Hỗn Độn Ma Thần

Chương 17: Bắt đầu cuộc sống mới




Rèn luyện là giai đoạn mà bất kỳ tinh anh nào đều phải trải qua mới có thể thành tài. Nhưng cái gọi là rèn luyện cũng không có nghĩa là phải bỏ qua tất cả sự bảo hộ. Nếu thật sự như vậy, đó chính là phóng túng. Theo Tô Mộc mà nói, nếu đã lựa chọn chính là quan trường, như vậy chỉ cần ở trong phạm vi quy tắc tiến hành bất kỳ rèn luyện nào, cũng có thể hiểu, cũng được phép. Nhưng nếu như vượt qua quy tắc này, làm chuyện không theo quy định, vậy thì không phải là rèn luyện, mà là mưu sát.

Tại sao Thương Đình phải nói với Tô Mộc về một ít bí mật của bản thân? Chính là muốn để Tô Mộc biết, có đôi khi làm việc, không cần lo lắng quá nhiều như vậy. Nên làm như thế nào thì làm như thế. Bởi vì sau lưng hắn cũng không phải là không có sự trợ giúp nào.

Nếu như người khác dựa theo quy định tới, như vậy Tô Mộc tất nhiên liền lập tức ứng phó là được.

Nhưng nếu như đối phương làm việc vượt quá quy định, như vậy Tô Mộc không cần tiếp tục kiêng kỵ, toàn lực động thủ kéo xuống là được. Nếu xảy ra bất kỳ chuyện gì, Thương Đình sẽ vì Tô Mộc chống đỡ. Nói ra tên họ của nhiều người như vậy, chính là vì mục đích này.

Thật ra nếu như không phải biết Tô Mộc gặp nạn ở thị xã Cổ Lan, Thương Đình kiên quyết sẽ không trở về. Bởi vì trong khoảng thời gian này, Thương Đình thật sự đang làm một chuyện quan trọng nguy cấp. Nếu như thật sự có thể thành công, ảnh hưởng hình thành đúng là không thể đo lường. Chỉ có điều cũng bởi vậy có thể thấy được, ở trong lòng Thương Đình, địa vị của Tô Mộc nặng tới mức nào. Phải biết rằng Thương Đình có thể làm như vậy, đã xem Tô Mộc trở thành cháu ruột của mình.

Sau đó, khi nói chuyện phiếm, Thương Đình hữu ý vô tình khống chế trọng tâm câu chuyện ở trong phạm vi nhất định. Nhưng cho dù là ở trong phạm vi như vậy, cũng làm cho Tô Mộc hiểu rõ Thương Đình muốn nói điều gì. Đó chính là làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần mình cho là đúng, như vậy thì không cần có bất kỳ cố kỵ nào.

– Thương gia gia, ngài ở nhà được mấy ngày?

Tô Mộc hỏi.

– Ở mấy ngày sao?

Thương Đình hơi nhíu mày.

– Cháu hỏi vậy, xem như hỏi nhầm rồi. Ta sẽ không ở lại chỗ này. Lần này trở về cũng bởi vì chuyện cháu bị bắn súng ở thị xã Cổ Lan. Ta nghĩ có một số việc phải nhắc nhở cháu một chút. Hiện tại nếu đã nói với cháu xong, như vậy ta sẽ đi. Sáng sớm ngày mai ta sẽ rời khỏi nơi này. Bởi vì ta vẫn có vài việc phải xử lý, cho nên không thể ở lại quá lâu.

– Vội vàng như vậy sao?

Tô Mộc nhíu mày nói.

– Đúng vậy!

Thương Đình xoa đầu Tô Mộc một cái, cười nói:

– Thật là… Cháu đã lớn như vậy, bạn gái cũng đã đưa về, chẳng lẽ còn không nhìn ra được điều này sao? Ta muốn trở lại bất cứ lúc nào cũng có thể trở về. Lúc này, cháu có việc cháu cần làm, ta cũng sẽ bận chuyện của mình. Chỉ có điều cháu yên tâm. Đợi đến lúc cháu kết hôn, thương gia gia tuyệt đối sẽ tham dự.

