Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Chương 1: Chị Dâu Trở Về!




- Vương Bảo Nhạc!!

- Lò đan, đúng là lò đan, Vương Bảo Nhạc này lại chuyển cả một cái lò đan ra! Xung quanh lò đan còn treo đầy khôi lỗi nữa!!

- Lò đan có là cái gì đâu, các người xem cái lò đan này không có nắp, bên trong chứa... Đậu xanh, trong này chứa quá trời tài liệu luôn, ta thậm chí còn thấy một số mảnh vỡ pháp binh nữa kìa!!

-...

Trong vô số tiếng kinh hô, Vương Bảo Nhạc phải bịt tai lại mới thích ứng với những sóng âm cực lớn xung quanh, trong lòng hắn hồi hộp, nhịn không được nên giơ tay phải đang đeo găng tay lên búng một cái chóc.

Lập tức, đám khôi lỗi ở quanh cái thùng đều buông tay ra, ầm một tiếng, vô số tài liệu trong mấy cái bao mà chúng ôm đổ ra đầy đất...

Bên trong số này có đan dược, có mảnh vỡ, có thẻ ngọc bị hỏng, có một số đồ linh tinh mà Vương Bảo Nhạc không biết là gì, rực rỡ muôn màu, chồng thành một đống.

- Mẹ ơi, hắn... Trong số đồ khôi lỗi kia bỏ ra còn có một cái lá kìa, chẳng lẽ là thực vật hay sao!!

- Lại có cả linh thạch cổ kìa, các ngươi có nhìn thấy mấy cục đá kia không, đúng đó, nó chính là linh thạch cổ!

- Các ngươi mau nhìn cục đá kia đi, bên trên có khắc văn lộ kìa, lẽ nào nó là trận văn à!!

Trong vô số tiếng kinh hô ngợp trời này bộc phát, Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu ưỡn ngực, cảm thấy như thế còn chưa đủ rung động, cho nên hắn nhấc chân lên trực tiếp đá ngã cái thùng lớn.

Lập tức có nhiều thứ hơn đổ ào ào ra bên ngoài, để lộ ra... Bốn cỗ thi thể ở bên trong!

Bốn cỗ thi thể này vốn nằm ở trên cùng, trên đường đi Vương Bảo Nhạc sợ nó rơi mất nên mới vùi xuống dưới, bây giờ chúng lộ ra lập tức khiến cho tiếng kinh hô ở xung quanh càng lớn hơn nữa.

- Thi thể kìa!!

- Bốn cái, ta không nhìn lầm chứ, tên Vương Bảo Nhạc này chuyển bốn cỗ thi thể ra luôn!!

Tiếng gào to vang vọng khắp nơi, những vị lão giả do các đạo viện phái tới sau này có thân phận còn cao hơn chưởng viện ở đây đều mở to hai mắt, bọn họ vội hít sâu một hơi rồi chạy tới, nhìn thấy bốn cỗ thi thể kia thì đều thất thanh kinh hô.

- Là cùng một thời đại với cỗ thi thể ban nãy!!

- Các người nhìn mi tâm của bọn họ đi, những thi thể này chính là tộc Vị Ương trong tư liệu đã nói tới!

- Ban nãy cô bé kia có nói chỗ mình phát hiện có tổng cộng năm cỗ thi thể...

- Tiểu tử này, chẳng lẽ bốn cỗ này chính là số còn lại à?

Mấy vị lão giả này ngày thường ai cũng đanh mặt hờ hững, dù sao thì bọn họ có tu vi cao thâm, địa vị ở đạo viện của mình cũng ccự cao, nhưng nay ai nấy đều động dung, ánh mắt sáng rực nóng bỏng, trong đó có một vị lão giả mặt đỏ còn quay đầu lại hỏi Vương Bảo Nhạc ngay.

- Bẩm các vị lão gia gia, mấy cỗ thi thể này đúng là các thi thể ở trên tế đàn đó, ta phải vất vả rất nhiều, trải qua vô số trắc trở lớn lao, cuối cùng vượt qua nguy hiểm cửu tử nhất sinh mới lấy được, vô cùng khó khăn và nguy nan.

Vương Bảo Nhạc nhìn ra mấy lão giả này không tầm thường, cảm giác mình nên thành thật trả lời, cho nên ngoan ngoãn đáp lại.

Sau khi nghe thấy câu trả lời của Vương Bảo Nhạc thì mấy lão giả này đầu tiên là lộ ra vẻ mặt cỗ quái, nhưng rõ ràng là kinh hỉ nhiều hơn, lúc này ngửa mặt lên trời cười lớn, ánh mắt nhìn về phía Vương Bảo Nhạc còn mang tho vẻ tán thưởng trước nay chưa từng có. Trong đó có một vị lão giả mặ đạo bào của Bạch Lộc còn vỗ vai Vương Bảo Nhạc, nói với vẻ ngợi khen.

- Tiểu tử khá lắm, lão phu thích cái tính nhiệt tình khoắng sạch đồ này của ngươi, đến đạo viện Bạch Lộc của bọn ta đi nhé.

