Hôm Nay Vợ Chồng Hí Tinh Lại Phát Đường Sao

Chương 60




Hoàng Minh bước ra trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người ở đây. Bọn họ đã được chứng kiến sức mạnh của vị công tử áo bào trắng kia, ngay tới cả một người như vậy mà không thể rút nổi thanh trường thương ra thì liệu cái tên đeo chiếc mặt nạ quái gở kia, cả người lại không hề tỏa ra chút tiên khí nào kia liệu có rút được không. Mọi người ở đây đều không tin rằng hắn có thể rút được thanh trường thương ra. Cao nhân bất lộ tướng ư? Tên kia có thể ẩn dấu thực lực chân chính của mình? Nằm mơ, chắc chắn hắn là thể loại điếc không sợ súng.

Mặc kệ những lời xì xào bàn tán xung quanh, Hoàng Minh tung người nhảy xuống khu đất. Hắn nhìn về phía thanh niên áo bào trắng đang nhắm mắt ngồi điều khí, khẽ mỉm cười. Cũng nhờ người này mà hắn mới có thể tìm ra được cách để rút Sơn Hải Thủy Linh Thương ra.

Đi tới phía trước trường thương, Hoàng Minh cảm nhận được hàn khí tỏa ra từ thanh trường thương. Đưa chân dẫm vào mặt đất dưới chân, ngay lập tức nơi đó xuất hiện một cái hố sâu. Quả đúng là như vậy, Hoàng Minh cười thầm, hắn tiếp tục lại làm vài cái hố như vậy nữa. Lấy từ trong người ra những tấm yêu phù màu đỏ thẫm, sau đó bắt đầu đặt vào những cái hố. Mọi người đều không biết tên kì quái này đang giở trò gì, nhìn có lẽ là một pháp trận, nhưng không một ai có thể nhìn ra đấy là pháp trận gì. Cũng có không ít người am hiểu về trận pháp đã từng thử sức, nhưng vẫn không thể làm Sơn Hải Thủy Linh Thương suy chuyển. Một số người vẫn khinh thường hắn, một số khác thì chờ xem hắn có thể làm được điều gì đó bất thường không.

_Tinh Vân huynh có biết Tần huynh đang lập pháp trận gì không?

Nhìn tới nhìn lui vẫn không hiểu được Hoàng Minh đang làm gì, Hoàng Phi Yến đành lên tiếng hỏi Tử Tân. Tiểu ma nữ Đặng Thiền Ngọc và ngay cả Thanh Thanh vốn chả quan tâm gì cũng đưa ánh mắt hiếu kì về phía Tử Tân.

_Điều này quả thật ta cũng không biết, trận pháp này trước giờ ta chưa hề nhìn thấy Tần sư đệ sử dụng qua. Có thể là độc môn từ quê hương hắn chăng?

Tử Tân gãi đầu nói. Quả thật là hắn chưa bao giờ trông thấy sư đệ làm cái pháp trận này bao giờ cả. Nhưng nghĩ lại sư đệ hơi cổ quái, có thể đấy là pháp trận độc môn của quê hương hắn. Đây là cách lí giải của Tử Tân về hành động kì quái của tên sư đệ này, và cả ba người Hoàng Phi Yến cũng đồng tình.

_Lão đầu, mặc kệ ta dùng phương pháp gì, chỉ cần ta có thể có được Sơn Hải Thủy Linh Thương thôi là được đúng không?

Chuẩn bị xong, Hoàng Minh quay sang lão trưởng làng hỏi.

_Quả thật là như vậy. Chỉ cần có thể lấy được Sơn Hải Thủy Linh Thương lên, bất kể dùng phương pháp gì, nó đều là của ngài.

_Vậy, các ngươi lui ra đi.

Mặc dù không biết liệu cái tên đeo mặt nạ này có thể làm được gì, nhưng lão trưởng làng vẫn ra hiệu cho những người xung quanh lui lại.

Hoàng Minh nhắm mắt lại, miệng bắt đầu đọc thần chú. Những cột lửa bắt đầu xuất hiện nơi hắn chôn dấu yêu phù. Sức nóng lan tỏa khắp xung quanh, mọi người đều ra vẻ hiểu chuyện, thì ra tên này dùng những thứ này để làm dịu đi hàn tính của Sơn Hải Thủy Linh Thương. Nhưng tất cả đều cảm thấy buồn cười, cách này họ đều đã thử qua và vô dụng. Mặc dù hàn tính cực mạnh, nhưng hỏa tính của Sơn Hải Thủy Linh Thương cũng không kém, dù gì nó cũng được luyện từ lửa của cửu long.