– Thật sao?

Tô Mộc vui vẻ nói.

– Đúng vậy.

Thương Đình cười nói.

– Vậy thì tốt!

Tô Mộc gật đầu nói.

Hai người nói chuyện phiếm với Thương Đình tới tận mười hai giờ khuya. Nếu không phải Thương Đình bảo Tô Mộc trở về, sợ rằng Tô Mộc vẫn muốn ở lại chỗ này tiếp tục trò chuyện cùng Thương Đình. Phải biết rằng lần này sau khi tách ra, không biết tới lúc nào mới có thể gặp lại. Tô Mộc có rất nhiều điều muốn nói cùng Thương Đình. Lại nói ở trong lòng Tô Mộc, còn muốn để Thương Đình kiểm tra cầm kỳ thư họa của mình.

Chỉ có điều Thương Đình lại mỉm cười lắc đầu từ chối.

Nếu như nói mình dạy dỗ học sinh, chính mình cũng không biết sẽ là tiêu chuẩn thế nào. Thương Đình này thật sự không phải là Thương Đình, thật sự không xứng để nói ra câu thế gian không có ta, sẽ tịch mịch tới mức nào.

Trên đường về nhà.

– Tô Mộc, Thương gia gia thật sự là một nhân vật giống như thần tiên vậy. Hiện tại em phát hiện em đố kỵ với anh, đố kỵ nghiêm trọng. Thật không ngờ anh lại có thể ở cùng một chỗ với người giống như thần tiên vậy, còn tiếp nhận sự chăm sóc dạy bảo của ngài.

Diệp Tích trề môi nói.

– Thôi đi. Nếu như em thật sự đố kỵ, vậy không bằng chúng ta tận dụng thời gian sinh một Tô Mộc nhỏ, để tiểu gia hỏa cũng ở cùng một chỗ với Thương gia gia. Nói vậy, em có phải cũng sẽ hết đố kỵ hay không?

Tô Mộc nói đùa.

– Tới địa ngục đi. Ai thèm cùng anh sinh Tô Mộc nhỏ chứ!

Diệp Tích gắt giọng.

Chỉ có điều hờn dỗi qua đi như vậy, ánh mắt Diệp Tích liền sáng ngời.

– Anh nói là thật sao? Nếu như chúng ta có con, Thương gia gia thật sự có thể giúp chúng ta chăm sóc dạy bảo sao? Thật sự có thể làm được sao? Sẽ không quá phiền phức chứ?

– Em thật sự muốn thì cứ làm như vậy đi.

Tô Mộc rướn mày nói.

– Đúng vậy. Vì sao không làm như vậy chứ? Giao con đến trong tay Thương gia gia. Em rất tin tưởng, có Thương gia gia chăm sóc dạy bảo, vậy tuyệt đối tốt hơn bất kỳ trường học nào.

Diệp Tích rất mong chờ, nói.

– Sau này hãy nói.

Tô Mộc cười nói.

Đợi sau khi hai người về đến nhà, lại phát hiện Tô Lão Thực và Diệp Thúy Lan vẫn còn chưa ngủ. Hai người còn đang chờ bọn họ trở về. Sau khi hai người trở về, Diệp Thúy Lan liền bắt đầu dẫn Diệp Tích đi vào gian phòng bà đã sớm chuẩn bị xong.

Khi trong phòng chỉ còn lại có hai cha con, Tô Lão Thực trực tiếp móc một điếu thuốc từ trong gói thuốc lá bên cạnh ra, ném cho Tô Mộc, sau đó nhìn Tô Mộc châm thuốc, chậm rãi nói:

– Tiểu Mộc. Mới vừa rồi ba cùng mẹ con đã thương lượng một chút, bây giờ muốn hỏi lại ý kiến của con.

