Hồn Đồn Than

Chương 47: Sở Dật Đình dịu dàng (2)




Cùng lúc đó, Phương Thiếu Khanh và Phương Thiên Nam nổi giận cùng dồn dập động thủ, ba người bên này vừa động, giống như ngòi nổ kích động toàn trường, đại chiến hết sức căng thnwgr, đoàn vinh quang độc lập do Lãnh Cốc cầm đầu cùng với hơn mười đoàn vinh quang do Niên gia bồi dưỡng bắt đầu chém giết với người của đoàn vinh quang Vương Giả, trong lúc nhất thời, hiện trường hỗn loạn không chịu nổi.

Đoàn vinh quang Vương Giả nhân số đông đảo, đếm không hết được, tuy rằng nhân số đoàn vinh quang Độc Lập của Lãnh Cốc không nhiều, nhưng bọn họ đều là hạng người dũng mãnh thiện chiến, hoặc là đại vương chiếm núi, hoặc là trùm thổ phỉ, đều là cao thủ tam giáo cửu lưu tà môn ma đạo, lấy một địch mười là điều chắc chắn, các loại kỹ thuật thủ đoạn quỷ dị như thần khiến người ta khó lòng phòng bị.

Niên đại thiếu vốn muốn dẫn Niên Tiểu Linh rời khỏi, thế nhưng Niên Tiểu Linh căn bản không chịu đi, nàng mặc dù là nữ giới, nhưng tận mắt chứng kiến nhiều người như vậy chiến đấu đẫm máu vì mình, há có thể rời đi được, đặc biệt là Lãnh Cốc còn phải chống chịu trước Phương Thiên Nam và Phương Thiếu Khanh vay công, bị đánh lui về sau liên tiếp, hiện tại, Niên Tiểu Linh không còn do dự nữa, lập tức gia nhập chiến đoàn.

Loạn, hiện trường hỗn loạn tưng bừng.

Ai cũng không hề nghĩ tới, nguyên bản một hôn lễ hoành tráng, trong giây lát đã biến thành hai quân giao chiến, khiến người ta trân trối há hốc mồm nhất chính là, một vị tân lang mặc hồng y hoa lệ đang chiến đấu kịch liệt với chính tân nương đầu đội mũ phượng, vai quàng khăn hồng, một màn này phát sinh thực sự quá đột ngột, đột ngột đến mức khiến chúng lão bách tích vực Tây Ách đều có chút không thể nào tiếp thu được.

Các loại linh quyết, các loại linh bảo, các loại trận pháp không ngừng lấp lóe điên cuồng giữa không trung vực Tây Ách, tình cảnh hỗn loạn không thể tưởng tượng được, còn nghe nói Lãnh nhị gia kia đang đánh lộn phát điên tới mức không còn muốn sống, giờ khắc này, thấy hắn tranh đấu với Phương Thiếu Khanh, mọi người mới biết lời đồn là thực, Lãnh nhị gia này quả nhiên là một vị thảo khấu lục lâm, vừa đánh vừa chửi, một đao vung lên kèm theo một tiếng chửi thẳng mặt người ta, đánh cho Phương Thiếu Khanh liên tục bại lui.

- Phương Thiếu Khanh, ngươi dùng một cái phân thân hỏng bét này lắc lư trước mặt lão tử làm gì! Nhanh cút cho lão tử, muốn đánh thì gọi bản tôn của ngươi tới đánh đi.

Ầm ầm ầm!

Lại tung ra một đao, đại tự nhiên vù vù vang vọng, một đao như vậy, đánh cho Phương Thiếu Khanh lui về sau, đau đớn kêu rên.

Một đao của Lãnh Cốc chém cho phân thân Phương Thiếu Khanh bị bật lui về phía sau, tuy không cam lòng nhưng Phương Thiếu Khanh cũng không làm gì được, dù sao đây cũng chỉ là một cái phân thân, hơn nữa còn là phân thân mới tu luyện ra, căn bản đánh không lại Lãnh cốc, nếu như đổi thành bản tôn, Vu yêu là một thân bản gốc tội lỗi, chỉ cần xuất hiện, tùy thời đều có thể gặp phải thẩm phán từ thiên địa, thế nên hắn không dám, mắt nhìn Lãnh Cốc rời khỏi, hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

- Các huynh đệ, hành sự theo kế hoạch, không được ham chiến!

Lần này Lãnh Cốc dẫn người đến đây cướp dâu là có chuẩn bị kế hoạch chu đáo, cũng không phải hành động theo cảm tính, hắn biết điểm ấy người bên mình căn bản không đủ để chống lại đoàn vinh quang Vương Giả, thế nên từ lúc bắt đầu đã không có ý định đại chiến, bọn họ chuẩn bị trước tiên đưa Niên Tiểu Linh đi, còn chuyện tiếp theo thì về sau định đoạt. Phát hiện NIên Tiểu Linh bị Phương Thiên Nam quấn lấy không cách nào thoát thân, đang muốn đi tới hỗ trợ, lúc này, một đạo bóng trắng thoáng hiện đến ngăn hắn lại, người này phong độ phiêu nhiên, khí định thần nhàn, chính là Vũ Hóa Phi, một trong năm vị đoàn trưởng chủ lực của đoàn vinh quang Vương Giả.

