Hôm Nay Thừa Tướng Cũng Muốn Đập Đầu Vào Cột

Chương 8: Kiềm chế và phóng túng




“Anh cho rằng tôi là người khá hấp dẫn.” Cô liếc vội  hắn một cái, rồi vội vàng cụp mắt xuống, một tay vuốt ngực như sợ trái tim nhảy ra ngoài.

“Đúng thế.Vậy cô định thế nào?” Hắn nhìn cô không chớp mắt.

Thư Dĩ Nhu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn hắn với vẻ không thể tin được.

“Ăn có một bữa cơm mà muốn dính dáng đến tôi? Anh… anh cho rằng đây là cuộc đầu tư  nhất định phải có lời của anh à?” Cô nóng nảy nói.

Diệp Cương bình thường không phải là người hay cười, nhưng hắn nhịn không được ngẩng đầu cười to ra tiếng.

Cô mê muội nhìn vẻ tươi cười trên mặt hắn, xua tan đi vẻ cứng rắn, nụ cười làm đuôi mắt nhăn lại, khóe miệng nhếch cao, làm cho người ta nảy sinh ý muốn âu yếm……

Thư Dĩ Nhu thở dốc vì kinh ngạc, vội vàng điều chỉnh lại những suy nghĩ của mình, cúi đầu mắt nhìn mũi.

“Cô hẳn là phải có nghĩ đến tôi nên mới nóng nảy thế chứ?” Hắn cười, đặt tay lên vai cô. Thư Dĩ Nhu liếc nhìn hắn “May I?”(BD: chỗ này để nguyên tiếng Anh hay hơn) đôi mắt hắn vẫn đầy ý cười. Thư Dĩ Nhu không thể thoát ra vì tay của Diệp Cương đặt cả trên vai cô, xoay cả người cô ra xe.

Hắn như ôm hẳn lấy cô, bước cùng một nhịp với cô, cảm thụ hương thơm thảo dược trên cơ thể cô.

“Tóc cô thơm quá!”

“Đó là do dầu gội đầu thảo dược, chiết xuất bởi hoa thược dược, hoa cúc, phong lan, bồ công anh…..” Cô ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt nóng rực của hắn, trong lòng hoảng hốt như nai con, đang đi cũng dừng ngay lại.

“Lần sau nhìn tôi, anh phải đeo kính râm vào.” Cô đỏ mặt, đẩy cánh tay hắn xuống.

“Làm bạn gái của anh nhé.” Hắn cúi đầu tới gần cô, đôi mắt bao phủ cả người cô.

“Mới có ăn cơm cùng nhau một lần, anh đã quyết định muốn tôi làm bạn gái của anh, quá nhanh đấy.” Cô thở phì phò nói, tự hỏi hắn tính thời gian theo đơn vị gì?

“Sao không được? Anh thực thích em, còn em, nếu không có tình cảm với anh sẽ không đồng ý ăn tối cùng anh, đúng không?” Hắn chăm chú nhìn cô.

Thư Dĩ Nhu đúng là há miệng mắc quai, há hốc mồm, không nói được câu gì, đến cả chớp mắt cũng không, mãi sau mới nói được “Như vậy người thiệt là tôi, phải ăn của anh vài bữa nữa thì mới được.”

“Sau này khi là bạn gái của anh, chúng ta sẽ thường xuyên cùng nhau ăn cơm.” Diệp Cương vuốt ve hai má mịn màng của cô, nhếch môi cười.

“Chúng ta có hiểu gì về nhau đâu.” Cô vừa nói vừa thở dốc, người này thật bá đạo!

“Chuyện này để sau này tìm hiều dần. Hơn nữa, dường như em đã rất hiểu anh cơ mà, thưa cô tiên tiểu thư” Hắn không rời mắt khỏi cô, soi xét kỹ từng nét nhỏ trên khuôn mặt cô.

“Tôi dù không phải là là cô tiên thì cũng bị anh dọa đến ô hô thăng thiên.” Cô giờ cờ trắng đầu hàng, ánh mắt nhìn khóa vào hắn.

Nhìn  nét mặt thoải mái của hắn cô cũng muốn cười theo.

“Anh thấy dành nhiều thời gian để theo đuổi một ai đấy cũng hơi phí phạm, chi bằng cứ trực tiếp thì hơn. Nếu thấy không hợp nhau thì cũng có thể giải quyết vấn đề sớm, hoặc là chia tay nhau. Đúng không?” Hắn thành thực nói.

Bị hắn nhìn chằm chằm làm Thư Dĩ Nhu không tự chủ được, gật đầu.

“Ôi, lần gật đầu này không tính.” Cô vội lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu, lui về phía sau từng bước. Người đàn ông này thật là có ưu thế về hình thể: cao 1,85 mét, thân hình cường tráng, chẳng cần phải cố sức cũng áp đảo được người khác.

