Hôm Nay Em Phải Gả Cho Anh

Chương 45: Hợp đồng quảng cáo (1)




Cô ấy là bạn gái của con

Vừa nhìn thấy Nguyên, Hạ Chi đã chạy tới rất nhanh, để mặc Thiên Anh với túi hành lý đi phía sau. Lâu rồi Thiên Anh mới thấy cô bé vui đến thế khiến cho anh đứng ở phía xa cũng không nhịn được phải lắc đầu cười. Thiên Nguyên nói gì đó với Chi rồi nhìn về phía anh gọi:

-Cũng may có hai người mà tớ trốn được một buổi lên công ty cùng ông nội.

-Ha ha, hóa ra cậu bắt đầu chăm chỉ rồi hả?

-Không phải. Tớ bị tịch thu thẻ rồi. Bây giờ phải chịu khó ngoan ngoãn một chút, đợi có tiền rồi tớ sẽ chạy ngay.- Nguyên nhỏ giọng nói rồi cả hai cùng cười vang.

Cả ba ngồi trên taxi, Nguyên quay lại cười hỏi:

-Cậu quên là ông đuổi cậu ra khỏi nhà rồi à? Vẫn còn có gan về nhà hả?

-Nếu lần này ông đuổi thì tớ lại đi.- Thiên Anh bất đắc dĩ thở dài.

-Ông nội của các anh ghê vậy hả?- Hạ Chi ngồi ở ghế trước đang nhìn ngắm đường phố quay lại hỏi.

-Mà đúng rồi, cậu về nhà thế còn cô nhóc này?- Nguyên chợt nhớ ra.

-Thì cũng về nhà tớ chứ sao?- Thiên Anh tặc lưỡi- Tớ không thể để Chi một mình bên ngoài, cũng không thể không về nhà được.

Nguyên lặng im, mặc dù anh cũng không hiểu Thiên Anh sẽ sắp xếp mọi việc như thế nào nữa. Anh lại nhìn Hạ Chi, sau khi hỏi câu hỏi mà không được trả lời đó cô bé dường như cũng chẳng bận tâm nhiều, lại nhìn ra đường phố với ánh mắt thích thú. Anh khẽ thở dài, không biết khi khôi phục lại trí nhớ thì Hạ Chi sẽ còn hồn nhiên như thế này được hay không?

-Chi sẽ giả làm bạn gái tớ, cậu đừng nói gì nha.- Thiên Anh nháy mắt.

-Tớ sẽ nói gì chứ?- Nguyên cau mày.

-À, à, thì đừng nói gì với gia đình là bọn tớ đóng kịch ấy mà.- Thiên Anh tủm tỉm cười nhìn vẻ mặt của Nguyên.

-Cái đó khó gì.- Nguyên nhìn ra ngoài đường- Cái chính là hai người nên đóng kịch cho tốt vào. Cái cô kia cứng đầu lắm đó, cậu không cẩn thận dễ bị ăn đòn oan lắm.

-Vậy là cậu đã từng ăn đòn oan do “không cẩn thận” rồi hả?- Thiên Anh bật cười trêu chọc.

Nguyên không trả lời, lại nhìn ra ngoài cửa kính ô tô. Khi xe vừa đỗ xuống nhà Thiên Anh thì cổng đã được người giúp việc mở sẵn.

-Mẹ cháu có nhà chứ cô?- Thiên Anh mỉm cười hỏi người phụ nữ đã giúp việc cho nhà anh được hơn năm năm nay.

-Bà chủ đợi cháu từ sáng đến giờ. Hôm qua nghe tin cháu về nên bà chủ vui lắm. Bà đang bận nấu cơm, các cháu vào đi.

Thiên Anh xách túi hành lý bước vào trong cổng. Nguyên đi sau kéo va li giúp Hạ Chi, cô bé từ lúc gặp anh đến giờ dường như không rời nửa bước.

Phòng khách rộng rãi được trang trí nhã nhặn khiến người ta không có cảm giác lạnh lẽo khi bước vào. Mẹ của Thiên Anh không ra ngoài xã hội làm như những người phụ nữ thành đạt khác, mà sau khi sinh con, bà ở nhà để chăm sóc các con và gia đình. Đó là lý do tại sao ngôi nhà của anh luôn tràn đầy hơi ấm chứ không lạnh lẽo như nhiều gia đình giàu có khác.

-Mẹ…- Thiên Anh đặt va li xuống sàn, cất tiếng gọi to, anh đã nghe có tiếng người nói vọng ra từ trong bếp, dường như trong đó không chỉ có một người.

-Thiên Anh về rồi à con?- Một người phụ nữ trẻ bước ra, nhìn bà khó ai có thể tưởng tượng người phụ nữ này đã ngoài 50 tuổi.