– Chuyện gì mà ba nghiêm túc như vậy.

Tô Mộc cười nói.

– Là như thế này. Con xem nhà chúng ta cũng đủ cũ. Hiện tại con lại có bạn gái. Ba biết sau này cho dù con kết hôn, cũng sẽ mua nhà ở bên ngoài. Chỉ có điều con cũng biết lệ làng ở chỗ chúng ta, phải ở nhà một thời gian. Cho nên ba cũng nghĩ giống như mẹ con. Chúng ta không phải nên lắp đặt thiết bị trong nhà sao? Nhưng nghĩ tới lắp đặt thiết bị lại không đến ở, cho nên liền nghĩ tới chuyện xây lại.

Tô Lão Thực nói.

– Đây là chuyện tốt!

Tô Mộc liền nói:

– Ba, ba biết, con không có bất kỳ ý kiến gì. Thật ra cho dù không phải vì chuyện con kết hôn, nhà chúng ta ở cũng đã lâu năm, cũng tới lúc nên sửa chữa. Như vậy đi. Dù sao con cũng có thời gian nghỉ một tháng. Ngày mai sau khi đưa Diệp Tích đi, con sẽ ở nhà, nhan dịp khoảng thời gian này chúng ta thu thập nhà cho tốt. Ba, Chuyện thuê thợ xây dựng, ba không cần để ý. Để con thu xếp là được. Còn nữa, nếu đã xây, lần này nhất định phải xây cho thật tốt, không thể vẫn là kiểu này được. Phải biết rằng hiện tại nhà như chúng ta thật sự không nhiều lắm. Ba nhìn đi. Con đưa theo Diệp Tích trở về. Bên Tiểu Khả còn có hai bạn học. Các em ấy đều ở cùng một chỗ với Tiểu Khả, có phần chật chội. Cho nên con nghĩ, nhà chúng ta chắc hẳn phải xây thêm vài gian phòng. Tốt nhất là xây nhà nhiều tầng đi. Con thấy ở đầu thân ta có xây vài cái nhà tầng như vậy cũng không tệ. Cũng không phải không thể xây được.

– Xây nhà tầng như vậy cần dùng bao nhiêu tiền?

Tô Lão Thực cau mày nói.

– Tiền thì ba không cần để ý làm gì. Chuyện này cứ giao cho con xử lý là được. Ba, nhà chúng ta hiện tại lại không thiếu tiền. Con trai của ba bản lãnh lớn như vậy, lẽ nào ba còn sợ không có tiền sao? Lại nói, tiền con trai của ngài đều là tiền sạch sẽ, sợ cái gì.

– Nói vậy cũng tốt.

Tô Lão Thực cười nói.

Giống như lời Tô Mộc nói, phòng ở trong nhà hiện có hơi ít. Tô Khả và Ôn Ly, Ngụy Mạn chen chúc ngủ chung một chỗ. Mùa đông còn tốt nhưng bây giờ là mùa hè. Trời nóng, như vậy sẽ rất khó chịu. Hiện tại mình ở còn được. Nhưng con cháu người ta thật vất vả qua chơi một chuyến, như vậy khác nào khiến người ta chịu tội. Cả nhà ngay cả một cái điều hòa cũng không lắp, nghĩ thôi đã cảm thấy khó chịu.

– Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.

Tô Mộc cười nói.

– Được!

Tô Lão Thực gật đầu nói.

Thật ra chuyện như vậy vốn không cần thương lượng. Tô Mộc đã sớm muốn xây lại nhà. Mặc dù nói hiện tại nhà còn có thể ở được. Nhưng qua nhiều năm như vậy, hình thức và cách bố trí trong nhà có phần lạc hậu không nói, chủ yếu nhất là ở cũng khó chịu. Tô Lão Thực và Diệp Thúy Lan biết rõ ràng, tuyệt đối sẽ không theo Tô Mộc đi ra bên ngoài ở.