- Lãnh huynh, đã lâu không gặp.

Vũ Hóa Phi hờ hững cười, nhẹ nhàng vung vẩy chiếc quạt giấy.

- Vũ Hóa Phi, nơi này không có chuyện của ngươi, cút đi!

- Thật không tiện, nói thế nào thì Phương Thiên Nam cũng là người của đoàn vinh quang Vương Giả chúng ta, hôm nay ngươi đến đây quấy rối, ta há có thể ngồi yên không để ý tới.

Lãnh Cốc lại không phí lời, gầm lên giận giữ, trực tiếp quơ đại đao bổ tới, hai người đều thành tựu tử nguyên thân bảy màu đại tự nhiên, từng chiêu từng thức đều ẩn chứa uy lực đại tự nhiên cường đại, vô cùng ảo diệu, chỉ bất quá xem ra Vũ Hóa Phi vẫn cao hơn một bậc.

Ầm ầm ầm!

Hai người đấu hơn mười hiệp trên hư không, Lãnh Cốc bị Vũ Hóa Phi dùng một chiêu đánh lui về sau ba bước, quát lên:

- Xem ra ngươi nịnh bợ Mạc Vấn Thiên rất giỏi, những năm này chiếm được không ít chỗ tốt đó.

- Ha ha!

Vũ Hóa Phi nhã nhặn cười.

- Cười con mẹ nhà ngươi!

Lãnh Cốc gầm lớn lên một tiếng, quanh thân lấp lóe ánh sáng bảy màu, vung vẩy trường đao, một lần nữa đánh tới.

Phụ cận quảng trường Tây Ách, bên trong một gian phòng trang nhã, Trần Lạc nằm ngửa người trên ghế thái sư, hai chân vắt chéo, nhìn tràng tranh đấu bên ngoài qua song cửa sổ, cười nói:

- Không nghĩ tới mười năm không gặp, tiểu tử Lãnh Cốc này xem ra vẫn như cũ, cà lơ phất phơ bất cần đời, đánh đấm vẫn luôn liều mạng như vậy, làm chuyện gì vẫn là vọng động như cũ, chỉ bất quá tu vi không tăng trưởng bao nhiêu, thế nào ngay cả Vũ Hóa Phi cũng không đánh lại được.

- Ha ha ha…

Ngự Nương Mạn Đà La mặc trang phục lễ hội nhưng lại không hề đoan trang chút nào, ngồi ở trên người hắn, vẫn điên cuồng uống rượu ngon, nghe thấy Trần Lạc đánh giá Lãnh Cốc như vậy, nàng bật cười ha ha, nói:

- Gia hỏa Lãnh Cốc vốn chính là một quả pháo, chạy tán loạn khắp thiên hạ, kết giao với một ít hồ bằng cẩu hữu khắp nơi, ngay cả tĩnh một chút cũng không có, làm gì có thời gian tu luyện, tu vi tự nhiên không được, còn Vũ Hóa Phi kia, chà chà… Hắn là một gia hỏa rất thông minh, từ khi đi theo Nhân vương Mạc Vấn Thiên, con đường tu luyện lên như diều gặp gió.

- Thân ái, tới, chúng ta uống rượu.

Trần Lạc cười cười, bất đắc dĩ nói:

- Lúc này ta làm gì còn tâm trạng uống rượu, tiểu tử Lãnh Cốc đang chịu đòn ngoài kia kìa.

- Thân ái, lẽ nào ngươi không nhìn ra được? Hôm nay Lãnh Cốc chẳng những không cứu nổi Niên Tiểu Linh, có thể ngay cả hắn cũng phải ngã ở chỗ này, hắn đúng là trọng nghĩa khí, cũng không phải không có đầu óc, lần này rat ay cứu viện Niên Tiểu Linh, biết đánh không lại đoàn vinh quang Vương Giả, thế nên cũng không tính ham chiến, nếu như ta đoán không sai, hắn chuẩn bị trực tiếp cứu người rồi thoát đi, nhưng đáng tiếc, hắn không hiểu được Niên Tiểu Linh, lòng tự ái của nha đầu này quá mạnh, căn bản sẽ không cứ như vậy rời khỏi, huống chi bên kia còn có ba người Long Diệu, Hoàng Phủ Đô Linh, Lang Thiên còn chưa rat ay, mặc dù Niên Tiểu Linh muốn chạy, cơ hội cũng vô cùng xa vời.

- Vậy ngươi giúp một tay chứ, đứng ra giải quyết chuyện này không được hay sao?

- Tại sao ta phải xen vào loại chuyện nhảm nhí này.

- Không tính là nhảm nhí đi, dù sao huynh muội Niên gia cũng có ân với ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.