-Con vừa về.- Thiên Anh vui vẻ ôm lấy bà.

-Nguyên cũng tới chơi à cháu? Các cháu ngồi nghỉ đi, bác đang dở tay chút. Sắp được ăn rồi.- Bà vẫy tay ra hiệu cho Nguyên và Hạ Chi ngồi nghỉ, cũng chưa hỏi xem Hạ Chi là ai.

-Thơm quá! Vừa về đã được ăn cơm mẹ nấu.- Thiên Anh cười, lâu rồi anh mới có thể cười thoải mái như thế.

-Đâu chỉ mình mẹ nấu. Hương nó cũng nấu cùng mẹ đó.

-Hương?- Thiên Anh sững lại, ngẩn ra, tưởng như mình đang nghe nhầm.

Trả lời cho sự nghi hoặc của anh là một cô gái bước ra từ bếp. Cô gái mặc chiếc váy xanh trẻ trung, chiếc tạp dề trước ngực cũng không thể che hết những đường cong chết người, cô hướng anh mỉm cười đầy dịu dàng.

-Lâu rồi không gặp anh. Em không nghĩ có ngày anh lại chịu về Hà Nội.- Hương lên tiếng.

-Không nghĩ em lại đến đây, bất ngờ quá!- Thiên Anh bối rối đáp lời. Dường như anh vẫn chưa thể sẵn sàng đối mặt với người con gái này, mối tình đầu và duy nhất của anh cho đến giờ.

-Thôi mấy đứa ngồi chơi đi, mẹ làm xong đây rồi.

-Để cháu giúp bác sắp bát đũa.- Hương đề nghị và quay trở lại bếp.

Mẹ Thiên Anh và Hương đi rồi, Hạ Chi tò mò hỏi:

-Chị ấy là ai vậy? Đẹp quá!

-Có hoa quả kìa, ra gọt đi, anh khát nước quá!- Nguyên không những không trả lời mà còn đẩy cô ra bàn uống nước ngồi, trên đó có một giỏ hoa quả trông thật tươi ngon.

-Nhà anh đẹp thiệt nha, bác sĩ.- Hạ Chi vừa đi theo Nguyên vừa trầm trồ.

-Cậu mang đồ của cậu lên phòng đi.- Nguyên hướng Thiên Anh giục.

-Thôi, đằng nào chút nữa ông chả đuổi tớ đi.- Thiên Anh đáp nhưng lòng anh lúc này dường như đang ở trong căn bếp kia với người con gái vừa như lạ, vừa lại rất quen ấy.

-Ông chỉ nóng tính thế thôi, chứ cậu bỏ đi lâu như vậy, ông không lo mất thằng đích tôn mới lạ ấy.- Nguyên bĩu môi.

-Giờ cậu mới là thằng cháu ngoan ngoãn nhất của ông.- Thiên Anh chọc lại.

Nguyên chưa kịp phản ứng thì Hương đã lại đi ra, mỉm cười:

-Ba anh em vào ăn cơm thôi.

-Hôm nay lại được người đẹp vào bếp nấu cơm cho ăn thế này, vinh dự quá!- Nguyên đứng dậy đầu tiên, cười rồi kéo Hạ Chi đi theo mình, miệng còn nhắc.- Em nhìn chị Hương mà học tập đi, không sau này về nhà chồng đến một bữa cơm cũng không nấu được.

-Em cũng biết nấu mà.- Hạ Chi chống chế.

-Anh nghĩ em chỉ biết các món luộc thôi: gạo luộc, rau luộc, trứng luộc.

-Thì anh chỉ nói là nấu cơm mà. Gạo luộc chính là nấu cơm còn gì. Em biết thêm rau luộc, trứng luộc là vượt tiêu chuẩn rồi nhé!

-Ặc.

Mặc cho tiếng tranh cãi của Nguyên và Chi vẫn văng vẳng ra từ trong bếp, Thiên Anh vẫn đứng chôn chân tại chỗ nhìn Hương ở phía đối diện.

-Anh cũng vào đi.- Hương vẫn nhẹ nhàng giục, dường như khoảng cách của hai người trước đây hoàn toàn không tồn tại.

-À, ừ.- Thiên Anh bối rối trả lời rồi cũng đi nhanh vào bếp.

Anh sợ nhìn vào đôi mắt của Hương, trong đôi mắt ấy, vẫn còn quá nhiều yêu thương mà anh không làm sao đáp lại được. Anh không muốn Hương thêm đau khổ vì mình nữa.

-Cháu chính là người đi cùng Thiên Anh từ Hải Phòng về đây à?- Mẹ Thiên Anh nhìn Hạ Chi cười hỏi.