Hoàng Minh lại lẩm nhẩm một câu thần chú, các cột lửa đều thu vào trong đất. Nhìn những cột lửa biến mất, mọi người xung quanh đều cười thầm, có lẽ cái tên kia cũng đã bỏ cuộc. Nhưng chưa được bao lâu thì liên tiếp những tiếng nổ vang lên, đất đá xung quanh bay tứ tung, cát bụi mù mịt.

_Mẹ kiếp, tí những là tự mình làm mình vỡ đầu rồi.

Khi cát bụi tan đi, mọi người xung quanh đều sững sờ nhìn vào tên đeo mặt nạ kia đi ra. Đúng vậy, trên tay hắn chính là Sơn Hải Thủy Linh Thương, nó bây giờ không còn nằm trên mặt đất nữa mà chính là ở trong tay hắn. Đa số người đều không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng đó chỉ là những người bình thường hay tu vi thấp kém, những tiên nhân khác đều nhìn ra được những gì xảy ra sau màn cát bụi đó.

_Tên vô sỉ nhà ngươi làm như vậy có còn xứng đáng là người tu hành hay không?

Một người mặc đạo bào màu đen lên tiếng.

_Đúng vậy, quá vô sỉ.

Những người khác cũng cùng nhau lên tiếng.

_Các người là đang nói ta?

Hoàng Minh chỉ vào mình, cười cười nói.

_Đúng vậy, ngươi nghĩ trò trẻ con đó có thể qua mắt được bọn ta hay sao? Thật không ngờ ngươi lại lợi dụng vụ nổ đó để phá hủy phần đất xung quanh Sơn Hải Thủy Linh Thương.

_Ha ha, ta nói cho người biết nhé lão già. Quy định đặt ra rằng, chỉ cần lấy được Sơn Hải Thủy Linh Thương, không từ bất cứ cách nào. Chẳng qua là do não ta to hơn các ngươi mà thôi.

Hoàng Minh lên giọng chế giễu.

_Ngươi.

Nghe Hoàng Minh nói những người khác lập tức im lặng. Quả thật quy định đúng là như vậy, nhưng nhìn Sơn Hải Thủy Linh Thương bị đoạt đi bởi một cách tầm thường như thế, tất cả bọn họ đều không cam tâm.

_Tần huynh quả thật là cao thâm a.

Hoàng Phi Yến che miệng cười, đưa mắt nhìn phía Tử Tân đầy thâm ý. Thanh Thanh thì chỉ che miệng thích thú nhìn. Còn Đặng Thiền Ngọc thì đưa ngón cái về phía Hoàng Minh với vẻ mặt không thể ngạc nhiên hơn được nữa.Tử Tân cũng chỉ biết gãi đầu cười trừ. Thật không ngờ cái tên sư đệ này lại quỷ quyệt như vậy. Nhưng cũng không ngờ là hắn lại nghĩ ra cái cách để lấy được Sơn Hải Thủy Linh Thương như thế.

_Mặc dù quả thật là ngươi đã lấy được Sơn Hải Thủy Linh Thương ra, nhưng bằng cái cách vô sỉ đó, ngươi tưởng ngươi có thể an toàn đem nó ra khỏi đây hay sao?

Một đạo cô áo bào đỏ lên tiếng. Một người lên tiếng, cả đám cùng nhau hô hào. Bọn họ không muốn mất bảo vật một cách vớ vẩn như vậy được.

_Nói như vậy là các ngươi muốn cướp của ta chăng?

_Không phải là cướp, mà là chỉ cần ngươi có thể đánh bại được chúng ta thì ngươi mới xứng đáng làm chủ nhân của Sơn Hải Thủy Linh Thương.

_Nực cười, vật là do ta lấy được. Nếu có bản lĩnh sao các ngươi không lấy nó ra đi, chờ người khác lấy được rồi ra tay chặn cướp ư?

Hoàng Minh khinh bỉ đáp.

_Nhiều lời, nếu như ngươi quang minh chính đại lấy được, bọn ta không cần ý kiến, nhưng đằng này ngươi lại giở trò vô sỉ, ngươi nhìn xem có ai đồng tình với ngươi hay không. Đạo hữu, xin người cho ý kiến.

