Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Chương 30: Bởi Vì Anh Chỉ Cưới Cô Gái Mà Anh Yêu!




Trong một căn mật thất được ẩn giấu ở trong phủ thành chủ, một người đàn ông trung niên mặc trên người một bộ quân phục được làm bằng một loại vảy ma thú thánh cấp đính trên một lớp da ma thú cấp năm khác. Loại áo giáp như vậy không chỉ có thuộc tính phòng ngự cao cấp mà còn thể hiện được địa vị của người mặc. Ở đế quốc người có thể mặc được loại áo giáp như thế này cũng không phài là hiếm, nhưng địa vị của người này phải rất cao.

Lý Mạnh, là thành chủ của Hắc Thạch thành, cũng là trưởng lão thứ sáu của Lý gia. Người này tính tình vốn dĩ đơn bạc, lại có uy nghiêm trong gia tộc nên rất được mọi người tôn trọng và kính nể. Chức vị thành chủ của Hắc Thạch thành này không phải ai cũng có thể đảm đương được. Thứ nhất, nơi này là mạch máu giao thương giữa các chủng tộc qua lại với nhau. Thứ hai, nơi này khá gần với Xà tộc, một trong tứ đại tộc quần của yêu tộc. Thứ ba, nó còn là vùng biên giới phân tranh của ba đại đế quốc gồm Đại Việt quốc, Nam An quốc và Tây Thục quốc. Nói nó là vùng phân tranh, thật ra thì ba đại đế quốc này vốn dĩ là bị phân cách bởi con sông có tên là Cửu Long giang. Con sông lớn này chảy từ mạn bắc, trên đỉnh Hoàng Liên sơn xuôi qua Bạch Hổ tộc, rồi phân chia thành chín nhánh sông nhỏ mà chia cắt mảnh đại lục này thành từng khối khác nhau. Trong đó lớn nhất chính là diện tích chiếm đóng của ba đại đế quốc, do sự trị vì của tam đại thần đế tồn tại suốt mấy vạn năm qua. Kể từ sau khi thần - ma đại chiến kết thúc đến nay cũng đã hơn ba vạn năm. Trong lãnh thổ rộng lớn lên đến mấy chục triệu dặm của mình, tam đại đế quốc còn có các vương quốc lớn nhỏ phụ thuộc vào bên trong, tổng cộng có hơn mười tám nước. Ngoài ra còn có các tộc quần yêu tộc lớn nhỏ khác nhau, phân chia thành từng mảng trên đại lục. Tham vọng thống nhất đại lục của tam đại đế quốc và tứ đại yêu tộc lúc nào cũng tồn tại. Vì vậy người chiếm lĩnh được tòa Hắc Thạch thành, tọa trấn ngay giữa trục đường lưu chuyển của Cửu Long giang mới là người có ưu thế nhất. Bề ngoài tòa Hắc Thạch thành này giống như là đang rơi vào trong tay cổ tộc, Lý gia. Nhưng thực chất Lý gia và thần đế của Đại Việt đế quốc vốn dĩ có một mối liên hệ nào đó. Mà mối liên hệ này ở bên mặt ngoài phô bày ra lại chính là sự xung đột lợi ích với nhau. Còn bên trong đó thì không ai đoán biết được.

Nói như vậy, có thể thấy rằng ngôi vị thành chủ này của Lý Mạnh không phải đơn giản mà có thể ngồi vững chãi được. Không nghĩ đến, ngay lúc này ở bên trong mật thất Lý Mạnh lại mặc chiến giáp mà đứng cung kính ở một bên hầu chuyện một người thanh niên trẻ tuổi. Người thanh niên này mặc trên người một bộ y phục trông có vẻ rất bình thường. Vậy nhưng trên thân của người thanh niên này người ta có thể cảm nhận được một luồng uy áp chi khí của một đế vương chi giả. Người này là ai không ai biết, chỉ có Lý Mạnh và một gã thuộc hạ nhỏ thó trùm kín đầu đứng ở một bên là biết đến rõ ràng. Giọng của người thanh niên phát ra âm hưởng trầm thấp, thể hiện sự lạnh lùng hiếm thấy trên khuôn mặt:

- Đã để tên đó chạy thoát rồi sao?

Lý Mạnh nghe hỏi đến hai tay có chút run lên, vội quỳ xuống đất nói:

- Hoàng...

Lời mới vừa ra khỏi miệng Lý Mạnh liền vội sửa lại:

- Công tử! Là thuộc hạ làm việc không chu toàn. Xin người hãy xử phạt thuộc hạ!

