Hôm Nay Thích Hợp Phải Lòng Em

Chương 23: Có Những Lời Không Thể Nói




Khuya hơn mười một giờ, Nguyễn Điềm nhận được một tin nhắn từ số xa lạ, nội dung là địa chỉ nhà Triệu Đông Sanh.

Nguyễn Điềm nghĩ thầm, nếu như Triệu Phùng biết trước đây hắn đã đến một lần phỏng chừng tức chết mất.

Tối hôm đó Nguyễn Điềm không hiểu sao mất ngủ, mãi cho đến khi gần năm giờ sáng mới mơ mơ màng màng thiếp đi, bảy giờ dậy rửa mặt đánh răng, nhìn chính mình trong gương, trên mặt thêm hai vành mắt đen to đùng.

Nguyễn Điềm ở cửa lớn biệt thự chờ gần nửa giờ, Triệu Phùng mới ngáp một cái ra mở cửa, thấy mặt Nguyễn Điềm tiều tụy, nhất thời tinh thần tỉnh táo, ” Xem dáng dấp mày này, tối hôm qua một đêm không ngủ đi? Làm sao, có phải nghĩ đến việc cùng tao sớm chiều ở chung, vui đến hỏng?”

” Ngủ, sau đó liền tỉnh.” Nguyễn Điềm nhìn chân cậu, ” Cậu vẫn muốn đứng đây sao?”

Triệu Phùng lui qua một bên cho hắn đi vào, ” Tao đói, mày làm điểm tâm đi, nhà bếp ở…” Nói được một nửa đã thấy Nguyễn Điềm trực tiếp hướng đến nhà bếp, Triệu Phùng dừng lại, chậm rãi suy nghĩ, dựa vào cửa nhìn hắn, ” Tao muốn ăn bánh quẩy.”

” Tôi sẽ không chiên bánh quẩy.”

” Đi ra ngoài mua, ai cho mày tự mình làm.”

” Chiên dầu thực phẩm không khỏe mạnh.” Nguyễn Điềm lấy cái nồi nhỏ ra, ” Tôi nấu cháo cho cậu, muốn ăn cháo cải xanh hay cháo trứng muối thịt nạc?”

Triệu Phùng cười, ” Cải xanh, trứng muối thịt nạc đều không có, mày làm thế nào?”

Nguyễn Điềm mở tủ lạnh ra nhìn, thật sự không có, chỉ còn mấy quả trứng gà, hắn đóng tủ lạnh lại, ” Tôi đi ra ngoài mua.” Tới trước mặt Triệu Phùng chìa tay ra, ” Đưa tôi tiền.”

Triệu Phùng không vụ, ” Mày là người giúp việc! Vì sao tao phải cho mày tiền?”

Mặt Nguyễn Điềm bình tĩnh, ” Có giúp việc nào mua thức ăn mà dùng tiền của mình?”

Triệu Phùng trừng hắn vài lần, hầm hừ đi đến phòng khách lấy tiền, nhét vào tay Nguyễn Điềm ba trăm đồng, ” Đây là tiền ăn một tuần! Còn có a, tao cho mày biết tao sẽ không trả lương cho mày, đây là mày đang chuộc tội, hiểu không?”

” Hiểu.” Nguyễn Điềm cầm tiền xuất môn.

Triệu Phùng ngồi vào bàn ăn, thấy Nguyễn Điềm múc ba bát cháo cải xanh, cau mày hỏi, ” Nhiều như vậy cho ai ăn?”

” Cậu, anh của cậu, tôi.”

” Anh của tao không ở, ở nơi khác rồi.” Triệu Phùng một mặt tự hào, ” Anh ấy giờ có tiền, phòng nhiều vô kể.”

Nguyễn Điềm gật gật đầu, lấy đôi đũa cho cậu.

Triệu Phùng tiếp nhận, nhìn Nguyễn Điềm, ” Thất vọng đi? Mày cho rằng tao ngốc a, cái tiểu tâm tư kia của mày tao lại không biết? Đừng nằm mơ, tao sẽ không cho mày cơ hội gặp anh của tao!”

” Cũng có thất vọng.” Nguyễn Điềm kéo ghế ra ngồi xuống, cầm lấy đũa ăn điểm tâm.

Triệu Phùng thấy hắn không khách khí như vậy, tức giận đến vỗ bàn, ” Mày là giúp việc, tao là chủ nhân, mày phải chờ tao ăn xong mới được ăn! Còn có, mày không thể ngồi cùng bàn với tao!”

” Được, vậy tôi qua chỗ khác ăn.” Nguyễn Điềm nâng bát ra khỏi phòng ăn, ngồi trên sofa lớn ngoài phòng khách, tiện thể mở TV lên xem.

Ăn điểm tâm xong bắt đầu làm việc.

Lau bàn, lau cửa sổ, lau tay vịn cầu thang, quét nhà. Tiếp đó dưới sự yêu cầu của Triệu Phùng tháo hết rèm cửa mỗi phòng xuống đem đi giặt, còn có thảm thảm trải nền. Làm hùng hục không ngừng đến mười hai giờ, lưng suýt nữa không thẳng lên nổi, Triệu Phùng kêu gào đói bụng, Nguyễn Điềm đành dừng lại công việc trong tay, đi làm bữa trưa.