Đạo cô lớn tiếng quát. Bà ta quay sang hướng thanh niên áo bào trắng nói. Bà ta nhận ra rằng ở đây người này có thực lực cao nhất, có thể nói gần như ngang bằng với sư phụ của bà, nếu như người này lên tiếng ủng hộ, có thể dùng thế lực của bổn phái và một số kì trân dị bảo rồi xin người ta nhường cho mình là được.

_Ha ha, việc này ta không có ý kiến, như đã quy định, không từ bất cứ thủ đoạn nào. Vật này nên thuộc về vị huynh đệ kia mới phải.

Thanh niên áo bào trắng cười nói. Quả thật hắn cũng không quan tâm lắm tới Sơn Hải Thủy Linh Thương, chỉ muốn tìm một món binh khí cho vừa tay hắn, nhưng nếu không có duyên hắn sẽ không cưỡng cầu. Một phần hắn cũng nhìn ra rằng đạo cô kia muốn lôi kéo hắn, việc làm lợi cho người khác hắn sẽ không làm.

_Đa tạ đạo huynh.

Hoàng Minh ôm quyền nói. Quả thật hắn vô cùng ngưỡng mộ người thanh niên này, thực lực cao nhưng không cậy thế uy hiếp người khác. Thực sự là đáng kết giao.

_Hừ, nếu người không cần, thì cứ để cho chúng ta. Tên nhãi kia, nếu ngươi thức thời thì giao Sơn Hải Thủy Linh Thương ra nếu không thì đừng trách.

Rút bảo kiếm đỏ thẫm ra, mặt đạo cô đằng đằng sát khí. Những người khác thấy vậy cũng rút vũ khí ra, sẵn sàng lao vào tranh giành bảo vật. Nhận thấy tình thế nguy kịch, Hoàng Minh cùng ba người Hoàng Phi Yến bay xuống đứng về phía Hoàng Minh. Tử Tân lên tiếng.

_Xin Hỏa Linh sư thúc thủ hạ lưu tình.

_Ngươi là ai, sao lại biết ta?

Nghe Tử Tân nói, Hỏa Linh ngạc nhiên hỏi.

_Kính thưa sư thúc, đệ tử là Tinh Vân đồ đệ của Kiếm Tu lão sư, kia là sư đệ của ta.

_Thì ra là đồ đệ của Kiếm Tu sư huynh. Ta thật không ngờ người như sư huynh lại nhận người như hắn làm đồ đệ.

Nghe tới đây, Hoàng Minh tức giận muốn lao lên nhưng lại bị Tử Tân cản lại. Tử Tân cũng rất tức giận khi nghe những lời như vậy, nhưng hắn không thể làm gì được. Luận về bối phận hắn là tiểu bối, luận về sức mạnh, nếu như không tính Thanh Thanh thì bốn người bọn hắn có thể đánh bại được Hỏa Linh, nhưng còn những người khác thì sao? Nếu như bọn họ nhất tề xông lên thì thảm rồi. Nghĩ như vậy, Tử Tân đành phải nhẫn nhịn, hi vọng với quan hệ giữa sư phụ với Hỏa Linh có thể khiến bà ta bỏ qua.

_Nếu như các ngươi đã là đệ tử của Kiếm Tu sư huynh cũng chính là sư điệt của ta. Việc hôm nay ta bỏ qua, chỉ cần các ngươi để Sơn Hải Thủy Linh Thương ở lại ta sẽ không truy cứu nữa.

_Không truy cứu cái con mẹ nhà ngươi. Ngươi tưởng được gọi một tiếng sư thúc là cao lắm sao. Ta nói cho ngươi biết, dù hôm nay ta có mất mạng thì ngươi cũng đừng mơ lấy được Sơn Hải Thủy Linh Thương.

Hoàng Minh thực sự tức giận. Hắn không thể ngờ rằng cái người được gọi là sư thúc này lại vô s như vậy. Cướp trắng trợn của tiểu bối còn có thể nói kiểu thanh cao được như vậy sao? Mẹ kiếp, chả trách Triệt Giáo có thể thảm bại như vậy, nếu không có mấy tên như mụ Hỏa Linh này thì số phận Triệt Giáo như vậy cũng không lạ.

_Tên tiểu bối to gan, dám mắng cả ta. Ta thay mặt sư phụ ngươi giáo huấn ngươi một trận.