Hai người sớm đã thành quen với mọi người ở trong Tô Trang, cho nên cả đời này hai người sẽ ở trong thôn. Nếu nói như vậy, Tô Mộc sẽ động thủ sắp xếp ở đây thật tốt, cung cấp nơi ở cho hai người, để cho bọn họ lúc tuổi già có thể hạnh phúc một chút. Chỉ cần có thể làm được điều này, cho dù có tốn nhiều tiền hơn nữa, Tô Mộc chắc cũng sẽ không chớp mắt. Về phần nói đến xây dựng thế nào, Tô Mộc đã nghĩ xong. Trực tiếp tìm xây dựng Lạc thị là được.

Lạc Khang Hoa ở kiến trúc Lạc thị, cơ sở Mê Nhĩ Trà Diệp của tập đoàn Chu thị xây dựng ở thị xã Cổ Lan hiện tại đã làm xong. Vừa đúng lúc có thể qua hỗ trợ xây dựng. Lại nói Tô Mộc cũng không phải không trả tiền.

Về phần mở rộng diện tích xây dựng, vậy lại càng đơn giản hơn. Phải biết rằng nhà Tô Mộc hiện nay, phần đất xung quanh vốn là nhà của bọn họ. Cho dù chiếm hết, cũng không ai có thể nói được điều gì. Điều duy nhất không tiện chính là Tô Lão Thực và Diệp Thúy Lan sợ rằng phải đến nơi khác ở tạm một thời gian ngắn. Dù thế nào cũng phải chờ sau khi xây xong mới có thể trở về ở.

Đương nhiên những điều này đều là chuyện nhỏ!

Thật ra theo suy nghĩ của Tô Mộc, chính là nhân lúc này để Tô Lão Thực và Diệp Thúy Lan ra ngoài du ngoạn là hay nhất. Mặc dù xây nhà là chuyện lớn, nhưng hai người thật sự không giúp được gì. Lại nói, nếu như giao chuyện này cho kiến trúc Lạc thị, tin tưởng Lạc Khang Hoa tuyệt đối không dám giở trò gì. Nói vậy, việc xây dựng cũng sẽ không tốn bao nhiêu thời gian.

Nhưng nói vậy Tô Lão Thực tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Ngày hôm sau.

Khi ánh nắng sớm bao phủ ở Tô Trang, Tô Mộc đã từ bên ngoài trở về. Giống như lời bản thân Thương Đình nói, hôm nay hắn thật sự đã đi. May là Tô Mộc dậy sớm, cho nên mới có thể qua tiễn Thương Đình rời khỏi. Giữa hai người thật ra không có cảnh lưu luyến không rời. Nếu thật sự như vậy, ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu.

– Thương gia gia, đến bao giờ cháu mới lại có thể gặp ngài? Nếu cháu muốn gặp ngài, vậy phải làm thế nào mới có thể liên lạc được với ngài?

– Lúc nào nhìn thấy ta mà không được? Đợi sau khi ta làm xong chuyện là có thể gặp lại. Về phần cháu muốn liên hệ với ta, như vậy đi, cháu lưu số này lại. Nếu có chuyện thì gọi. Chỉ có điều dưới tình hình chung ta chắc sẽ không dùng đến. Cho nên nếu không phải là chuyện quan trọng nguy cấp, cũng không cần liên hệ với ta. Phải tin tưởng bản thân cháu có thể giải quyết được bất cứ chuyện gì.

– Vâng, thương gia gia, cháu biết.

Sau khi nói chuyện một hồi, Thương Đình liền rời khỏi Tô Trang. Đi theo còn có con chim ưng.

Khi Tô Mộc về đến nhà, vừa vặn thấy Diệp Tích đã rời giường đang rửa mặt. Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, tóc Diệp Tích thả xuống, không ngờ có cảm giác như một nữ thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.