Hôm Nay Vợ Chồng Hí Tinh Lại Phát Đường Sao

Chương 48




_Và bây giờ chúng tôi xin được trò chuyện cùng nhà vô địch Phong Thần Chiến lần này. Anh có thể cho tôi biết cảm nghĩ của anh khi đoạt được ngôi vương lần này được không ạ?

_Hắc hắc, không có gì cả. Lần chiến này quả thật có đôi chút khó khăn nhưng những người kia làm sao có thể làm đối thủ của tôi được, việc tôi vô địch đều ở trong dự kiến của tôi rồi.

Đúng, vô địch a. Hắn chính là nhà vô địch Phong Thần Chiến của Chân Long 2016, hắn được phỏng vấn, được người người ngưỡng mộ ca tụng, cảm giác thật sảng khoái a.

Ầm...

Một tiếng nổ lớn đã lôi hắn khỏi giấc mộng.

_Chết tiệt, đó là mơ ước của ta a.

Phẫn hận, hắn thở dài đầy tiếc nuối. Haiz, mắc kẹt ở cái nơi khỉ ho cò gáy này vài ngày rồi, Phong Thần chiến chắc cũng đã kết thúc, bây giờ có lẽ top mười còn không đạt được nữa rồi chứ đừng nói gì vô địch.

Ầm, ầm, rầm...

Lại một loạt tiếng nổ vang lên cắt ngang suy nghĩ của hắn.

_A! Có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao lại nổ lớn như vậy chứ. Chẳng lẽ là đánh bom? Trong rừng sâu như vậy người ta đánh bom ở đây làm gì. Hay là chiến tranh? Chắc không phải đâu, bây giờ là thời bình, nhà nước nghiêm cấm dùng vũ khí hạng nặng như vậy rồi. Vậy chẳng lẽ là… Đúng rồi, chắc chắn là tập huấn quân sự.Nếu là đoàn tập quân sự thì hắn có thể nhờ người ta giúp để về nhà rồi. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn cực kì vui sướng. Dùng hết sức bình sinh, hắn bắt đầu chạy tới nơi phát ra tiếng nổ. Nhưng đến nơi, hắn bỗng sững người ra. Ở đây không phải là nơi người ta tập luyện quân sự gì cả. Chỉ thấy xa xa có hai lão đầu đang phiêu phù trên không. Đúng, chính là bay a. Chẳng lẽ nói ở đây đang đóng phim, nhưng nhìn hai lão đầu kia hình như đâu có dây cáp để đỡ, hơn cả hai lão đang ở giữa không trung, lấy đâu ra dây đây. Hai lão đầu này là ai, tại sao lại ở đây, nhìn mặt giống như có thâm cừu đại hận từ kiếp trước vậy. Nghĩ tới đây hắn quyết định không ra mặt mà nấp vào một bên để xem tình hình.

_Kiếm Tu sư huynh, niệm tình đồng môn, sư huynh có thể cho ta con đường lui được không?

Lão đầu áo xanh lớn tiếng kêu lên.

_Yêu đạo, những việc ngươi làm trước đây ta có thể nhắm mắt cho qua, nhưng hôm nay ngươi lại dám bắt đi yêu linh thụ bảo vệ khu rừng này. Đừng nói chuyện sư môn với ta, cho dù là sư thúc tới đây ta e rằng người cũng sẽ diệt trừ đi tên nghịch đồ nhà ngươi.

Lão đầu tên Kiếm Tu cầm kiếm chỉ lão đầu kia mắng.

_Nếu đã vậy, thì đừng trách ta.

Nói rồi lão đầu áo xanh cũng rút một cây phất trần ra, miệng lẩm bẩm gì đấy, một hỏa cầu xuất hiện trên đầu lão. Này, đây không phải đùa chứ, cái quái quỷ gì đây, nếu là kĩ xảo cũng cần phải qua xử lí trên máy tính chứ. Hắn không tin vào những gì đang xảy ra trước mắt mình nữa, nếu như nói làm như lão đầu kia thì trên phim ảnh hắn cũng đã xem qua, nhưng đây là tận mắt nhìn thấy, điều này cũng thật quá sức tưởng tượng đi, thật đúng là thời nay vẫn còn mấy tên kì nhân dị sĩ như thế này a. Nhìn hỏa cầu trên đầu lão đầu áo xanh đắc ý cười, cả người lão nhễ nhại mồ hôi, có lẽ quả hỏa cầu này chính là tất cả năng lượng của lão.

_Sư huynh, đây là huynh ép ta.

Hét lên một tiếng, lão bắt đầu vung phất trần về phía Kiếm Tu. Hỏa cầu khí thế ngất trời, nhiệt lượng của nó tỏa ra xung quanh khiến cây cối trên đường đều bốc cháy. Xa xa, hắn nhìn cảnh tượng này mà hết hồn, thầm nghĩ mình quyết định đúng đắn, nếu mà ở gần có khi kết cục của mình cũng không khác mấy cái cây kia là bao. Phía bên kia Kiếm Tu vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, bàn tay phất lên, một thanh lam kiếm phiêu phù trước mặt lão.