Chỉa thẳng hỏa kiếm về phía Hoàng Minh, Hỏa Linh hét lớn.

_Mẹ kiếp, ta mà sợ bà à, có ngon thì lao lên đây.

Tử Tân cũng hoàn toàn bó tay với vị sư đệ này. Mặc dù bọn hắn có thể để Sơn Hải Thủy Linh Thương ở lại cũng được, nhưng vị sư thúc này lại miệt thị sư phụ hắn như vậy, có lẽ sư đệ mình mới là người làm đúng.

_Hắc hắc, Tần đại ca, ta sẵn sàng giúp huynh cho mụ ta một trận.

Đặng Thiền Ngọc cười cười nói. Quả thật nàng không ưa gì người đàn bà trước mặt kia cả. Ỷ mạnh hiếp yếu là thứ mà nàng ghét nhất.

_Tiểu nha đầu, ngươi là ai, tại sao lại dám hỗn láo như vậy? Trưởng bối của ngươi là ai?

_Ta là ai không đến lượt bà nói vào. Trưởng bối của ta là ai không cần bà quan tâm.

Đặng Thiền Ngọc đưa mắt thách thức. Điều này khiến cho Hỏa Linh trán nổi đầy gân xanh. Đây là lần đầu tiên bà bị phạm như vậy, đã vậy còn là hai tên tiểu bối vắt mũi chưa sạch nữa. Đưa kiếm ra liền chém một nhát về phía Đặng Thiền Ngọc. Kiếm khí bay tới nhưng chưa chạm vào Đặng Thiền Ngọc đã bị một màn lôi điện ngăn cản.

_Tiểu muội còn nhỏ chưa hiểu chuyện, xin Hỏa Linh sư tỉ nương tay.

Hoàng Phi Yến tay cầm một lôi cầu chắn trước mặt của Đặng Thiền Ngọc.

_Ngươi là ai?

_Ta là Hoàng Phi Yến, đệ tử của Tam Tiêu nương nương Tam Tiên Đảo, ra mắt Hỏa Linh sư tỉ.

Hoàng Phi Yến khom người nói. Điều này không chỉ làm cho Hỏa Linh kinh ngạc mà cả Hoàng Minh lẫn Tử Tân đều kinh ngạc. Thật không ngờ Hoàng Phi Yến lại là đệ tử của Tam Tiêu nương nương, vậy chẳng phải nàng là sư thúc của hai người hắn sao. Hắc hắc, nghĩ tới cái hôn sự kia, Hoàng Minh cảm thấy mọi chuyện bắt đầu thú vị rồi đây.

_Thì ra là đệ tử của Tam Tiêu sư thúc, vậy hóa ra vị sư muội kia cũng là đồng môn sao.

Nhìn thái độ của Hỏa Linh với Hoàng Phi Yến so với bọn hắn đúng là một trời một vực, Hoàng Minh thầm khinh bỏ trong lòng.

_Ta không hề có bất cứ liên quan gì tới Triệt Giáo cả, đừng có thấy sang bắt quàng làm họ.

Đặng Thiền Ngọc hừ lạnh nói. Hoàng Minh lập tức đưa ngón cái lên tán thưởng, nhìn biểu hiện của Hoàng Minh càng khiến Đặng Thiền Ngọc đắc ý. Hỏa Linh vô cùng tức giận, nhưng bà ta không biết thế lực sau lưng Đặng Thiền Ngọc là ai, người có thể thân mật xưng hô tỉ muội với đệ tử của Tam Tiêu nương nương nhất định không phải là người tầm thường. Vì vậy, Hỏa Linh đành phải buông bỏ Sơn Hải Thủy Linh Thương đi, mặc dù trong lòng còn chút tiếc nuối.

_Nếu như Hoàng sư muội đã nói như vậy, thì việc hôm nay kết thúc ở đây đi. Chúc mừng sư điệt đã thu vào tay bảo vật.

_Đa tạ sư thúc.

Hoàng Minh cười cười đáp, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy khinh bỉ vô cùng. Nếu như hôm nay không phải vì thân phận của Hoàng Phi Yến thì chưa chắc gì Hỏa Linh đã bỏ qua cho bọn họ.

_Nếu đã như vậy thì xin cáo từ.

Quay người rời đi nhưng chưa được bao xa Hỏa Linh đụng phải một màn nước ngăn cản, cả người rơi xuống đất.

_Ha ha, các ngươi hôm nay đừng mong một ai rời đi cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.