Hôm Nay Thích Hợp Phải Lòng Em

Chương 109: Mê Đắm




Còn chìm đắm trong hôn lễ giản dị vui vẻ của Tống Uy, Trần Tố tinh lực dư thừa tích cực bắt đầu chuẩn bị cuộc hành trình đi Thượng Hải đợt nghỉ dài hạn 1/5!

Chuyện tảo mộ đã sớm quyết định rồi, nhưng đều là do Trần Tố không có thời gian, Vương Tuấn không chịu đi một mình nên vẫn không đi, lần giỗ thứ ba này nhất định phải đến trước mộ mẹ Vương Tuấn tế bái.

Trần Tố một tháng trước đã nhờ một vị đồng nghiệp phụ trách công việc dùm, đương nhiên tiền tăng ca tiền trà nước toàn bộ hứa hẹn xong rồi, cũng đã xin phép lãnh đạo xong rồi, từ hôn lễ Tống Uy tới Thượng Hải, Trần Tố lén hy vọng mấy ngày này để Vương Tuấn và các cậu các anh chị em họ tiếp xúc nhiều một chút, Vương Tuấn cần có thân thích.

Mang theo hành lý đơn giản bước lên hành trình, Trần Tố kích động hưng phấn, Thượng Hải là địa phương Trần Tố vẫn rất hướng tới!

Từ sân bay đi ra, bầu trời Thượng Hải âm u, cơn gió nóng hầm hập thổi tới trước mặt có cảm giác ẩm ướt.

Là anh em họ Vương Tuấn tới đón hai người, mang theo cảm giác xa lạ và thái độ nhiệt tình đón hai người về Cố gia.

Cố lão từ khi về hưu vẫn ở nhà cũ tại Thượng Hải, hai cậu hai mợ của Vương Tuấn trên cơ bản đều là có chức vị cán bộ trong đơn vị tốt tại đây. Bốn anh chị em họ xuất ngoại, cũng có công việc tốt.

Thân thể Cố lão không cường kiện bằng ba năm trước đây, em họ Vương Tuấn vừa lái xe vừa giới thiệu đơn giản tình huống Cố gia, Cố lão từ năm ngoái liền phát hiện chứng bệnh si ngốc của người già, vốn ông cụ vẫn luôn ở trong trại an dưỡng cán bộ cao cấp, nhưng lần này Vương Tuấn gọi điện thoại nói đến Thượng Hải tế mộ mẹ, cậu Vương Tuấn đặc biệt mời ông cụ về cùng cháu ngoại ăn một bữa tiệc đoàn viên!

Gặp cậu mợ, Vương Tuấn cùng cậu mợ đi gặp ông ngoại, nhưng ông cụ vừa nhìn thấy Vương Tuấn đến thăm liền vung gậy hung hăng đập xuống, thoáng cái tâm tình kích động cực kỳ, phẫn nộ mắng to Vương Anh Đường hỗn trướng! Khiến cho hai cậu có ý tốt muốn khoản đãi cháu ngoại rất khó xử, khúc mắc thế hệ trước không cởi bỏ được!

Tế bái mộ mẹ Cố, dâng lên hoa bách hợp trước đây mẹ Cố yêu nhất, Vương Tuấn không nói gì nhìn tấm hình bà khảm trên bia đá cẩm thạch, đó là hình vào thời điểm bà còn trẻ, không phải phụ nữ Thượng Hải tinh tế mỹ lệ, ngược lại có sự bình thường và đoan trang của phụ nữ phương Bắc, khi đó bà cũng là thần thái phấn chấn! Có người nói tấm hình này chụp đương thời thanh niên ở Đông Bắc.