Diệp Cương khom người xuống, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt ửng đỏ của cô.

“Theo đuổi cũng là một loại lạc thú, yêu thương cũng là một loại vui thú.” Cô giật mình, vội nói.

“Thời gian ấy anh để làm việc khác còn hơn. Em xem này…” Diệp Cương cúi đầu đến mức chạm vào trán của cô. Đôi mắt đen như tối thêm, ánh lên vẻ bao dung và kiên định, như thể muốn nói cùng cô: hắn vì cô có thể che trời, chắn gió mưa, có thể cho cô một mái ấm gia đình……

Thư Dĩ Nhu cụp mắt xuống, tâm tình không yên vì thế lại gật đầu.

“Em gật đầu rồi nhé, tức là mối quan hệ của chúng ta thêm một bước thân thiện.” Diệp Cương thở ra một hơi khí trắng, đôi mắt lóe lên như con thú đi săn đã nhìn thấy con mồi của mình.

“Ôi! Như thế thì nhanh quá!” Thư Dĩ Nhu run rẩy môi nói.

Vào những lúc đang “đơ” như thế này thật khó khi phải dung đến lý trí nhưng cô phải hết sức bình tĩnh, nếu không gã đàn ông này sẽ ăn sạch sẽ mình mất!

“Em còn muốn đợi đến khi nào nữa?” Diệp Cương nâng cằm cô lên hỏi.

“Ít nhất phải chờ tới ngày mai.” Cô hy vọng trong hai mươi tư giờ tới, nhất định sẽ suy nghĩ thấu đáo mọi việc.

Diệp Cương ngây người, không tin vào tai mình.

“Hai mươi tư giờ mà lâu lắm sao?” Cô băn khoăn nói bằng giọng rầu rĩ.

Bộ dáng xinh đẹp của cô đã phá vỡ tính tự kiềm chế của Diệp Cương. Hắn ôm lấy cô, cười nói:

“Anh muốn em!”

“Đấy là chuyện của anh, còn bây giờ em không cần anh.” Cô đỏ mặt, lùi về phía sau.

Gió đêm thổi làm làn tóc dài của cô bay bay, phất phơ chạm vào khuôn mặt hắn, che đi ánh nhìn nóng bỏng trong đôi mắt hắn. Hắn nhìn hai gò má ửng hồng của cô, cố nhịn đi ý muốn hôn cô, hắn đúng là đang giống như thiêu thân lao đầu vào lửa rồi. Hắn hẳn phải là đang bốc đồng, không chịu lãng phí thời gian một chút nào, nhưng cảm giác này với người khác phái chưa từng khi nào xảy ra. Có lẽ, hắn cũng nên dùng hai mươi tư giờ này để suy nghĩ lại.

“Gió to lắm, mình lên xe đi.” Diệp Cương đi trước chắn gió cho cô, ra xe, mở cửa xe.

Cô liếc hắn một cái, cười với hắn.

Hắn mỉm cười, mơn trớn đôi môi cô, nhìn cô bằng ánh mắt chiếm hữu.

Thư Dĩ Nhu đỏ mặt, vội chui vào xe, nhưng trong lòng lại mong muốn giây phút tuyệt vời này cứ kéo dài mãi……

Cô vào xe, ngồi ghế sau, kéo khóa áo choàng ấm áp lên, sau khi ăn no, hưởng thụ cảm giác ấm áp, lười biếng nhìn sang người nào đó đang trả  lời điện thoại. Thanh âm nói chuyện của hắn cũng cứng rắn giống như hình dáng của hắn, không có nét uyển chuyển, tuy nhiên hắn đối xử với cô lại khá là mềm mại, luôn nghi nhớ những phản ứng nhỏ nhặt nhất của cô. Cô suy đoán bình thường hắn không phải là người luôn lấy lòng cấp trên, do đó đối với cô tự nhiên yêu thương như thế làm cô kinh sợ.

“Kết hợp khách sạn với văn phòng nhà đất là  kế hoạch lớn nhất của năm của Tập đoàn chúng ta. Kinh doanh khách sạn mới chỉ là bước đầu thôi …” Diệp Cương vừa trả lời điện thoại vừa nhìn sang nữ nhân đang ngồi thu mình lẳng lặng như một con mèo nhỏ ở bên cạnh.

“Kinh doanh khách sạn thành công lớn cũng là mục tiêu của chúng ta. Chúng ta đã tích lũy mười năm kinh nghiệm, hơn nữa còn phân tích thị trường rất kỹ càng……”

Diệp Cương tự nhiên vuốt tóc cô, làm cô đỏ mặt, co người lại, mắt nhìn ra ngoài cửa xe.

