4.1
“Tớ không sao.” Mộc Thần từ trên cầu thang đứng lên, kinh ngạc nhìn Lâm Sở: “Mà sao… cậu tỉnh nhanh vậy?”
Hành lang lâm vào trầm mặc đáng sợ, qua một lúc lâu, Lâm Sở khó khăn mở miệng: “Giật mình tỉnh lại.”
“A.” Mộc Thần ngây thơ gật đầu, “Vậy giờ cậu cảm thấy thế nào?”
Lâm Sở thở mạnh ngồi dưới đất, nghẹo đầu cực nhanh nhắm mắt lại, nhắm mắt nói: “Lại bắt đầu hôn mê.”
Nếu như Giang Hàn thấy một màn này nhất định sẽ cảm động đến khóc, sẽ tặng cho Lâm Sở một cái tượng vàng Oscar.
Mộc Thần hoang mang chớp mắt mấy cái: “Này… Cậu hôn mê cũng đứt quãng hả?”
Lâm Sở ôm tư tưởng đập nồi dìm thuyền tử chiến đến cùng quyết tâm nghiêm mặt dựa vào trên lan can, kiên định giả bộ ngủ, không nói chuyện.
Mộc Thần bắt đầu ngẩn ra, nghĩ thầm con người thật sự là giống loài phức tạp, chần chừ muốn cõng Lâm Sở lên lầu như hồi nãy, thế nhưng tay mới vừa đụng tới cơ thể Lâm Sở cậu liền nhớ lại nguyên nhân vừa rồi ngã xuống, nhất thời toàn bộ lông trên người đều không ổn.
Nếu như tiếp tục cõng, ắt sẽ lặp lại cảnh xấu hổ vừa rồi, tuy là vẽ truyện H rất bạo nhưng là một đồng nam ngây thơ đối mặt thực tế với tình huống này Mộc Thần vẫn là rất xấu hổ.
Mộc Thần khổ não suy nghĩ, sau đó bước lên một tay nâng lưng Lâm Sở, một tay nâng chân của hắn, dễ dàng ôm ngang nam thần lên, bước nhanh lên lầu, vừa đi vừa thoải mái lẩm bẩm: “Như vậy thì giải quyết êm đẹp rồi.”
Mà giờ này khắc này, bị Mộc Thần ôm vào trong lòng Lâm Sở, tuy ngoài mặt không có chút gợn sóng nào đang ngủ say, nhưng trong lòng đã lặng lẽ, nổ BOOM!
Trời! Đất! Quỷ! Thần! Mình vậy mà lại bị vợ mình công! Bị! Ôm! Rồi! ∑((((((°°)︴
Hơn nữa nhìn cậu ấy ôm thật dễ dàng! Quá dễ dàng! Σ(°Д°(°д°)!
Tui có phải đang nằm mơ hay không! Thật muốn nhéo bản thân một cái! Không được không được mình đang giả bộ ngủ không thể lộn xộn được! _(:3∠)_
Nói đi nói lại vợ của tui có sức mạnh như vậy tương lai tui có khi nào bị bạo hành không! (>﹏<.)
Không sao dù bị bạo hành gia đình tui cũng cam tâm tình nguyện ah~. Chỉ cần sau khi đánh xong hun tui một cái là được rồi! (≧e≦)(≧3≦)
Lâm Sở ở trong lòng điên cuồng mà dùng icon biểu cảm.
4.2
Mộc Thần ôm hắn đi tới cửa nhà, đặt nhẹ chân Lâm Sở xuống dưới đất, sau đó một tay vịn hông Lâm Sở phòng ngừa hắn ngã sấp xuống, một tay ở trong túi mò tới mò lui tìm chìa khoá, vừa tìm vừa lẩm bẩm: “A, đâu rồi? Không phải nhét trong túi sao… Không lẽ quên đem theo rồi!”
Lúc này, một bàn tay 5 ngón dài trắng noãn đột nhiên đưa đến trước mắt Mộc Thần, trên đầu ngón tay treo một chuỗi chìa khoá.
Mộc Thần máy móc nhận chìa khoá, quay đầu nhìn Lâm Sở, xoắn xuýt nói: “Cậu lại tỉnh rồi?”
Lâm Sở lại nhắm mắt ngủ đến hôn thiên địa ám, cánh tay mới vừa rồi chuyển chìa khóa cũng vô lực xuôi ở bên người.
Mộc Thần mơ mơ màng màng cầm chìa khóa mở cửa, cậu cảm thấy dung lượng đầu óc mình hình như có chút không đủ dùng.
Nói đúng hơn, mỗi lần tiếp xúc gần gũi với Lâm Sở là mỗi lúc Mộc Thần thấy đầu óc không đủ dùng.
Vì quá hồi hộp.
Vào cửa, Mộc Thần luống cuống tay chân đổi dép, Lâm Sở dựa vào tường, vô cùng chuyên nghiệp mà ngả trái vẹo phải, hai mắt mở ra một đường chỉ nhỏ, khẩn trương quan sát động tác Mộc Thần.
