Hồn Đồn Than

Chương 41: Đừng tổn thương lòng hắn




Ở trên lực lượng tuyệt đối, Lâm Lạc vẫn là kém hơn Vương Hiền Văn, liều lực lượng mà nói hắn sẽ rơi vào hạ phong, nhưng chênh lệch này cũng đã là cực kỳ có hạn!

Chiến Thiên quyết cùng loại dung hợp chi thuật này có nguyên lý không sai biệt lắm, Lâm Lạc lại nắm giữ lấy pháp tắc chí cao của Kim hệ đại đạo cùng loại với quy tắc chung, mới có thể ở thời gian cực ngắn bắt chước được đạo của Vương Hiền Văn!

Đáng tiếc chính là, đúng là cái này cùng Chiến Thiên quyết cùng loại, hiệu quả cả hai cũng không thể điệp gia, bất quá, 24 quyền dung hợp cũng vượt qua mười lăm lần lực lượng dung hợp của Chiến Thiên quyết, tương đương với tăng lên uy lực của Chiến Thiên quyết!

Hơn nữa, nhất pháp thông vạn pháp thông, Kim hệ pháp tắc có thể như thế, như vậy pháp tắc khác thì sao?

- Tiểu tử, cho dù như thế nào, kém một cảnh giới, ngươi căn bản không thể nào là đối thủ của ta!

Vương Hiền Văn khàn giọng kêu lên, hắn chưa bao giờ nghĩ một Thần linh thấp hơn hắn một cảnh giới có thể bức hắn đến tình trạng thảm như vậy!

Lâm Lạc cười nhạt một tiếng nói:

- Lời nói cũng không nên nói quá vẹn toàn!

Hắn lại oanh một quyền, đồng thời thuyên chuyển Kim hệ, không gian lưỡng hệ pháp tắc!

Dù sao kém một tiểu cảnh giới, chỉ sử dụng một loại pháp tắc chi lực mà nói, hắn tối đa chỉ là cùng đối phương đánh cho ngang tay, dù sao pháp tắc còn cần lực lượng để phát huy uy lực. Nhưng Lâm Lạc không chỉ là Kim hệ pháp tắc!

Ở bên trong một mảnh quang ảnh màu vàng hiện động, một đạo khí nhận xoáy vũ mà động, hướng về Vương Hiền Văn oanh kích đi.

Bành!

Hai phe lại lần nữa trao đổi một kích, Lâm Lạc đứng ngạo nghễ bất động, mà dưới chân của Vương Hiền Văn lại lảo đảo, liền lùi lại bảy tám bước, trên mặt có một đạo ửng hồng.

Lưỡng hệ pháp tắc chi lực điệp gia, toàn thắng!

Mọi người đều hoảng hốt!

Thần giới không phải là không có người kiêm tu mấy môn pháp tắc, thế nhưng mà tham thì thâm, ở một đại đạo đủ để cho Thần linh hao tận tâm huyết đi nghiên cứu, kiêm tu mấy môn pháp tắc chẳng khác gì là kẻ vô tích sự!

Đương nhiên, cũng có tình huống ngoại lệ, nói thí dụ như mấy tồn tại tu thành lỗ đen pháp tắc đáng sợ!

Lâm Lạc chẳng những lâm trận học trộm, đã học được Kim hệ pháp tắc dung hợp chi thuật, càng là vận dụng đến trên không gian pháp tắc! Ngộ tính suy một ra ba như vậy há có thể không cho người sợ hãi thán phục đến ôm đầu thét lên?

Kiêm tu mấy môn pháp tắc, xác thực sẽ để cho tinh lực phân tán, thành kẻ vô tích sự. Nhưng nếu thật có thể chu đáo mà nói, vậy uy lực phát huy ra cũng là cực lớn!

Tuy Lâm Lạc ở trên cảnh giới thấp hơn Vương Hiền Văn, thế nhưng mà hai đại pháp tắc điệp gia sử dụng, lại để cho hắn chiếm cứ thượng phong!

Vương Hiền Văn... sẽ bại!

Trong lòng tất cả mọi người bay lên một cái ý niệm như vậy, dù sao Thần linh cùng tu lưỡng hệ pháp tắc thật sự quá ít, chỉ khi nào tu thành, uy lực này mới khủng bố tới cực điểm!

Vương Hiền Văn gào thét, trên trán gân xanh trực nhảy, nhưng Thần linh so đấu vẫn là pháp tắc, lực lượng chỉ là thủ đoạn phát huy pháp tắc, ở song trọng pháp tắc của Lâm Lạc áp chế xuống, hắn lập tức rơi vào hạ phong, chỉ có thể liên tiếp bại lui.

Trong lòng của hắn quét ngang, trong đôi mắt đột nhiên hiện lên một đạo hắc quang vô cùng thuần túy, đang muốn liều lĩnh sử dụng một môn cấm kị chi thuật, nhưng đầu vai đột nhiên nặng xuống, chỉ thấy phụ thân hắn đã đứng ở bên cạnh của hắn, một cái đại thủ đặt ở trên vai của hắn, khẽ lắc đầu.