Nguyễn Điềm làm ba món một canh, gỏi cuốn, dạ dày lợn hầm hạt sen, măng tây xào nấm, còn có canh sườn heo hầm nấm.

Triệu Phùng biết trước kia Nguyễn Điềm là công tử nhà giàu, khẳng định chưa từng xuống bếp, cho nên mới cố ý làm khó dễ hắn, vốn cho là hắn nhiều nhất chỉ biết nấu cháo, làm sao biết hắn lại có thể nấu mấy món này.

Hại cậu muốn tìm cớ mắng người cũng không có.

Chưa từ bỏ ý định, vạn nhất chỉ là nhìn ăn ngon, Triệu Phùng gắp một miếng bỏ vào miệng, toàn bộ biểu tình đều thay đổi.

” Thế nào?” Nguyễn Điềm hỏi.

Triệu Phùng bới bát cơm, lại ăn thêm vài món, mới cau mày nói, ” Không ra gì, quá nhạt, nếm chả có vị gì.”

Nguyễn Điềm bê đĩa thức ăn nên, đứng dậy muốn đi, Triệu Phùng vội la lên, ” Mày làm gì?”

Nguyễn Điềm nhìn cậu, ” Không phải cậu nói quá nhạt sao, tôi đi cho thêm muối xào lại.”

” Kia phiền phức a, tùy tiện ăn ăn là được, thả xuống thả xuống.”

Nguyễn Điềm ngồi xuống, sau đó trơ mắt nhìn Triệu Phùng vừa ghét bỏ vừa ăn, quét sạch sành sanh thức ăn trên bàn.

” Không thể lãng phí lương thực biết không?” Triệu Phùng ăn uống no đủ, ngồi nghỉ ngơi một lát, đứng dậy lên lầu, không quên ra lệnh cho Nguyễn Điềm, ” Đem việc dở làm cho xong.”

Nguyễn Điềm múc canh sườn chan cơm, ăn đại một bát, ngẫm lại mục tiêu mười cân, do dự một chút liền tiến vào bếp lấy thêm cơm.

Thời điểm Triệu Đông Sanh vào cửa, Nguyễn Điềm mới vừa ăn xong, no đến mức khó chịu, nằm úp sấp trên ghế sofa phòng khách, trong miệng rầm rì.

Có người đên gần hắn cũng không phát hiện.

Triệu Đông Sanh đứng bên cạnh hắn hồi lâu, đột nhiên đưa tay bóp bóp cái mông hắn mấy cái.

Nguyễn Điềm quát to một tiếng nhảy dựng lên, thấy là Triệu Đông Sanh, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ” Anh làm gì?”

Triệu Đông Sanh từ trên cao nhìn xuống hắn, đàng hoàng trịnh trọng nói, ” Kiểm tra một chút, xem xem đã có thịt hay chưa.”

Nguyễn Điềm biểu tình khinh thường.

Triệu Đông Sanh đâm đâm trán hắn, ” Làm lại xem nào.”

Nguyễn Điềm cúi đầu, ” Không dám.”

” Còn có việc cậu không dám?” Triệu Đông Sanh lại đâm đâm trán hắn một chút, ” Triệu Phùng đâu?”

Nguyễn Điềm trả lời, ” Trên lầu.”

Triệu Đông Sanh sải bước lên lầu, Nguyễn Điềm ở phía sau nhìn. Triệu Đông Sanh cũng không hỏi hắn tại sao ở đây, chắc chắn Triệu Phùng đã nói với y rồi.

Triệu Đông Sanh tiến vào phòng ngủ chính, thấy Triệu Phùng nằm sấp trên giường, tư thế giống Nguyễn Điềm nằm trên ghế sofa như đúc, vừa buồn cười vừa đáng yêu, Triệu Đông Sanh cười lắc đầu một cái, đến gần hỏi, ” Làm sao vậy?”

” Anh.” Triệu Phùng ngồi dậy, ấn ấn bụng, ” Sao anh lại đến đây? Em nói anh ban ngày đừng tới sao.”

” Tại sao không cho anh tới.” Triệu Đông Sanh ngồi xuống cạnh giường, ” Thuê người giúp việc còn sợ anh nhìn thấy a?”

” Anh nhìn thấy Nguyễn Điềm? Hắn đã nói gì với anh sao?” Triệu Phùng ôm lấy cánh tay Triệu Đông Sanh, trong lời nói không giấu được sự khẩn trương, ” Nếu như hắn muốn nói chuyện với anh, anh tuyệt đối không được để ý đến hắn!”

” Tại sao?”

” Bởi vì hắn thích nam nhân nha!”

Triệu Đông Sanh im lặng trong chốc lát, ” Em sợ hắn thích anh hay là sợ anh thích hắn?”