Người thanh niên này chỉ hơi nhíu mày một chút, rồi nhấp một ngụm trà ở trong miệng, cười nói:

- Lý Mạnh a Lý Mạnh! Ngài là người cẩn trọng, suốt mấy trăm năm nay ngài là người có đóng góp nhiều nhất cho hoàng thất. Ta không biết, chỉ là một tên "hoạt tử nhân" nho nhỏ ngài làm sao lại để hắn chạy mất? Không phải là ngài đang có ý đồ gì khác đó chứ?

Lý Mạnh nghe hỏi mà mồ hôi ướt đẫm, hai tay run rẩy quỳ sụp xuống lạy:

- Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ không dám! Mong công tử suy xét, Lý Mạnh ta với hoàng thất là một lòng trung thành tuyệt đối. Trên trời có nhật nguyệt, dưới đất có anh linh của tổ tông. Ta xin nguyện đem anh linh tổ tông ra mà thề rằng, Lý Mạnh này nếu có lòng phản trắc xin tổ tông chư vị hiển linh mà về trừng phạt con cháu bất hiếu của người!

- Hừ!

Người thanh niên trẻ tuổi đặt mạnh chén trà xuống bàn, đứng dậy rồi phất tay bỏ đi. Đi đến gần cửa, người thanh niên này mới hơi quay lại nói:

- Ta nhân tiện đây cũng xin báo với Mạnh đại nhân một cái tin mừng. Cha ta, thần đế vừa mới bế quan xong. Người vừa lĩnh ngộ được một chút thiên địa pháp tắc, có thể trong vài năm tới người sẽ một lần nữa đột phá cảnh giới, đặt chân vào con đường tôn cấp. Đến lúc đó, thần đế rất hy vọng Lý gia của các người có thể giúp sức cho ông ấy thống nhất tinh vực, trở thành đại công thần trong thời đại mới.

Nói đến đây người thanh niên trẻ tuổi cũng liền không thấy tung tích đâu nữa. Lý Mạnh lúc này hai mắt sắc lạnh mà nhìn theo bóng lưng của hắn. Tên thủ hạ mặc áo đen đứng bên cạnh cẩn thận lên tiếng hỏi:

- Tình hình này trưởng lão có cần thuộc hạ về báo lại với tộc trưởng hay là không?

Lý Mạnh cố ý phất tay nói:

- Không cần, chuyện mà các đời tộc trưởng của Lý gia ta trù tính hơn mấy vạn năm nay làm sao có thể dễ dàng vì một cái tin tức như vậy mà run sợ được. Hừ, tôn cấp ư? Kể từ sau thần - ma đại chiến còn có kẻ có thể phá bỏ xiềng xích mà đột phá tôn cấp hay sao?

Mấy câu cuối cùng thanh âm của Lý Mạnh rất nhỏ, chỉ vừa đủ một mình hắn nghe thấy nên tên thuộc hạ cũng không có nghe rõ ràng. Lý Mạnh lúc này lại quay sang ra hiệu cho tên thuộc hạ đến gần, rồi ghé sát tai thì thầm mấy lời gì đó. Tên thuộc hạ vô cùng cung kính chắp tay rồi lĩnh mệnh đi ngay. Lý Mạnh thấy hắn đi rồi mới khe khẽ thở dài:

- Lý Báo a, mong là ngươi không có làm ta thất vọng!

Quay trở lại khu rừng ở phía tây thành, A Khờ nhận ra hai người đi tới không phải là người mình cần gặp, nên sắc mặt hắn có chút cổ quái nhìn đến.

- Ha ha ha, ta còn tưởng là ai mà cứ lẽo đẽo theo ở phía sau, hóa ra là hai vị đại nhân của Lý gia! Không biết từ khi nào người của Lý gia lại thích làm mấy chuyện lén lút như thế này? Hay đây là phong cách làm việc của người họ Lý các người?

Lý Hổ đứng một bên nghe thế thì đỏ mặt quát:

- To gan, ngươi là ai mà dám ở trước mặt người của Lý gia ngông cuồng như vậy?

- Ai cha cha, cái tên thủ hạ bại tướng này có phải thua ta rồi nên muốn đem con gái đến cầu thân với chủ nhân của ta hay là không?

A Ngưu thấy đi bên cạnh Lý Hổ chỉ là một cô gái nhỏ có mấy phần kiều mị đáng yêu nên nhảy ra mở miệng châm chọc. Ai ngờ hắn vừa nói dứt câu cái bóng của nàng đã áp sát tới trước mặt hắn. Rồi mắt nàng mở to ra mà cười:

- Ai ui, đại thúc này làm sao biết cha ta đến đây là để cầu thân? Phải chăng là người đã gặp qua cha ta rồi a?

