Hôm Nay Mèo Con Cũng Cứu Vớt Vai Ác

Chương 35: Hợp Tịch Điển Nghi




Hàn Tri Phản cũng không biết mình muốn đi đâu. Sau khi chạy vào đường lớn, hắn cứ đi theo dòng xe, lang thang mà chẳng có mục đích.

Hắn cũng không biết rốt cuộc mình đã đi lang thang trên phố bao lâu, mãi cho đến khi xe cộ ngày càng đông đúc, tốc độ xe cũng vì thế mà ngàng càng chậm, rồi gần như không nhích thêm được nữa, lúc này hắn mới giật mình nhận ra bây giờ đã là thời điểm tan tầm.

Xe nhanh chóng hết xăng, Hàn Tri Phản quẹo ở lối ra gần nhất của đường lớn, ghé vào một trạm xăng ven đường. 

Sau khi đổ đầy xăng, Hàn Tri Phản không quay lại đường lớn, mà nhìn chung quanh một lúc, rồi đạp ga đi đến phía trước tầm 2 mét, dừng lại trước một tòa nhà văn phòng.

Đèn trong tòa nhà đều đang sáng.

Nhìn qua cửa sổ rộng lớn, hắn có thể thấy người bên trong đang đi qua đi lại. 

Có lẽ là do đường ùn tắc quá mức, cho nên rất nhiều người vẫn chưa về, lựa chọn ở lại công ty tăng ca.

Hàn Tri Phản vốn không muốn đến đây, vì đến rồi cũng không biết làm gì. Hắn muốn đi nhưng cũng không muốn đi, cứ rối rắm ngồi trong xe, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.

Màn đêm dần dần buông xuống, tiếng còi xe trên đường ngày càng thưa thớt, đèn trong văn phòng cũng lần lượt tắt. 

Lúc toàn bộ tòa nhà chỉ còn rải rác một vài căn phòng vẫn còn sáng đèn, thì một bóng dáng quen thuộc bước ra khỏi tòa nhà.

Là Lâm Mộ Thanh, người bạn thân nhất của Trình Vị Vãn,

Lâm Mộ Thanh cầm điện thoại trên tay, hẳn là đang gọi xe. Xuyên qua cửa cổ, Hàn Tri Phản chăm chú nhìn cô, đến lúc cô đi ngang qua xe anh, ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại ấn còi xe. 

Tiếng còi xe đột ngột vang lên khiến Lâm Mộ Thanh hoảng hốt, điện thoại trên tay suýt rơi xuống đất.

Bởi vì cửa sổ xe đóng chặt, Hàn Tri Phản không nghe được Lâm Mộ Thanh nói gì, thế nhưng từ khẩu hình miệng của cô, hắn có thể đoán được cô đang mắng hắn là đồ thần kinh.

Hàn Tri Phản không quan tâm, hắn lại bóp còi một lần nữa. 

Lâm Mộ Thanh đang đứng trước đầu xe không kiên nhẫn quay đầu nhìn.

Xuyên qua kính chắn gió, tầm mắt của hắn và cô va chạm nhau.

Chỉ trong chốc lát, vẻ mặt Lâm Mộ Thanh bắt đầu trở nên vô cùng hung ác. 

Gần như không chút do dự, cô hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, kế đó cô cũng không thèm gọi xe nữa, mà bước nhanh trên lề đường.

Hàn Tri Phản vội vàng mở cửa xe, đuổi theo Lâm Mộ Thanh.

Có lẽ là biết hắn đi theo, nên bước chân của cô rất nhanh, nhưng do mang giày cao gót, nên cuối cùng, tốc độ của cô cũng không bằng hắn. Có lẽ là đã mệt, Lâm Mộ Thanh đột nhiên dừng lại, quay đầu về phía Hàn Tri Phản, khó chịu nói: “Hàn tổng, anh bắt giam tôi, ép Vãn Vãn đưa Hàm Hàm cho anh, cuối cùng thì anh cũng đạt được mục đích rồi. Bây giờ anh lại đến tìm tôi để làm gì? Chẳng lẽ anh còn chưa chịu buông tha cho Vãn Vãn? Anh muốn tận mắt nhìn thấy cậu ấy thật sự bị anh ép đến chết thì mới chịu bỏ qua hay sao?” 

Nhìn thấy thái độ không chút nể mặt của Lâm Mộ Thanh, Hàn Tri Phản cũng có hơi giận, hắn nhíu mày, trong mắt lộ rõ vẻ không vui.

Thấy biểu hiện này của hắn, lửa giận trong lòng Lâm Mộ Thanh theo bản năng xìu xuống.

Rốt cuộc thì cô vẫn hơi sợ sẽ liên lụy đến Vãn Vãn... 

Lâm Mộ Thanh nuốt nước miếng một cái, giọng nhỏ hơn rất nhiều: “Hàn tổng, xem như tôi cầu xin anh, anh đừng dùng chuyện bắt giam tôi để làm chuyện gì quá đáng với Vãn Vãn nữa được không? Nếu anh cứ làm vậy, tôi và Vãn Vãn thật sự không làm bạn được nữa đâu... Bây giờ tôi đã cảm thấy rất có lỗi với cậu ấy, anh có biết là mặc dù cậu ấy ở ngay căn hộ phía trên căn hộ của tôi, nhưng mấy ngày nay tôi không dám đến gặp cậu ấy...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.