nhẹ nha? 

Dĩ nhiên Chu Thanh Nhược lúc này còn chưa biết chuyện vị Vũ Đức này còn có chứng bệnh luống cuống, sau đó khi nàng biết được, thật hận không thể đem Lục Bội Ninh làm thịt rồi. 

Hậu cung không được can chính (can dự triều chính), nếu không phải như thế Chu Thanh Nhược thiếu chút đã hỏi Hoàng đế..., vị Nội các thủ phụ kia cơ hồ mang theo một nửa quan văn bãi công đến thế nào lại có thể khuất phục Hoàng đế, nhưng tất nhiên lời này nàng không thích hợp hỏi đến. 

Không thể hỏi chính sự, vậy có thể nói một chút chuyện thời tiết cùng việc xiêm y, ăn cơm không? Kết quả Hoàng đế đối với những chuyện này tuyệt nhiên không quan tâm, hỏi một câu đáp một câu, tất nhiên bị hỏi đến phiền nên tóm lại một câu, đó chính là nàng tự xem mà làm, hết sức lạnh lẽo. 

Lúc Chu Thanh Nhược đang vắt óc suy nghĩ đến vò nát cả da đầu nên chuyển sang đề tài gì nói tiếp thì Hoàng đế đứng dậy đi thư phòng, điều này làm cho Chu Thanh Nhược rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. 

Kết quả chờ mòn chờ mỏi, Hoàng đế cũng không có dấu hiệu trở về, Chu Thanh Nhược mang y phục ngày mai Hoàng đế sẽ mặc, một lúc lại muốn ăn khuya, những chuyện này đã ai bài xong lúc này mới đi tắm rửa, rửa mặt liền lên giường ngủ. 

Không biết vì sao Chu Thanh Nhược lại cảm giác có chuyện gì đó không đúng, nhưng đáng chết là nàng lại quên mất..., ngủ thẳng đến nửa đêm đột nhiên nàng tỉnh dậy, lúc này mới nhớ tới, dù là da mặt dày sống bám ở Ngự Bảo điện, nhưng phòng ngủ của nàng không ở nơi này nha! Nơi này chính là tẩm cung của Hoàng đế mới đúng! 

Có điều Chu Thanh Nhược nhận thức hơi trễ, bởi vì ngay lúc này bên cạnh nàng có một nam nhân đang nằm, mà nam nhân này đang làm chuyện như một thiếu niên vừa mới vào thời kỳ trưởng thành hay làm, chính là len lén cầm tay Chu Thanh Nhược..., sau đó giống như chạm phải điện mà buông ra, rồi sau đó lại sờ lên, rồi buông ra. 

Chu Thanh Nhược thật không biết mình có nên giả bộ ngu ngủ tiếp hay không..., vị Vũ Đức Tân đế này cũng quá đáng yêu đó chứ? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.