Ông vừa nói xong thì vị lão giả mặt đò đã mở miệng hỏi Vương Bảo Nhạc đầu tiên lập tức đi lên hất tay ông ra, nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, vẻ tán thưởng trong mắt lại càng mạnh hơn, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa.

- Ngươi tên là Vương Bảo Nhạc đúng không? Tiểu tử, hãy ở lại đạo viện Phiêu Miểu phát huy thật tốt nhé, ngươi khá lắm, tiền đồ khó mà đo lường đấy!

Lão giả của đạo viện Bạch Lộc cũng không tức giận, mỉm cười nhìn Vương Bảo Nhạc một cái rồi lại bị thi thể do hắn mang về hấp dẫn, quay đầu lại xem xét tiếp.

Những học sinh của bốn đạo viện còn lại đều dần im lặng, chỉ là trong đầu vẫn hỗn loạn, ngơ ngác nhìn tài liệu đầy đất cùng với Vương Bảo Nhạc đang cười toe toét đứng bên cạnh.

Những chỉ trích lên án công khai ban nãy dường như đã trở thành quá khứ, ngay cả mấy người Lý Di cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thì tức tối vô cùng, bởi vì trong số này có một phần là của bọn họ.

Nhưng trong lòng không thể không phục, dù số đồ của bọn họ góp một phần không nhỏ vào đây, nhưng dù có trừ ra thì thu hoạch của một mình Vương Bảo Nhạc cũng nhiều hơn hẳn tất cả bọn họ gộp lại.

Nhất là hắn chuyển được bốn cỗ thi thể kia ra càng khiến cho bọn họ khiếp sợ hơn, bọn họ thật sự không hiểu Vương Bảo Nhạc làm sao mà được như thế.

Bọn họ còn như thế thì khỏi phải nói đến những người còn lại, lúc này tất cả học sinh đều rung động, thật sự là số lượng đồ của Vương Bảo Nhạc thu hoạch được khó mà hình dung nổi, nếu như phải so sánh thì e là một mình hắn còn nhiều hơn cả một đạo viẹn. Đây là tính sơ thôi, chỉ bằng bốn cỗ thi thể kia thì đã có thể đè bẹp ba đạo viện còn lại! Thu hoạch cỡ này đúng là lần đầu tiên xảy ra kể từ khi quê hương Linh Tức mở ra đến nay, quả thực quá mức kinh thế hãi tục.

So với cống hiến từ chỗ thu hoạch này, những chuyện Vương Bảo Nhạc gây ra lúc trước căn bản không có nghĩa lý gì, đừng nói là dùng khôi lỗi cột người ta lại, cho dù hắn có làm quá đáng hơn nữa, chỉ cần không phải hành vi phản nghịch thì tối đa chỉ bị phê bình vài câu cho có rồi thôi.

Ngay cả ba vị chưởng viện khác cũng cười khổ đi tới, bọn họ nhìn Vương Bảo Nhạc, lắc đầu cảm khái. Như thể nếu đây mà là học sinh của đạo viện mình thì tốt biết bao.

So với bọn họ thì lúc này lão y sư vô cùng hưng phấn, ông ngửa mặt lên trời cười lớn, bước lên vỗ mạnh vào vai Vương Bảo Nhạc.

- Vương Bảo Nhạc, làm tốt lắm!

Trong lòng lão y sư sung sướng không sao tả nội, đám học sinh của đạo viện Phiêu Miểu xung quanh cũng bước lên chúc mừng, vừa thấy hưng phấn, vừa có cảm giác hãnh diện vì đạo viện của mình.

Thực ra đối với bọn họ mà nói, lúc ở trong quê hương Linh Tức, Vương Bảo Nhạc có thể nói là nhiệt tình vì lợi ích chung của mọi người, đã giúp đỡ rất nhiều người cùng đọa viện, vừa rồi khi các đạo viện khác lên án Vương Bảo Nhạc, dù bọn họ không nói gì, nhưng đều đã chuẩn bị sẵn, nếu như Vương Bảo Nhạc bị trừng phạt thì bọn họ sẽ đi lên năn nỉ. Lúc này thấy mọi thứ đều được hóa giải, Vương Bảo Nhạc lại lập công lao lớn cho đạo viện, tuy cũng khó tránh khỏi có phần ghen tị, nhưng lại thấy vui mừng nhiều hơn.

Trong lòng Vương Bảo Nhạc cũng vô cùng vui sướng, cười nói cùng học sinh cùng đạo viện đứng quanh. Trong đó, đám người Trác Nhất Phàm, Đỗ Mẫn, Trần Tử Hằng cũng bước lên, Đỗ Mẫn đột phá ở sáu tấc, mặc dù không gặp được Vương Bảo Nhạc khi ở trong quê hương Linh Tức nhưng Trần Tử Hằng cũng đột phá bảy tấc, không tệ chút nào.

Còn Trác Nhất Phàm thì sau khi chia tay Vương Bảo Nhạc đã gặp được cơ duyên khác, đạt được tám tấc.