“Phương hướng của chúng ta sẽ là khai thác địa ốc ở bản địa cùng kết hợp với xây dựng, bở vì trong kinh doanh khách sạn chúng ta đã có một vị trí tốt rồi……. Đúng thế, trong tương lai nửa năm sau chúng ta sẽ thành lập Công ty quản lý nhà đất.”

Diệp Cương kết thúc việc trả lời điện thoại liền dập máy.

Hắn cầm lấy đôi tay mềm mại như không xương, cảm thấy chúng như muốn tan ra trong tay mình. Bơ hoa quế thủ. Trong đầu Diệp Cương chợt hiện lên so sánh này, tay hắn xiết lại chặt hơn. Nhìn đôi tay mình đang bị giam giữ trong tay hắn, Thư Dĩ Nhu cũng không muốn rút tay. Cho dù họ có tiến nhanh như thế này thì chắc cũng phải một tháng mới đến hồi chung kết.

“Em có điều gì muốn hỏi anh?” Hắn nói.

“Anh nói mới nhớ ra. Sao anh có thể đến nghỉ ở khu khách sạn ấy? Chỗ ấy khách đến chủ yếu là nữ mà.” Trông hắn đầy nam tính như vậy, ở chỗ đó thật không hợp tý nào.

“Thì chố đó thuộc công ty của anh.”

“Thì ra là thế.” Cô bừng tỉnh,gật đầu.

Hắn nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào mắt cô, hỏi:

“Em đang quanh co, ý em muốn biết là có phải anh đi nghỉ cùng nữ nhân khác phải không?”

“Em không nghĩ nhiều đến thế.” Cô vội vã xua tay, mặt lại đỏ bừng lên.

Đúng là trong lòng cũng có nghĩ đến điều này, hắn lại nói toạc ra như thế. Diệp Cương cuốn một lọn tóc dài của cô trong tay, Anh rất thích vẻ thẹn thùng này.

“Chức vụ của anh rất to, đúng không?” Cô cố gắng trấn tĩnh lại.

“Chỉ là không nhỏ” hắn chỉ là CEO của tập đoàn Diệp thị thôi.

“Em không có tham vọng gì lớn, chỉ cần hàng ngày có cơm ăn là được.” Cô nhìn hắn mở máy tính cá nhân, nhận thấy nhất định hắn là loại người vừa mở mắt một cái là phải dính đến công việc luôn.

“Người ta không chỉ cần đến cơm ăn hàng ngày, mà nhu cầu còn phát sinh thêm, tốt nhất là  chính bản thân mình cũng nên có chút chuẩn bị.”

“Em chỉ cần thế thôi. Đâu phải trong cuộc sống ai cũng có mục đích giống nhau đâu?” Thư Dĩ Nhu cãi.

“Như thế thì không bền. Người ta luôn phải tính cho mình một đường lui, nếu không vì mình thì cũng phải vì những nhân viên của mình nữa.” Diệp Cương lạnh nhạt nói.

“Gánh vác nhiều trách nhiệm như thế, anh không mệt à?” Cô nhìn dáng vẻ cứng rắn của hắn, bất giác đi vòng ra đằng sau gáy thấy nó cứng nhắc như đá liền nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay xoa xoa.

Hắn nhắm mắt lại, kìm tiếng rên rỉ thoải mái.

“Mỗi khi nghĩ đến mình còn phải có trách nhiệm với bao nhiêu gia đình của họ, có mệt thì cũng phải cố thôi.” Hắn trả lời.

Thư Dĩ Nhu thấy mắt mình ươn ướt, bắt chước diễn viên cúi người sát đất, nói:

“Thần bái phục!”

“Vậy, em đồng ý là bạn gái của anh nhé, như thế anh sẽ tiết kiệm được thời gian mà có thể dùng nó phục vụ mọi người……” Hắn mở mắt ra, nhìn thẳng vào mắt cô.

“Vâng” Thư Dĩ Nhu gật đầu.

Đôi mắt hắn bừng sáng, lòng vui như hoa nở.

“Còn nữa, phải nhớ rằng không được phép cùng các nam nhân khác đáp ứng tùy tiện như thế, không được tùy tiện mát xa cho nam nhân nào khác.” Vốn dĩ am hiểu sâu sắc phương thức đàm phán nên hắn lập tức thừa thắng xông lên.

“Anh không phải là nam nhân khác.” Cô nhẹ giọng nói.

“Người thông minh đều biết phòng xa vì……” Diệp Cương chưa dứt lời thì một chiếc xe tải lớn chạy ngược chiều đột nhiên lao về phía bên làn đường của họ.

Hai người giật mình nhìn lên, Diệp Cương vội lấy thân mình che cho Thư Dĩ Nhu.

“Cẩn thận!”

Sau tiếng hét của Diệp Cương, trước mắt hai người là một mảnh tối sầm.

Phanh ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.