Trong nháy mắt lúc Mộc Thần thay dép xong đứng thẳng người, thân thể Lâm Sở chợt ngã tới hướng Mộc Thần.
Quản cmn việc gì nữa! Trước cứ giả đứng không vững tranh thủ hun một cái lại tính tiếp! Đập nồi dìm thuyền! Ông đây liều mạng! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Lâm Sở vạn vạn không ngờ tới chính là, trong nháy mắt lúc mình ngã xuống, Mộc Thần lại đột nhiên nghiêng qua một bên, vút một cái từ chính diện Lâm Sở vòng qua mặt bên, nhanh chóng níu lấy quần phía sau lưng Lâm Sở, một tay bế hắn lên, sau đó thuận thế giống như ôm con nít một đường ôm Lâm Sở về phòng ngủ, nhè nhẹ đặt lên giường.
Lúc này nội tâm của Lâm Sở, giống như có 50 triệu người cùng lúc vào 1 trang web, giờ này khắc này hoàn toàn không load mạng được, đơ toàn tập …
“Hô, vừa rồi nguy hiểm thật.” Mộc Thần vỗ ngực một cái, “Suýt chút nữa ngã rồi.”
Lâm Sở lúc này mới thở phào một hơi, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Sao kịch bản lại thế này! Đệt! Đệt! ヽ(≧□≦) no
Mộc Thần chỉnh tư thế cho Lâm Sở, rồi xuống cuối giường cởi giày, xong lại nhẹ nhàng đắp chăn cho Lâm Sở, sau đó xoay người muốn đi.
Bởi vì tối hôm nay luôn tiếp xúc thân thể cùng nam thần nên hiện tại Mộc Thần đang hoàn toàn chìm đắm trong hạnh phúc, đối với tiểu đồng nam ngây thơ mà nói những tư liệu sống này có thể dùng đến 3 tháng, cho nên trong lòng vô cùng thỏa mãn, cũng không dám được một tấc lại muốn tiến một thước ảo tưởng khác.
Tình tiết này phát triển không đúng! Bình thường không phải sẽ cởi quần áo cho say rượu đến chỉ còn cái quần lót sao? Lâm Sở không nhịn nổi, quả quyết đập nồi dìm thuyền lần nữa, một bên ‘cựa quậy’ tỉnh lại, một bên rầm rì: “Nóng quá… “
Nhanh cởi quần áo cho chồng! (*/w*)
Mộc Thần giật mình, sau đó xoay kéo cái chăn đã đắp cho Lâm Sở xuống, kéo đến ngực, nhẹ giọng nói: “Vậy đắp ít thôi!”
Thấy Mộc Thần sắp tắt đèn rời đi, Lâm Sở nóng nảy, bật ngồi dậy, thừa dịp Mộc Thần đưa lưng về phía mình đi ra ngoài cửa, quyết định chơi lớn lần nữa, đem ngón tay vói vào yết hầu, khuấy một cái.
Nếu như ói một dính toàn thân thì phải cởi quần áo rồi!
Quản cái cmn gì nữa cứ chơi lớn một lần xem sao!
Ông đây mỗi ngày tập thể hình, luyện được 2 cơ ngực 8 múi cơ bụng không phải là vì cởi quần áo sao! o(≧ □ ≦)o
Nhưng mà, lúc Lâm Sở vừa mới cất tiếng ‘Ọe’, thân hình Mộc Thần đột nhiên thoắt một cái, nhanh như chớp vút tới bên người Lâm Sở, một tay bóp cằm, một tay vỗ lưng, đẩy toàn bộ cơ thể Lâm Sở ra phía ngoài giường…
Toàn bộ động tác thành công chỉ trong vòng 1 giây làm cho Lâm Sở ói ra sàn nhà.
Lâm Sở thậm chí không có thấy rõ bên cạnh xảy ra chuyện gì, chỉ biết kế hoạch của mình thất bại lần nữa.
Hắn một bên không ngừng ói lên ói xuống, một bên bi phẫn muốn chết, tối hôm nay đã đập nồi dìm thuyền[1] rất nhiều lần, thế nhưng mỗi lần đều không thành công một cách khó hiểu. Lâm Sở mơ hồ cảm thấy mình giống như là một tướng quân, vừa ra lệnh cho thủ hạ đập phá nồi niêu, đục thuyền chìm để nâng tinh thần binh sĩ, đang lúc muốn tử chiến đến cùng, đột nhiên có một cái tay Hà Bá từ trong nước nhô ra, một tay cầm nồi, một tay kéo thuyền, hiền lành nói: “Ta đã sửa cho các ngươi hết rồi, về sau đừng phá nữa nha.”
[1] Dựa theo sự tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.
… Toàn quân bị diệt đó khốn khiếp aaaaaa! (╯°Д°)╯︵┻━┻
4.3
Ói ra xong, Mộc Thần nhanh chóng bưng ly nước ấm qua cho Lâm Sở, lại cầm một chậu rửa mặt đến cho hắn súc miệng. Trong mắt Lâm Sở ứa lệ, Mộc Thần lại dùng khăn giấy giúp hắn lau miệng, Lâm Sở nhìn cậu một cái, phát hiện mặt Mộc Thần đỏ bừng.