Ngay cả Triệu Nhã Mộng cũng bước lên nhìn Vương Bảo Nhạc, nhẹ giọng nói cảm ơn.

Tất cả mọi chuyện khiến cho Vương Bảo Nhạc cười toe, hắn cảm giác mình được mọi người yêu thích hoan nghênh như thế, điều này chứng tỏ tương lai mình nhất định có thể trở thành tổng thống liên bang, cũng không biết suy luận này từ đâu ra, dù sao thì hắn tràn đầy tin tưởng vào tương lai của mình.

Còn những học sinh của ba đạo viện khác thấy Vương Bảo Nhạc được mọi người ghé mắt chú ý như thế thì tâm trạng vô cùng phức tạp, nhưng tất cả đều chịu phục. Sau khi phần lớn đều quay về, những tu sĩ của các đạo viện mới điều chỉnh trận pháp, đón những học sinh không bị bài xích kia ra.

Đến lúc này, chuyến bí cảnh quê hương Linh Tức này xem như xong xuôi, lần này, trong số bốn ngàn người đi vào, gần như có chín thành đều đã đột phá thành Chân Tức, mặc dù cũng có một phần xui xẻo, nhưng bản thân họ có đủ thực lực, sau khi trở về đạo viện của mình thì có thể thi lại để giành cơ hội tiến vào bí cảnh riêng của đạo viện, trở thành Chân Tức. Trừ phi là thật sự quá mức xui xẻo, bằng không thì không thành vấn đề.

Sau đó chính là ghi chép lại nhiệm vụ, mọi người phải chép kỹ càng số lượng vật phẩm mình lấy được. Nếu muốn giữ lại riêng thứ gì thì có thể đề cập ngay ở đây, hoặc là về đạo viện, chờ đạo viện sửa sang lại, biết rõ về số lượng thu hoạch của mình thì lấy đi, hoặc muốn đổi lấy tài nguyên khác cũng được. Về điểm này, bình thường bốn đạo viện sẽ không can thiệp vào.

Vì có lựa chọn nên Vương Bảo Nhạc ngẫm nghĩ kỹ càng xong thì dễ dàng để hạt châu màu lam lại, trên đường đi hắn phát hiện không thể để nó vào trong vòng tay trữ vật, thực ra tất cả vật phẩm ở quê hương Linh Tức đều không thể bỏ vào vòng tay trữ vật.

Mặc dù hạt châu màu lam này không tầm thường, nhưng không ai biết nó đến từ thanh trường thương màu lam, mặt khác, trên đường Vương Bảo Nhạc quay về thì màu sắc của nó đã mờ dần, lúc này thoạt nhìn không bắt mắt chút nào. Mặc dù cũng có người chú ý tới, nhưng so với số tài nguyên kinh người do Vương Bảo Nhạc mang về thì nó chẳng có nghĩa lý gì hết.

Ngoài ra Vương Bảo Nhạc cũng không chỉ giữ lại hạt châu này, hắn còn chọn ra vài món khác nữa, so với thu hoạch của hắn thì hắn vẫn có thể lấy được thêm nữa, nhưng định quay về đạo viện rồi mới lấy tiếp.

Cứ thế, sau khi làm xong nhiệm vụ sửa sang lại vật phậm, các đạo viện đều rời đi, về phần lần cược này của bốn vị chưởng viện thì cũng là lão y thắng, người đạt được linh căn tám tấc của đạo viện Bạch Lộc trừ Lý Di ra thì còn một người tên Trịnh Nguyên Kiệt, người này vốn không có tiếng tăm, lúc ở trong quê hương Linh Tức Vương Bảo Nhạc cũng chưa từng gặp.

Còn đạo viện Phiêu Miểu thì lần này có ba người linh căn tám tấc, theo thứ tự là Triệu Nhã Mộng, Trác Nhất Phàm và Vương Bảo Nhạc.

Linh căn của Vương Bảo Nhạc có thể biến hóa, hắn không muốn để cho người khác biết rõ thực lực thật sự của mình cho nên biến thành tám tấc.

Cuối cùng, dõi mắt nhìn đám người Lý Di bước lên khí cầu, trong lòng Vương Bảo Nhạc vẫn có phần cảm khái.

- Cũng không biết bao giờ mới gặp lại bọn họ...

Khi Vương Bảo Nhạc nhìn theo, đám người Lý Di cũng trông thấy hắn, thế là hung hăng trừng mắt nhìn lại rồi xoay người bước vào khí cầu.

Khí cầu của đạo viện Phiêu Miểu cũng dần dần bay lên, khi đã lên đến giữa không trung, bắt đầu bay đi, Vương Bảo Nhạc đứng ở ở trên boong, cúi đầu nhìn quê hương Linh Tức ở bên dưới, nhìn ngọn núi đã dần mơ hồ kia, trước mắt hắn không khỏi xuất hiện pho tượng của cô gái phong hoa tuyệt đại đó cùng với vô số gương mặt nọ...

- Vị Ương tộc sao?

Vương Bảo Nhạc thấp giọng thì thào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.