-Dạ.

-Các cháu làm cùng chỗ à? Sao mọi lần ra đó bác không gặp cháu nhỉ

-Dạ? À, cháu…

Hạ Chi chưa kịp trả lời thì Nguyên đã ôm lấy vai cô, kéo lại gần mình, hướng mẹ Thiên Anh cười:

-Đây là bạn gái của con đó bác. Bác duyệt được không? Con nhờ Thiên Anh đưa về để tới học nội trợ với bác đó.

-Trông xinh xắn và lanh lợi quá! Cháu mà đưa bạn gái về chắc ông và bố mẹ cháu mừng lắm đấy. Thôi hai đứa ngồi xuống ăn đi.

-Hóa ra là bạn gái của anh.- Hương hướng Nguyên cười.

-Chứ em tưởng nó là bạn gái thằng Thiên Anh chắc.- Nguyên hướng Thiên Anh nháy mắt.

Chỉ có Thiên Anh hiểu tại sao Nguyên lại nhận Hạ Chi là bạn gái của mình. Có lẽ chính Nguyên cũng biết tình cảm vướng mắc giữa anh và Hương nên không muốn vì Chi mà trở nên rắc rối hơn nữa. Hương đã chủ động đến đây, nghĩa là Hương đang hướng anh chủ động làm hòa. Có lẽ Hương đã nghĩ thông suốt và chấp nhận quyết định của anh. Trong tình yêu luôn luôn cần có sự hy sinh như thế. Hơn nữa việc Chi luôn quấn quýt bên Nguyên từ đầu đến giờ, nếu có giới thiệu là bạn gái của anh cũng thật sự khó mà khiến mẹ anh hay Hương tin được.

Buổi chiều hôm đó, Thiên Anh không thể từ chối việc đưa mẹ mình và Hương đi mua sắm chút đồ nên chỉ còn Nguyên đưa Chi ra khách sạn thuê phòng và về nhà của cô ở tận Linh Đàm. Vì đã lỡ nói dối việc Chi là bạn gái của mình nên anh không thể để Chi ở lại nhà của Thiên Anh được nữa, cũng không thể đưa về nhà mình được, chỉ có cách đưa cô ra khách sạn thuê phòng.

Nhà cũ của Chi ở trong một ngõ nhỏ. Ngôi nhà hai tầng cũ kĩ có lẽ được xây từ rất lâu rồi. Nhìn cổng, cửa khóa im lìm, Chi quay sang nhìn anh hỏi:

-Đây là nhà em sao?

-Công an họ cho địa chỉ này mà. Có lẽ đúng rồi.- Nguyên gật đầu- Nhưng sao nhìn giống như là nhà vẫn có người ở thường xuyên thế nhỉ? Sân sạch bong không có cái lá rụng nào.

Hai người còn đang băn khoăn thì có tiếng mở cửa của nhà bên cạnh, một người phụ nữ bước ra, nhìn hai người trẻ tuổi rồi bà kêu lên:

-Chi, cháu về bao giờ sao không gọi bác?

Chi ngơ ngác nhìn người phụ nữ trạc ngoài 50 này. Cô đã chẳng còn nhớ người hàng xóm tốt bụng này từ lâu rồi.

Thấy cô không trả lời, người phụ nữ lại gần, hỏi tiếp:

-Thằng Lâm đâu, sao hai đứa nói đi là đi liền mấy tháng thế hả?

-Dạ, cháu…- Hạ Chi không biết trả lời thế nào nên chỉ ấp úng.

-Bác ơi… Chi bị tai nạn nên tạm thời cô ấy không nhớ những chuyện trước kia đâu ạ!- Cuối cùng Nguyên đành lên tiếng trả lời thay cô.

-Hả?- Người phụ nữ kêu lên một tiếng kinh ngạc rồi tiến đến gần hơn, nắm lấy tay Chi- Cháu tai nạn làm sao? Có nặng lắm không? Đã khỏi hẳn chưa?

Người phụ nữ hỏi liền một hơi mấy câu làm Chi càng lúng túng không biết trả lời thế nào, chỉ đành đưa mắt cầu cứu Nguyên.

-Bác ơi…- Nguyên lên tiếng.

- Thằng Lâm đâu? Nó không phải cũng bị tai nạn đấy chứ?

-Bác…- Nguyên đằng hắng giọng nhắc lại.

-Rõ khổ thân anh em chúng mày, thảo nào mà bác cứ ngóng mấy tháng liền không đứa nào về. Còn tưởng anh em chúng mày bỏ đi nơi khác rồi chứ.

-Hix… bác ơi…- Nguyên không nhịn được đành phải nhấn giọng gọi to.