” Anh cũng không phải gay, em là sợ hắn thích anh.” Triệu Phùng tự nhiên không thể nói cho anh cậu biết chân tướng, ” Anh ở trường đẹp trai như vậy, tuổi trẻ lại có tiền, họ Nguyễn kia sống thê thảm như vậy, khẳng định ước gì có thể bò lên giường của anh.”

Triệu Đông Sanh dở khóc dở cười, ” Nói lung tung cái gì đó.”

” Em là nói sự thật a, anh chớ xem thường tên đó, tâm cơ rất nặng, em học cùng lớp với hắn hai năm, hiểu rõ hắn.” Triệu Phùng ghé sát lại, nhỏ giọng nói một câu, ” Hơn nữa hắn còn đi ăn trộm đồ vật.”

Triệu Đông Sanh cau mày, ” Trộm đồ vật?”

Triệu Phùng gật đầu, ” Em tận mắt thấy, cho nên a, anh tận lực đừng cùng loại người như vậy nói chuyện, có thể không nhìn liền không nhìn, miễn cho dơ mắt.”

Triệu Đông Sanh im lặng một hồi, nói sang chuyện khác, ” Bụng làm sao vậy, không thoải mái?”

Triệu Phùng xoa dạ dày, hai má hơi ửng hồng, ” Không nghĩ tới tên kia làm đồ ăn ngon như vậy, em không cẩn thận… ăn nhiều.”

Triệu Đông Sanh xoa bóp cánh tay nhỏ gầy của cậu, mắt đầy đau lòng, ” Lần sau chú ý, không tốt cho dạ dày.” Đứng lên, sờ sờ đầu Triệu Phùng, ” Anh đi lấy thuốc tiêu hóa.”

Triệu Phùng nắm tay y, ” Anh, thời điểm lấy thuốc đừng để Nguyễn Điềm nhìn thấy, em sợ hắn cười em.”

Triệu Đông Sanh gõ nhẹ trán cậu, ” Đã biết.”

Xuống lầu không thấy Nguyễn Điềm, nhìn xung quanh cũng không có bóng người, Triệu Đông Sanh tìm thuốc tiêu hóa, rót chén nước, lên lầu cho Triệu Phùng uống, sau đó nói chuyện với cậu một lát rồi xuống lầu.

Ngồi trên sofa xem TV một lúc, thấy Nguyễn Điềm từ cửa tiến vào, Triệu Đông Sanh hỏi hắn, ” Đi đâu?”

Nguyễn Điềm nói, ” Nghe điện thoại.”

” Nghe điện thoại còn phải ra ngoài.” Thấy Nguyễn Điềm rũ mắt không có ý tứ trả lời, Triệu Đông Sanh cũng lười nghe, vung vung tay, ” Đi làm chút thức ăn, chết đói rồi.”

” Anh còn chưa có ăn?”

” Cậu nhiều lời thật.”

Nguyễn Điềm xoay người đi vào nhà bếp.

Triệu Đông Sanh sách một tiếng, lá gan cũng lớn thật.

Nhìn tin tức trên TV, tẻ nhạt, đứng dậy vào nhà bếp, thấy Nguyễn Điềm đang khom lưng rửa rau, dây đeo tạp dề lỏng lẻo, Triệu Đông Sanh từ góc độ này nhìn sang, cái eo kia thật nhỏ một tay cũng có thể ôm chặt.

Nguyễn Điềm nghe thấy bước chân y, không quay đầu lại, ” Không nhanh như vậy xong đâu, anh ra xem TV đi.”

Trong lòng Triệu Đông Sanh ngứa ngáy, cất bước tiến lên phía sau Nguyễn Điềm, một tay chống trên bồn rửa chén, một tay ôm lấy eo Nguyễn Điềm, cúi người xuống.

Thật nhỏ nhắn nha.

Nguyễn Điềm giãy dụa mấy lần, cánh tay phải Triệu Đông Sanh dùng lực ôm chặt Nguyễn Điềm, ” Đừng nhúc nhích, rửa rau của cậu đi.”

Tai Nguyễn Điềm ửng hồng, ” Anh như vậy làm sao rửa!”

” Tôi thế nào?” Triệu Đông Sanh cúi đầu tại cần cổ của hắn ngửi một chút, ” Mới ôm eo một chút liền đỏ mặt? Ngày đó cậu sờ tôi sao không thấy thẹn thùng?”

” Ngày đó là lỗi của tôi, tôi xin lỗi.” Nguyễn Điềm căng thẳng, sợ Triệu Phùng từ trên lầu xuống, ” Cửa không đóng, anh đừng như vậy.”

” Ý cậu là đóng cửa thì có thể?”

” Tôi không phải ý đó!”

Nguyễn Điềm càng căng thẳng hơn, vì hắn phát hiện Triệu Đông Sanh… cứng rồi.

” Em trai anh ở trên lầu, lúc nào cũng có thể xuống.”

” Vậy chúng ta tốc chiến tốc thắng.”

Sắc mặt Nguyễn Điềm đổi, ” Anh muốn làm gì?”

Triệu Đông Sanh động thủ cởi quần, ” Cậu đoán.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.