Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Chương 47: Tình Cờ Gặp Gỡ




Edit: yuuki ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Đương nhiên, Thái hậu cũng không biết, Thương Lan Mạch chỉ giả ngốc.

Nhưng bên ngoài đều loan truyền rằng Mạch Nhi muốn lấy Mị Nhi làm phi, mà Mị Nhi cũng bằng lòng rồi, bà không biết là thật hay giả, vừa không tin, vừa không có không tin. Nhưng bà thật hy vọng đây là sự thật, nếu là hai người bọn họ thật sự có thể ở cùng nhau, bà cũng vui mừng.

Nhưng mà, Mị Nhi thật sự sẽ không ghét bỏ Mạch Nhi si ngốc sao?

Thương Lan Mạch cũng không chán ghét Thái hậu, thực ra trong lòng hắn vẫn còn có chút nhớ mong, chỉ là nhiều năm xa cách đã làm cho bọn họ trở nên xa lạ, hắn không cách nào thân thiết với bà.

Nhìn thấy Thái hậu lộ ra khuôn mặt hiền lành hòa ái như thế với Phượng Thiên Mị và Thương Lan Mạch, ba cặp ánh mắt ghen tị và oán độc chợt lóe qua, mà ba cặp ánh mắt này chính là của Thương Lan Hiên, Vân Phi và Thương Lan Mộng.

Tuy rằng Thái hậu đối với bọn họ cũng tốt, nhưng sinh ra ở hoàng thất, thủy chung cũng tồn tại khúc mắc về thân phận, từ trước đến giờ mặt mũi chưa từng lộ ra vẻ mặt chân thành hòa ái như thế, tựa như tình thân của nãi nãi bình thường đối với tôn nhi.

Thái hậu nhìn đến thất thần, đã quên còn có một đám người hành lễ với bà chưa đứng dậy, Thương Lan Kình Thiên nhịn không được gọi: “Mẫu hậu”

Gọi một tiếng, Thái hậu đang thất thần mới hoàn hồn, Thái hậu nhìn thấy mọi người còn đang quỳ trên mặt đất, nói: “Đều miễn lễ.”

“Tạ ơn Thái hậu.” Mọi người tạ ơn Thái hậu xong, bèn đứng dậy.

Lúc này, ánh mắt Thái hậu mới dừng trên người Vân Phi và Thương Lan Mộng chật vật, hoảng sợ, không thể tin trợn tròn mắt: “Đây, đây là có chuyện gì?”

Tuy rằng bà biết được ở ngự hoa viên đã xảy ra chuyện nên mới đến, nhưng cũng không biết Vân Phi và Thương Lan Mộng sẽ thành ra như vậy, còn có nha hoàn phía sau các nàng, toàn thân cũng không chỉnh tề.

Hỏi xong, ánh mắt nhìn Thương Lan Hiên đang dìu Vân Phi, lúc này mới thấy, sắc mặt của tái xanh, khóe miệng còn in vết máu, kinh hoảng hỏi: “Hiên Nhi, sao cháu lại bị thương?”

Thương Lan Hiên chưa trả lời, Thương Lan Kình Thiên đã lên tiếng trước: “Mẫu hậu sao người lại tới đây, sao không ở Trữ Tâm Điện chờ!”

“Ai gia nghe nói Hoàng thượng ở Ngự Hoa Viên, nói là Ngự Hoa Viên đã xảy ra chuyện, bèn đến đây, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!” Thái hậu nhìn Thương Lan Kình Thiên hỏi.

“Chuyện này” Thương Lan Kình Thiên có chút khó xử, không biết mở miệng nói thế nào, hơn nữa nơi này cũng không phải chỗ để nói chuyện, vội vàng nói: “Mẫu hậu, nơi này không phải chỗ để nói chuyện, hay chúng ta cứ về Trữ Tâm Điện trước rồi nói sau!”

Thái hậu muốn nói gì đó, nhưng mở miệng, vẫn là không nói gì, lại gật đầu, ý bảo quay về Trữ Tâm Điện.

Trữ Tâm Điện, tẩm cung của Thái hậu.

Trong cung điện cũng không có xa xỉ như trong tưởng tượng, tuy rằng trang trí quý giá, nhưng cũng vừa đủ, có một cảm giác thanh nhã.

Trong đại sảnh lúc này, ngồi trên cao đường chính là Thái hậu và Thương Lan Kình Thiên, từ cao xuống thấp, ngoại trừ Vân Phi được ngồi ra, những người còn lại đều đứng, theo thứ tự là Thương Lan Mạch, Phượng Thiên Mị, Phượng Thanh Tường, Thương Lan Hiên, Thương Lan Mộng, những người khác đều chờ ngoài cửa.