Trần Tố lẳng lặng đứng sau lưng Vương Tuấn, trên trán Vương Tuấn còn có vết bầm, là gậy Cố lão đánh lên, ông cụ tức giận rõ ràng, tâm tình vui vẻ nhẹ nhàng lúc rới đã biến mất hầu như không còn, hai người mợ của Vương Tuấn ẩn giấu ánh mắt dò xét nhẹ nhàng đảo qua Trần Tố, Trần Tố không phải không biết. Nữ giúp việc người Thượng Hải nhà cậu thuê cũng thỉnh thoảng lặng lẽ nhìn Vương Tuấn và cậu, Trần Tố biết mình và Vương Tuấn cũng là đề tài trà dư tửu hậu của người khác. Vốn Vương Tuấn chỉ muốn hai người đi tế bái mẹ Cố là được rồi, là Trần Tố trừng Vương Tuấn thông báo cho Cố gia, Trần Tố thật sự mong Vương Tuấn có nhiều thân nhân hơn, cậu Vương Tuấn là thật tâm, nhưng người khác không cùng một tầng huyết thống lại vô pháp tán thành, Trần Tố lặng lẽ nhìn thân ảnh Vương Tuấn, anh quay đầu lại nhìn Trần Tố ý bảo đặt hoa trong tay cậu xuống, Trần Tố tiến lên cầm bách hợp trong tay đặt chung một chỗ với bó bách hợp của Vương Tuấn, Vương Tuấn đưa tay nắm lấy ngón tay Trần Tố hướng về phía ảnh chụp chậm rãi nói: “Mẹ, con và Trần Tố tới thăm người.” Nhìn Vương Tuấn, Trần Tố nhẹ nhàng nói: “Mẹ, con sẽ cùng Vương Tuấn sống thật tốt, người yên tâm đi.”

Cùng Vương Tuấn nhìn nhau, hai bên chỉ giăng đầy tâm tình đối phương, không có tâm tư để ý tới tâm tình em họ dẫn họ tới.

Không muốn đến ở nhà họ Cố, xe đi vào khu vực thành thị, em họ Vương Tuấn muốn dẫn hai người xem Thượng Hải phồn vinh, đi xem Bến Thượng Hải, miếu Thành Hoàng, Trầm Hương Các vân vân, không chờ cậu ta nói xong, Trần Tố uyển chuyển nói muốn đến xem nơi mẹ Cố ra đời, nhờ cậu ta tùy tiện thả hai người trên đường nào đó là được.

Ngoài của sổ xe trời u ám bắt đầu mưa nhỏ, em họ Vương Tuấn lặng yên một hồi dừng xe thả họ xuống, lấy một cây dù dự phòng trong cốp sau đưa cho Vương Tuấn, nhẹ nhàng căn dặn nếu như muốn rời Thượng Hải nhất định phải thông báo cho họ, phải để cho họ biết.

Vương Tuấn gật đầu, em họ Vương Tuấn lái xe theo dòng xe rời đi, hai người lúc này không cần người khác tham dự vào, hai người muốn ở riêng với nhau.

Ôm một loại cảm giác muốn đi theo những con đường bà từng đi qua, Trần Tố và Vương Tuấn cùng nhau bước chậm trên phố phường Thượng Hải.

Mưa phùn mờ mịt, Vương Tuấn cầm chiếc ô che chở anh và Trần Tố.

Cùng che chung một chiếc ô, người yêu dưới ô gắn bó làm bạn sóng vai đi trên đường cái của Hòn ngọc phương Đông này, bầu không khí lãng mạn biết bao nha! Trần Tố đã sớm vô thức hướng tới Thượng Hải, trong thôn bọn cậu khoe cái gì cái gì mua tại Thượng Hải, cho nên hiện tại chính là một chuyện rất thể diện, Trần Tố sùng bái đi trên đường lớn Thượng Hải được mệnh danh là Hòn ngọc phương Đông, cảm giác đó… sao mà buồn nôn vậy nè?

Ngẩng đầu nhìn tầng cao ốc trông thì như rất gần, kì thực là rất xa đang trông xuống nhân gian, mà bên người lại là ngõ nhỏ chật hẹp đổ bát xấu xí, trên đỉnh đầu thậm chí còn có dây cáp điện lớn rủ xuống mà quê nhà Trần Tố không gặp nhiều!

Thành thị xây nên bởi xi măng, dọc phố vô luận là hoa mỹ hay là đơn sơ đều là cửa hàng buôn bán, bày những món đồ giống nhau trên cả nước, người đi đường và khách du lịch vội vã không biểu tình đi ngang qua, trên lòng đường chật hẹp, hai làn xe chen chúc nhau chật như nêm cối, con đường Thượng Hải và con người Thượng Hải giống nhau phức tạp rối bời!

Trần Tố cố gắng muốn bước chậm trên con đường Thượng Hải cậu vẫn luôn hướng tới, trước nay trải nghiệm một chút đô thị phồn vinh hưng thịnh trứ danh nhất toàn TQ, Vương Tuấn cũng không quản, có đôi khi đầu óc Trần Tố nảy ra suy nghĩ khiến mỗi lần Vương Tuấn đều phải nhụt chí thật lâu, bồi cậu đi trong đường lớn vô tận, không quan tâm phương hướng cũng không quản mục tiêu nào, chỉ là đi lại đi, lặng lẽ đi tới, bất quá, Vương Tuấn trông sắc mặt tái nhợt của Trần Tố, mặt Trần Tố sao mà xấu quá vậy?