Trong nội tâm Vương Hiền Văn lập tức rùng mình, biết rõ mình vô cùng xúc động, vội vàng đình chỉ vận chuyển bí thuật, đồng tử lập tức khôi phục sắc thái bình thường, chỉ là toàn thân có một cỗ lệ khí khó có thể hình dung.

- Chúng ta thua, Nam Cung huynh, kế tiếp phải xem con của ngươi rồi!

Vương Bình cười ha ha, tựa hồ không có đem nhi tử thua trận để ở trong lòng.

Nam Cung Hạo liếc nhìn nhi tử, lắc đầu nói:

- Tiểu tử nhà của ta còn so ra kém Hiền Văn, vậy thì càng không cần đi mất mặt xấu hổ! Lưu huynh, cơ hội của ngươi đã tới!

Lưu Khuê khoa trương nhi tử đến trên trời dưới đất hiếm thấy, hiện tại hai nhà phía trước một cái bị đả bại, một cái tự nhận không địch lại, rốt cục có cơ hội xuất thủ rồi.

- Hừ, Nam Cung, ngươi sợ nhi tử xấu mặt, lão tử thì không sợ! Không trải qua thất bại, nam nhân làm sao có thể phát triển?

Lưu Khuê hừ một tiếng, đối với nhi tử phất phất tay nói.

- Xú tiểu tử, hảo hảo đánh, đừng cho cha ngươi mất mặt!

- Vâng!

Lưu Đông Giang ngược lại là không giống lão tử hắn thô lỗ như vậy, chẳng những vóc người anh tuấn, càng có một cỗ nho nhã chi khí, để cho mọi người muốn hoài nghi hai người này căn bản không phải là phụ tử!

Hắn thản nhiên đi đến giữa trận, lộ ra một dáng tươi cười nói:

- Lâm huynh, mời!

- Mời!

Đối phương khách khí, Lâm Lạc tự nhiên cũng có qua có lại.

Đối phương biết rất rõ ràng hắn nắm giữ hai loại pháp tắc chi lực còn dám tiến lên chiến một trận, nếu không phải đầu óc ngu xuẩn, tất nhiên là có dựa vào. Tuy lão tử hắn rất giống người hồ đồ, nhưng Lưu Đông Giang lại thấy thế nào cũng không giống.

Lâm Lạc không dám khinh thường, hắn còn đang muốn lấy chỗ tốt trong ba vật phẩm đánh cuộc, tự nhiên không muốn thua trận này.

Tạp, cắn cắn cắn!

Lưu Đông Giang từng bước một đi tới, theo cước bộ của hắn rơi xuống, trên mặt đất cũng xuất hiện một đạo băng ngấn, sau đó nhanh chóng hướng bốn phương tám hướng kéo dài qua, làm cho cả phủ thành chủ sắp trở thành thế giới băng thiên tuyết địa.

Mà hắn hiển nhiên là ở Thủy hệ pháp tắc có nắm giữ rất sâu, chỉ có mười trượng quanh người Lâm Lạc mới có tầng băng, địa phương khác chỉ là có một tầng vụn băng hơi mỏng mà thôi.

- Lâm huynh, chỉ cần hô một tiếng nhận thua, ta tùy thời có thể dừng tay!

Lưu Đông Giang nhàn nhạt nói ra, dưới chân chợt ngừng, hai tay bình thân.

- Khởi!

Hắn khẽ quát một tiếng, tầng băng bốn phía nhao nhao vỡ vụn, vô số băng điêu từ trong tầng băng hiện lên, như là cương thi đứng ở bốn phía Lâm Lạc.

- Khống Thủy Thuật!

Lại Tương Thành kinh ngạc nói.

- Lưu huynh, lĩnh ngộ của Đông Giang ở thủy hệ pháp tắc rõ ràng đạt đến trình độ này? Nhớ rõ ngươi năm đó sau khi lĩnh ngộ môn bí thuật này, gần kề qua ba ngàn năm liền tiến vào Sơ Vị Thần!

- Ha ha, lão tử nói tiểu tử kia thông minh mà!

Lưu Khuê không chút nào khách khí mà thu nhận Lại Tương Thành tán dương, một bộ tự hào vô cùng.

Nhưng lúc này Nam Cung Hạo cùng Vương Bình ngược lại là không có châm chọc hắn, dù sao Lưu Đông Giang có thể đi đến một bước này, vậy khoảng cách tấn giai Sơ Vị Thần đã không xa, tiêu tốn khen ngợi nhiều hơn nữa cũng không uổng.

- Bất quá, đối thủ của Đông Giang cũng tương đối bất phàm! Lại huynh, ngươi lúc nào mời chào đến một nhân tài như vậy?

Nam Cung Hạo cuối cùng nhịn không được hướng Lại Tương Thành hỏi thăm.

Lại Tương Thành nào biết tình huống, cũng chỉ có thể chi chi A... A..., để cho ba người khác cho rằng hắn còn muốn giữ bí mật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.