_Lí Dị, ta thay mặt sư thúc giáo huấn ngươi. Ngự kiếm thuật, Phi kiếm.

Lão phất tay và hét lên, thanh lam kiếm bỗng chốc trở nên khổng lồ, bay thẳng về hướng hỏa cầu.

Ầm… Một tiếng nổ đinh tai vang lên, xung quanh cây cối xung quanh đều bị thổi bay, xung chấn từ vụ nổ khiến hắn bị văng ra xa.

_Chết tiệt, các ngươi sống mái thì nên nghĩ tới cảm nhận của người xem đi chứ.

Thầm mắng trong lòng hắn lại ngước lên nhìn về phía hai lão đầu. Trước ngực Lí Dị bây giờ đã bị hơn nửa thanh kiếm cắm vào, máu tươi từ trên người chảy ra. Nhìn lại phía bên kia Kiếm Tu vẫn có rất ung dung như chưa có gì xảy ra. Thật đúng là cao nhân a, đẳng cấp, đẳng cấp, hắn âm thầm giơ ngón cái tỏ vẻ ngưỡng mộ.

_Lí Dị, ngươi thua rồi, thức thời thì chịu trói, theo ta về sư môn chịu tội đi.

_Hừ, người đừng mơ tưởng, ta có làm quỷ cũng không tha cho ngươi – nói rồi hắn chắp hai tay lại, cả người hắn giờ đây giống như một ngọn đuốc vậy – Đây là ngươi bức ta vào đường cùng, sư huynh, cùng chết đi.

_Lý Dị, đến cuối cùng ngươi vẫn cố chấp như vậy ư. Phi Kiếm thuật, Phong.

Kiếm Tu miệng lẩm bẩm một câu thần chú, Lý Dị bị bao bọc bởi một quả lam cầu. Cả người Lí Dị bắt đầu phát nổ, nhưng vụ nổ đó đã hoàn toàn bị bao bọc bởi quả lam cầu kia. Lam cầu biến mất, chỉ còn lại một đám khói trắng.

_Haiz, nếu đệ không đam mê yêu đạo thì có thể trở thành một người xuất chúng trong sư môn chúng ta rồi, có lẽ sư thúc chính là người đau lòng nhất.

Thở dài một hơi, Kiếm Tu nhìn về phía lam cầu mà lòng đầy nuối tiếc, dẫu sao cũng là đồng môn mấy chục năm. Lão phất tay thu lại thanh lam kiếm, quay lưng bỏ đi.

_Lão đầu, cẩn thận phía sau, hắn vẫn chưa chết đâu.

Nấp ở đằng xa, hắn vẫn đang quan sát ở nơi đó. Khi lão đầu Kiếm Tu vừa quay lưng định bỏ đi, đám khói ngưng tụ thành ra thanh hỏa kiếm, hướng về phía lão.

_Thằng nhóc chết tiệt, dám phá vỡ kế hoạch của ta, chết đi.

Đám khói giận dữ thét lên, thanh kiếm kia bất ngờ chuyển hướng về phía hắn mà bay tới. Kiếm Tu quay lại, phóng lam kiếm thẳng vào đám khói, một tiếng hét thê thảm vang lên, đám khói bắt đầu tan biến. Sau khi xử lí xong đám khói, Kiếm Tu tức tốc phóng về phía Hoàng Minh, tốc độ lão rất nhanh nhưng vẫn tới chậm nửa bước.

Phập… Thanh hỏa kiếm cắm sâu vào trong ngực hắn, cảm giác nóng lan tỏa khắp người hắn, lục phủ ngũ tạng của hắn như bị thiêu đốt.

_Haiz, mệt mỏi lắm rồi, cuối cùng mình cũng được giải thoát, hi vọng kiếp sau mình vẫn là một nam tử anh tuấn.

Mỉm cười, đôi mắt hắn từ từ nhắm lại, cả thân người hắn bắt đầu bốc cháy như ngọn đuốc.

_Không ngờ sư đệ lại nghiên cứu tà đạo này, thực sự là độc ác. Ngự kiếm thuật, Phong.

Kiếm Tu tới nơi, nhìn thân thể bốc cháy của chàng trai trước mặt, lão phất tay lên, thân thể Hoàng Minh được bao bọc bởi một quả cầu lam sắc. Lôi từ trong túi áo ra một viên đơn dược và một gốc dược thảo, lão cắn răng thầm tiếc. Linh đơn này và dược thảo là sư tổ cấp cho lão khi làm nhiệm vụ quan trọng, haiz thôi bỏ đi, dù sao cậu nhóc này cũng là ân nhân của hắn, nếu không có cậu nhóc này cảnh tỉnh có khi hắn bây giờ đã chết. Lão phất tay, viên đơn dược và gốc dược thảo bay vào trong người của Hoàng Minh.

_Tiểu bằng hữu, bây giờ chỉ trông chờ vào số mạng của cậu mà thôi.

Nói rồi lão ngồi xuống một bên và bắt đầu tiềm tu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.