Đi bộ một tiếng rưỡi khiến Trần Tố bị khói xe và không gian xi măng chật hẹp của Thượng Hải mà cậu vẫn luôn hướng tới ép cho khó có thể hô hấp, Vương Tuấn yên lặng nhìn Trần Tố muốn nôn, đúng nha! Đây là một tòa thành thị yêu ma! Suy nghĩ của anh và Trần Tố giống nhau.

Tòa cao ốc kia không có tiền thì không thể vào, từng con hẻm cũ kĩ không chịu nổi thể hiện rõ cách biệt giai cấp ở Thượng Hải!

Đường xá Thượng Hải cũng giống như con người Thượng Hải đều vòng vòng vèo vèo, Trần Tố bị không gian tràn ngập xi măng ép cho không thể thở nỗi! Ở Bắc Kinh, Trần Tố và Vương Tuấn cũng ở trong khu sâu u ám cũ kĩ, Bắc Kinh cũng có rất nhiều hẻm nhỏ nhà cũ, nhưng Thượng Hải mệnh danh là Hòn ngọc phương Đông hầu như khắp nơi đều thấy được hẻm nhỏ tồi tàn thâm sâu cũ kĩ không chịu nổi khiến Trần Tố thật sự giật mình!

Có lẽ là khu vực cậu đi qua chỉ là một góc không xinh đẹp phiến diện, có lẽ là trong lòng Trần Tố đối với Thượng Hải có mong đợi cao quá, thế nhưng trong mắt thấy cao ốc xa xa và phòng cũ kề bên đối lập sâu sắc khiến Trần Tố chịu không nổi!

Khắp nơi có thể thấy được cầu vượt dày đặc trên không như trong TV, Trần Tố thấy được công nghệ cao và phồn vinh của thời đại, thế nhưng chân chính hiện ra trước mắt lại bởi vì xi măng cốt thép sừng sửng dày đặc từng dòng người với người xa cách sâu đậm! Một tòa thành thị giữ lại phồn hoa sau lưng lại bỏ đi thi vị giữa người với người đáng lẽ nên như nước sữa giao hòa.

(cả thành phố thì xinh đẹp phồn hoa nhưng cảm xúc giữa người với người lại không có??? Ôi, tôi mệt với mấy đoạn tả cảnh trong truyện này quá)

Trần Tố chính là hết hy vọng như vậy, cắt đứt ý niệm hướng tới nơi phồn hoa này trong đầu, Trần Tố nhìn Vương Tuấn nói: “Anh đoán xem, em hiện tại nghĩ tới cái gì?”

Vương Tuấn ngó ngó Trần Tố: “Có phải Bắc Kinh hoang vắng vào dịch SARS năm đó?”

“Đúng nha!” Trần Tố có cảm giác muốn nôn, hôm nay vẫn là bồi hồi trong mưa phùn, nếu như trời nắng còn có thể hít thở không khí không? Mưa phùn sắp dừng rồi, người trên đường phố càng nhiều, sắc mặt Trần Tố càng tái nhợt.

Đỡ Trần Tố, Vương Tuấn nhìn ngã sáu quỷ dị và cầu vượt xoay quanh bốn phía, thật khiến người ta không rõ, một giao lộ tại sao có thể có ngã sáu?! Cao ốc xa xa, nhà lầu thấp bé kề bên, Vương Tuấn nhìn Trần Tố là biết cậu say xe cũng không còn cách nào, nói chung trước tìm xe tìm chỗ nào nghỉ lại, trời tối rồi.

Trước đây Vương Tuấn cũng không phải chưa từng tới Thượng Hải, nhưng cũng là vì làm việc, qua lại vội vã, đâu giống hôm nay tản bộ như vậy, Thượng Hải thực sự là tên không xứng hiện thực mà!

Vương Tuấn cảm thấy may mắn duy nhất chính là do Trần Tố khăng khăng, anh không lái xe tới, nếu không, chỉ một chữ phiền phức cũng không thể xong chuyện, quả nhiên nhà có hiền thê nói là phải nghe.

Vì sức khỏe của Trần Tố, Vương Tuấn đặc biệt bảo tài xế taxi đưa họ đến khách sạn gần nhất tốt nhất thuê một gian phòng thượng hạng, Trần Tố hữu khí vô lực gục xuống trước cửa sổ thủy tinh thở dốc, tâm lý muốn hít thở một chút không khí mới mẻ để chính mình thoải mái chút!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.