-Hả? Ơ ơ, cậu là ai thế? Người yêu con Chi hả?

-Dạ?- Nguyên giật mình không biết nên cười hay nên khóc.- Dạ không ạ!

-Thế người yêu nó đâu? Nghe thằng Lâm khen ngợi nó lắm mà? Thôi hai đứa vào nhà đi. Bác đang nấu dở nồi cháo cho thằng cháu ngoại.

-Cháu không có chìa khóa ạ!- Hạ Chi mãi mới nói được một câu, cô còn chưa hế bàng hoàng vì khả năng nói quá nhiều của bác hàng xóm của mình.

-Quên, đợi bác chút, bác đưa chìa khóa cho. Lần trước thằng Lâm có gửi bác một chùm dự phòng, nó sợ tính cháu bất cẩn hay đánh rơi hoặc để quên chìa khóa của mình.

Người phụ nữ đi vào nhà rồi, Nguyên chắt lưỡi:

-Thì ra em có tính bất cẩn hay quên và đánh rơi đồ hả?

-Đâu có…- Hạ Chi kêu lên đầy vẻ oan uổng.

-Em có nhớ chuyện trước đây đâu mà kêu là không có. Mà em có người yêu rồi hả?

-Em không nhớ?- Hạ Chi lí nhí đáp lại, dường như cô không muốn nhắc tới chuyện này.

-Làm sao để tìm người yêu em bây giờ nhỉ?

-Em không cần…

-Hả? Em nói gì?

Đúng lúc này thì bác hàng xóm trở ra, đưa cho Chi chùm chìa khóa rồi nói tiếp:

-Bác vẫn sang quét sân cho hai đứa luôn ấy. Nhà thỉnh thoảng bác cũng quét cho đỡ bụi.

-Cháu cảm ơn bác, bác vất vả rồi ạ!

-Ơ cái con bé này, bác mà mày còn khách sáo thế à? Thế cuối cùng thì thằng Lâm đâu?

-Dạ anh cháu…

-Lâm phải đi công tác xa một thời gian bác ạ!- Nguyên đỡ lời cho cô.

-Thế à? Thế hai đứa vào nhà đi. Rảnh thì sang bác chơi.

Người hàng xóm tốt bụng vào nhà rồi, Chi mới tra chìa mở cổng. Bàn tay cô hơi run run, không biết vì cảm xúc trở lại ngôi nhà thân quen hay vì lý do nào khác mà cô cứ luống cuống mãi mới mở được cổng và cửa vào.

Ngôi nhà mặc dù vắng bóng hai anh em Thanh Lâm- Hạ Chi đã mấy tháng nhưng hoàn toàn sạch sẽ vì bác hàng xóm thường sang lau chùi phủi bụi cho. Nguyên bật điện thoại lấy ánh sáng để tìm công tắc điện rồi bật lên. Phòng khách nhỏ, chỉ kê một bộ bàn ghế và một cái tủ kính trong đựng đầy sách báo. Trên tường có treo một khung ảnh gia đình lớn, nhưng rõ ràng là ảnh đã được chụp từ nhiều năm trước. Hạ Chi trong ảnh khi đó còn rất nhỏ. Phía sau là bếp ăn và khu vệ sinh, phòng ngủ của hai anh em có lẽ ở trên tầng 2.

-Sao thế?- Nguyên ngồi ở ghế, ngẩng đầu nhìn Hạ Chi đang tần ngần đứng giữa nhà.

-Có một chút thân quen.

-Nó là nhà em mà. Bây giờ cửa mở được rồi, em thích ở đây hay về khách sạn?

-Ở đây đi. Đằng nào em cũng chỉ có một mình.

-Vậy chút anh đưa em về đó lấy đồ.

-Vâng.

-Sao thế? Có chuyện gì không vui à? Chẳng giống em thường ngày chút nào.

-Không có gì? Vậy mình đi lấy đồ luôn đi. Em muốn về đây nghỉ ngơi sớm một chút. Hôm nay cũng đi lại nhiều rồi mà.

-Được rồi, nếu em đã nóng lòng như thế.- Nguyên nhún vai đứng dậy và đi ra cửa.- Anh đưa em đi ăn tối rồi ra khách sạn lấy đồ.

-Nếu anh bận thì không cần đâu ạ!

-Làm sao được. Anh đã hứa với thằng Thiên Anh rồi, phải làm đến nơi đến chốn chứ.

Hạ Chi ngẩng đầu nhìn khung ảnh treo trên tường nhưng tâm trí cô lúc này hoàn toàn trống rỗng. Anh làm tất cả chỉ vì đã trót hứa với anh Thiên Anh sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.