A Ngưu thấy nàng không động, không tĩnh mà ở ngay trước mắt, suýt chút nữa là bị dọa cho chết khiếp. Hắn nhanh chân lủi ra phía sau lưng A Khờ mà đứng, miệng không ngừng lẩm bẩm nói:

- Lẽ nào ta gặp quỷ rồi sao?

A Khờ đương nhiên ánh mắt nhìn người không kém như tên Trương A Ngưu. Hắn bước tới phía trước mấy bước hơi đánh giá hai người một chút, rồi chắp tay nói:

- Tiểu thư đây không biết xưng hô như thế nào? Ta không biết là tiểu thư tới tìm ta có việc gì?

Thiên Hương ánh mắt đảo qua người hắn, rồi tò mò hỏi:

- Ngươi làm sao biết được là ta tới tìm ngươi mà không phải là hắn?

Nàng vừa nói tay vừa chỉ về phía Lý Hổ. A Khờ cười mà không cười nhìn nàng:

- Nếu ta nói ta chỉ đoán mò thôi, tiểu thư có tin hay là không?

Nàng nghe hắn hỏi thì ngược lại vui vẻ cười:

- Hì hì, người này thật thú vị nha!

Nàng nói xong lại nhìn hắn hỏi:

- Vậy ngươi đón thử xem, ta là ai? Và ta đến tìm ngươi là có việc gì?

A Khờ nhìn nàng mà không có đoán, hắn lắc đầu nói:

- Ta không biết, thứ ta cần chỉ là tung tích của một người. Tiểu thư đây không phải cũng biết tung tích của người đó hay là sao?

- Hì hì, ngươi đúng là gian xảo nha! Nhược Tử nói với ta về ngươi vậy mà ta còn không tin, bây giờ thì ta tin rồi!

- Nhược Tử? Ta quen biết nàng ta sao?

A Khờ nghi hoạt nhìn nàng, nhưng nàng không có trả lời hắn mà chỉ cười cười. Hắn cảm thấy cô gái này bề ngoài non nớt, tâm địa có mấy phần trẻ con. Nhưng thực lực của nàng còn muốn cao hơn tên Lý Dật đến mấy lần, một người như vậy quả thực hắn không muốn dây vào. Hắn nói:

- Nếu hai vị đã không muốn nói lý do đến đây vậy tại hạ xin phép được trở về trước!

Hắn quay người có ý kéo theo A Ngưu bỏ đi. Cô gái nhỏ liền nhảy lên mà hô:

- Ai ui, ngươi làm sao mà muốn đi liền đi như vậy? Ta thật sự là có tin tức muốn cho ngươi biết nha!

A Khờ nghe nói đến thì xoay người lại hỏi:

- Vậy chẳng hay là tiểu thư có thể cho ta biết ngay bây giờ luôn có được hay là không?

- Không được, không được!

Nàng vừa xua tay vừa lắc đầu. A Khờ cố cười mà hỏi tiếp:

- Vậy không biết là tiểu thư có yêu cầu gì hay không?

- Không có!

Nàng đáp gỏn lọn như vậy làm cho hắn suýt chút nữa thì tức đến hộc máu. Mặt mày hắn xám xịt, nói:

- Ta nghĩ nếu như tiểu thư đã không muốn nói thì việc gì phải kêu ta trở lại? Hay tiểu thư cho rằng Hạo Nam ta là người nhu nhược để mặc cho người khác sai khiển?

Hắn lúc này khí thế trên người đã muốn phát đi ra. Thiên Hương liền nhảy lên hô:

- Đừng nha, đừng nha! Ta đánh không lại ngươi a, là có ngươi muốn hại ngươi nên ta mới đến đây nói cho ngươi biết đây! Người mà ngươi cần tìm đã không còn ở Hắc Thạch thành nữa rồi!

Lúc này A Khờ mới hơi dịu giọng xuống hỏi:

- Không còn ở Hắc Thạch thành nữa vậy thì ở đâu?

- Nam Việt quốc! - Nàng đáp.

- Nam Việt quốc sao? Người đó làm sao lại đi đến Nam Việt quốc?

A Khờ nghe đến đây ý nghĩ trong đầu liền liên tục xoay chuyển. Ánh mắt hắn bỗng nhiên sáng lên, rồi thất thanh nói:

- Là nàng ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.