Hơn Cả Tuyệt Vời (Something Wonderful)

Chương 13




Giải lao, Ngân và Quốc An lao xuống bàn nó, ánh mắt cậu nhìn nó vừa lo lắng lại vừa giận dữ.

-Nói mau, hai cậu làm cái trò gì mà mới mấy phút đã thành thương binh vậy hả?

Nhìn bộ mặt hung dữ của lớp trưởng, nó mà mở miệng ra nói là do hai đứa giỡn nên bị té chắc cậu ấy chửi chí chóe luôn quá.

-À, bọn tớ bị đụng xe đó mà.

-Đụng xe? Xe nào đụng hai cậu thế? Ngân tò mò.

-Hoành tráng lắm, để tôi kể cho nghe. Bọn tôi đang đi trên đường, bỗng ở đâu có một chiếc xe hơi lao tới, tên tài xế chắc là buồn ngủ nên đâm thẳng vào hai đứa.

-Rồi sao nữa? Ngân hồi hộp.

Hoàng thì tủm tỉm cười, con nhỏ này đúng là trùm bịa chuyện, sao nó không đi viết kịch bản nhỉ, bảo đảm nổi tiếng luôn.

Nghe Ngân hỏi, nó tiếp tục kể như thật

-Còn sao nữa, chiếc xe đó tông thẳng vào xe đạp của ông Hoàng, thế là bọn tôi bị hất tung lên, Hoàng bị văng ra 10m, còn tôi cũng may có võ…….

Chưa kể xong câu chuyện đã bị Quốc An đánh lên đầu cái bốp

-Nổ nè. Có chịu nói thật không hả?

Nghe Quốc An nói Ngân mới biết mình bị lừa, nhỏ bạn này đúng là ngây thơ mà.

-Người ta đang là thương binh đó, mấy người còn đánh vào đầu nữa, ác độc. Lấy tay xoa xoa đầu, nó giả bộ đáng thương.

-Còn kể xạo nữa là tôi cho từ thương binh thành liệt sĩ luôn bây giờ. Quốc An hù dọa.

Liếc qua Hoàng một cái, nó bắt đầu huyên thuyên kể

-Thật ra thì không phải xe hơi, mà là xe máy.

Hoàng suýt cười ra tiếng, cái con nhỏ này chắc không biết nói thật hay sao á.

-Hai đứa tôi đang chạy thật chậm, tự nhiên có chiếc xe máy chạy với tốc độ kinh hoàng ào đến, tên quái xế này chắc là say rượu hay sao mà đâm thẳng vào. Kết quả là xe nát báy, còn người bị văng xuống đường nên te tua xơ mướp. Nó diễn sâu như thật.

-Rồi tên quái xế đó có bị sao không? Thanh Ngân hồi hộp.

-À, hắn té đầu đập xuống đường bất tỉnh nhân sự, chắc chấn thương sọ não rồi. Nó tự nể phục trước khả năng bịa chuyện của mình, Mon ơi là Mon, sao mày thông minh thế không biết.^^

-Tôi thấy người bị chấn thương sọ não là cậu chứ không phải là tên quái xế đó đâu. Quốc An chen vào.

-Hả??? Nó không hiểu ý của Quốc An, nó đâu có đập đầu xuống đường đâu mà chấn thương sọ não chứ.

-Cậu bị chấn thương sọ não dẫn đến mất trí nhớ, chuyện mới sáng đây mà quên hết toàn bịa mấy chuyện vớ vẩn đâu không.

Không nhịn được nữa, Hoàng phá lên cười làm nó quê kinh khủng. Câu chuyện hợp lý vậy mà cũng bị cậu ta phát hiện, làm như đi dép trong bụng nó vậy đó. Vò đầu bứt tóc nhìn qua hai người kia với gương mặt hình sự, nó đành nói sự thật.

-Tôi với Hoàng vừa đi vừa giỡn nên bị đâm vào cột điện, hậu quả như hai cậu thấy đó.

-Hai cậu không thể đàng hoàng hơn được hả? Lỡ may đâm trúng xe đi ngược chiều có phải đi gặp Diêm Vương sớm rồi không? Quốc An giận dữ, người gì đâu hở ra là bị thương, sau này đừng có mơ mà rời khỏi tầm mắt tôi nữa.

Thấy mặt nó đáng thương, Hoàng lên tiếng nhận lỗi.

-Thật ra là do tôi không tập trung nên mới bị vậy, bà Thiên Anh chỉ là nạn nhân thôi.

Nó ngước mặt lên nhìn Hoàng, cậu ấy hôm nay anh hùng quá đi mất.

Quốc An cũng nhẹ giọng, cúi xuống nhìn vết thương trên chân nó quan tâm

-Chân bị sao?

-Bị rách xíu, nhìn nó dài vậy chứ may có 5 mũi à.

-Còn đau không?

Nó chỉ gật đầu không nói, nó có biết là chỉ cần nó bị một vết thương nhỏ thôi đã làm Quốc An và Hoàng lo lắng thế nào không.

-Lần sau cẩn thận một xíu, không được ăn thịt bò với hải sản nếu không để lại sẹo xấu xí là ế chồng luôn đó. Quốc An dặn dò.

-Vậy là từ giờ tôi phải bắt đầu ăn chay trường rồi. Buồn như con chuồn chuồn.

-Cho chừa cái tội nghịch ngợm.

Nó biết ngoài miệng Quốc An nói vậy thôi, chứ cậu rất lo lắng cho nó. Nó thật hạnh phúc vì có ba người bạn thân luôn kề vai sát cánh với nhau, nếu không có họ chắc nó không thể tồn tại được trong ngôi trường này rồi.

……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.