Thương Lan Mạch vẫn luôn theo sát ở sau lưng Phượng Thiên Mị, như sợ lạc mất hoặc là nảy sinh chuyện gì vậy.

“Mới vừa rồi, là có chuyện gì xảy ra!” Thái hậu vội vàng hỏi.

“Hoàng tổ mẫu, là Phượng Thiên Mị, nàng đánh Mộng Nhi, đánh mẫu phi nữa, làm chúng ta ngã xuống đất, còn đánh hoàng huynh hộc máu.” Thái hậu vừa hỏi ra, Thương Lan Mộng đã vội vàng cáo trạng, tràn đầy phẫn hận.

Lời này vừa nói ra, Thái hậu kinh sợ, không thể tin nhìn Phượng Thiên Mị, vẻ mặt phức tạp, muốn mở miệng hỏi, lại bị đoạt trước.

“Là ta làm thì thế nào?” Trái lại Phượng Thiên Mị thừa nhận không hề che giấu, còn mang theo một chút khiêu khích, căn bản là không biết hành động của mình có gì không ổn, ngược lại còn thấy rất đúng.

“Ngươi.” Thương Lan Mộng không thể tưởng được Phượng Thiên Mị lại thoải mái thừa nhận như vậy, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Hơn nữa, Phượng Thiên Mị lại bình thản như vậy, một chút cũng không cảm thấy sợ hãi, điều này khiến Thương Lan Mộng rất khó chịu.

Không chỉ Thương Lan Mộng, những người khác cũng kinh ngạc một lúc, nhưng nhớ tới hành động lúc nãy của Phượng Thiên Mị còn to gan hơn lúc này, vậy nên không cảm thấy có gì ghê gớm.

“Thái hậu, thần thiếp biết Phượng Thiên Mị là tôn nữ nhà mẹ đẻ người, vốn không muốn nhiều lời, nhưng người cũng thấy được, mẹ con thần thiếp đều bị đánh thành như vậy, ả ta cũng thừa nhận, xin Thái hậu cho mẹ con thần thiếp một công đạo!” Vân Phi không đếm xỉa, tuy rằng nàng biết, muốn Thái hậu và Hoàng thượng xử tử Phượng Thiên Mị, đó có lẽ sẽ không thành sự thật, nhưng nhất định phải khiến cho Hoàng thượng và Thái hậu trị tội ả ta.

Bà không nuốt được cục tức này, không, phải là thù hận, mối thù hại chết tôn nhi chưa chào đời của bà, mối thù đánh ba mẹ con bà, Phượng Thiên Mị, nhất định phải chết.

“Đúng vậy! Hoàng tổ mẫu, mẫu phi là phi tử của phụ hoàng, Mộng Nhi và hoàng huynh đều là hài tử của phụ hoàng, nếu không trị tội Phượng Thiên Mị, để người ta biết được phi tử, nhi tử và nhi nữ của Hoàng thượng bị một thần nữ đánh, người đời sẽ nghĩ như thế nào đây! Vậy phụ hoàng sẽ mất mặt!” Thương Lan Mộng cũng lập tức phụ họa, giọng nói tràn đầy ủy khuất.

Quả nhiên, sắc mặt của Thái hậu càng ngày càng khó coi, ánh mắt nhìn Phượng Thiên Mị xuất hiện không vừa lòng và chất vấn, nhưng mà trong lúc nhất thời lại không biết nói gì.

Vởi vì trong lòng bà hổ thẹn với Phượng Thiên Mị, bây giờ Phượng Thiên Mị vừa trở về, hơn nữa, lại trở nên kinh diễm như thế, cho dù là vì áy náy, hay là vì Phượng Thiên Mị xuất sắc, làm cho bà không biết trách cứ như thế nào.

Nhưng sự thật xảy ra trước mắt, Mị Nhi còn chính miệng thừa nhận, bà lại không thể bỏ qua không hỏi, bằng không sẽ bị người ta nắm thóp, mất mặt chính là Hoàng gia.

Tuy rằng bà đối với chuyện hậu cung không mấy nhúng tay, cũng không thân cận với các cung phi này, cũng biết Vân Phi luôn được sủng mà kiêu, chèn ép các phi tần khác không ít. Mộng Nhi cũng ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, điêu ngoa tùy hứng, ức hiếp hạ nhân không ít, khiến cho bà thật không thích.

Còn có Hiên Nhi, ân oán với Mị Nhi lại càng không rõ, Hiên Nhi phụ Mị Nhi, nhưng mà Mị Nhi cũng hại hài tử của nó, giữa hai người này, trong lòng tự nhiên có oán hận.

Có lẽ Mị Nhi ra tay, nguyên nhân nhất định là do Hiên Nhi, nhưng mà bất kể là nguyên nhân gì, Mị Nhi đánh chính là người Hoàng gia, về tình hay lý cũng đều có t

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.