Nhất định là mệt mỏi quá rồi.
Lâm Sở lòng tràn đầy hổ thẹn nghĩ.
Nhất là quần áo Lâm Sở một chút cũng không có bẩn.
Ói ra làm gì chứ.
Sau đó Lâm Sở nhìn thấy Mộc Thần không hề ghét bỏ mình mà tiếp tục đi dọn dẹp đống mình vừa ói ra.
Thật sự nhịn không được nữa! Hắn cảm thấy xấu hổ ngút trời rồi! Lâm Sở đỏ mặt tía tai nhảy xuống giường, đoạt cây lau nhà trong tay Mộc Thần, giữ bình tĩnh nói: “Tớ làm.”
“Nhưng cậu mới vừa ói… ” Mộc Thần lo lắng.
Lâm Sở xấu hổ và giận dữ gần chết, giọng nói càng lạnh lùng: “Cậu đi nghỉ đi.”
Mộc Thần một hồi ngẩn ra: “Cậu tỉnh rồi?”
Lâm Sở gật đầu, vì để cho tình tiết có vẻ hợp lý một chút, nghiêm túc giải thích: “Ói xong thì đỡ rồi, hiện tại hoàn toàn tỉnh.”
“Vậy được rồi.” Mộc Thần yếu ớt giao quyền sử dụng cây lau nhà ra.
Lâm Sở chần chừ một chút, nhỏ giọng nói câu: “Cảm ơn cậu. “
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Thần nhất thời kích động đến tỏa ánh sáng, vội vàng nói: “Đừng khách sáo. “
Lâm Sở khẽ thở dài, dùng giọng hơn nửa là ra lệnh: “Đi nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.”
“Được,… Ngủ ngon!” Vậy mà lại được nam thần chúc ngủ ngon, Mộc Thần vui đến muốn bay lên, vui mừng chạy về phòng của mình phịch một cái nhào lên trên giường, kích động ở trên giường lăn lộn mấy vòng mới có thể bình tĩnh lại.
4.4
Tâm lực lao lực quá độ sau khi quét dọn sạch sẽ sàn nhà, Lâm Sở cởi quần áo nằm ở trên giường, không động không muốn di chuyển, bi thương lớn như vậy.
Lúc này, điện thoại Lâm Sở vang lên, là tin nhắn wechat.
Lâm Sở cầm điện thoại nhìn, là Giang Hàn gửi tới: “Thế nào, thành không?”
Lâm Sở thấy hắn liền giận không chỗ phát tiết: “Thành cmn anh! (/tДt)/ “
Giang Hàn lập tức trả lời: “Anh cmn chú!”
Lâm Sở: “Em thất bại rồi! Tủi thân! Ông trời đúng là không có thiên lý! (pДq.) “
Giang Hàn: “Ông trời không để ý đâu, nói đi, sao lại không thành?”
Vì vậy Lâm Sở bi thương đem sự tình từ đầu tới đuôi nói một lần cho Giang Hàn, từ khúc Mộc Thần ung dung vui vẻ bế công chúa đi một đường lên lầu 6, đến khúc Mộc Thần giống như đại hiệp hoàn mỹ xoay người né tránh cái hôn, đến lúc Mộc Thần giống như xách gà con đem mình từ ngoài vào giường, rồi đến lúc Mộc Thần ở thế ngàn cân treo sợi tóc bay tới bên giường đem mình kéo ra ngoài để ói xuống đất…
Lâm Sở bắt đầu hoài nghi nhân sinh: “Anh nói đây là kế sao? Hả?”
Giang Hàn: “Ha ha ha ha ha ha ha ha để cho anh cười 5 phút đã ha ha ha ha ha ha ha! “
Lâm Sở: ” “
Giang Hàn: “Ha ha ha ha ha vợ tương lai của chú quá dữ ha ha ha ha ha ha ha! “
Lâm Sở: “ “
Giang Hàn: “Nếu không em chịu thiệt nằm dưới đi! Ha ha ha ha ha không đè được người ta đâu A ha ha ha! “
Lâm Sở: “ “
Lâm Sở: “ “
Lâm Sở: “Được rồi, không nói nữa, anh nghĩ cho em bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ. ╰(*°▽°*)╯ “
Lúc này Giang Hàn gửi một đoạn voice dài qua, Lâm Sở như lấy được sách thánh, ôm tâm tình kích động mở ra, chuẩn bị nghe bí kíp ái tình, nhưng mà lại nghe tiếng cười điên cuồng tê tâm liệt phế của Giang Hàn: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha hắc hắc hắc hắc hắc ooh ooh ooh ooh khục há há há há …”
Đúng một phút đồng hồ, hơn nữa tiếng cười còn không giống nhau.
Lâm Sở tê tâm liệt phế rống to vào điện thoại: “Giang Hàn!!! Cái đồ thần kinh!!!”