Hôm Nay Em Phải Gả Cho Anh

Chương 177: Lục ảnh đế nổi giận (9)




Kỵ binh quyết đấu thảm liệt cuối cùng cũng kết thúc.

Người Lâu Phiền ước chừng cũng đã rõ ràng, nếu muốn theo quân Tần truy sát gần như không có khả năng, cho nên tất cả đều đánh cho đến cùng, gần sáu ngàn người Lâu Phiền, gần như toàn bộ bị giết. Lâu Phiền Vương cũng bị Mông Cức một kiếm chặt bỏ đầu, hiện tại, chiếc đầu hãy còn mặt mày dữ tợn của Lâu Phiền Vương còn rơi xuống bên chân Mông Cức.

Chỉ có điều, quân Tần cũng thương vong vô cùng nghiêm trọng.

Bốn ngàn quân Tần, có hơn tám trăm người chết trận, trên năm trăm người khác trọng thương!

Còn lại hơn hai ngàn sáu trăm người cơ hồ mỗi người đều mang thương tích, Mông Cức ngoại trừ trên mặt bị cắt rạch một đường máu, bả vai, bắp chân cùng với trên lưng cũng trúng một mũi tên, chẳng qua đây cũng chỉ là một chút thương tích nho nhỏ, sao bì được vết thương thực sự hắn đang mang trong lòng, người Tần phải tiêu vong cùng với công chúa Doanh Trinh gặp nạn mới là điều làm hắn không kìm được bi thương.

Theo nghĩa khác mà nói, niềm tin của Mông Cức đã bị sụp đổ.

- Tướng quân, chiến trường đều đã thu dọn xong xuôi rồi, kế tiếp làm sao bây giờ?

Không biết từ lúc nào, thân binh đội trưởng đi tới phía sau Mông Cức.

Mông Cức ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy toàn bộ những tướng sĩ quân Tần tử trận đã bị xếp chồng lên nhau lửa châm vào củi khô, cỏ trắng chất lên bên trên. Hơn năm trăm tướng sĩ bị trọng thương cũng đã được bố trí chu đáo trên lưng ngựa, ngay sau đó Mông Cức vung tay lên, mấy chục tướng sĩ quân Tần cùng cầm trong tay cây đuốc ném tới chỗ củi khô cùng cỏ trắng, chỉ chốc lát toàn bộ đống củi liền rừng rực bốc cháy.

Nhưng là, kế tiếp quân Tần cần phải đi đâu, trong lòng Mông Cức cũng vô cùng mờ mịt

Trở về Lâm Hà sao? Tất cả cụ già trẻ em đều đã bị giết sạch cả rồi, cả tòa thành trì cũng đã hóa thành đống hoang tàn, còn trở về nơi thương tâm mà làm gì? nguồn TruyenFull.vn

Nhưng không trở về Lâm Hà, quân Tần còn biết phải đi đâu? Mông Cức đột nhiên phát hiện, trời đất tuy rằng rộng lớn, nhưng người Tần bọn họ cũng không còn chỗ để dung thân nữa rồi.

Giữa lúc đó, trong lòng Mông Cức bỗng nhiên phát sinh ra một ý niệm trong đầu

Không bằng tiếp tục đi về hướng Bắc, liều mạng đi theo người Hung Nô chăng? Dân Tần chính là vì chống lại người Hung Nô mới phải di chuyển đến Cửu Nguyên, nếu có thể chết trận trên hành trình viễn chinh Hung Nô, cũng là không mất đi một cái đích lý tưởng, đúng vậy, nên kết thúc, Đế quốc Đại Tần đã diệt vong tám năm, bọn họ chống cự tới cuối cùng Đại Tần, cũng nên tự quyết định số phận cho chính mình.

Mông Cức Đang định hạ lệnh toàn quân đi lên phía Bắc, phía chân trời phương Tây bỗng vang lên tiếng kèn không dứt.

- Ừ, đây là… Mông Cức khoan thai quay đầu lại, chỉ thấy bên trên đường chân trời phía Tây không biết từ lúc nào đã bốc lên một đường màu đen nhàn nhạt, rõ ràng, một đoàn kỵ binh khổng lồ đang nhanh chóng hướng đến gần đây, lại không biết vậy đoàn kỵ binh này là người Lâm Hồ hay là người Hưu Chư từ Cao Khuyết tiến vào Hà Sáo Hưu chư nhân, hoặc là… Là quân Sở?

Tuy nhiên, cho dù là ai tới, đều không sao cả.

Đối phương nếu lựa chọn xuất hiện vào lúc này, nhất định sẽ không có ý gì tốt, nếu là kẻ thù, vậy một đội phi kỵ người Tần chuẩn bị nghênh một lần đột kích cuối cùng đi.

Xoay người lên ngựa, Mông Cức lại giơ lên trọng kiếm hai lưỡi.

Cuối cùng còn lại hơn hai ngàn sáu trăm kỵ binh cũng đều lên ngựa, lại ghìm cương chuyển đầu ngựa tập hợp tới phía sau Mông Cức.

Lúc này đây, Mông Cức không hô khẩu lệnh nữa, chỉ cầm trong tay trọng kiếm đi phía trước nhẹ nhàng dẫn dắt, phía sau hơn hai ngàn sáu trăm kỵ binh đều thúc chiến mã, đi theo y dào dạt về phía trước

Giữa tiếng kèn kéo dài không thôi, Hưu Chư Vương nhẹ nhàng giơ tay phải lên, kỵ binh dào dạt phía sau đều chậm lại nhanh chóng, lập tức lại hướng về hai cánh quân chậm rãi mở ra.

Bỗng chốc lúc đó, khóe miệng Hưu Chư Vương khẽ nhếch lên một ý cười nhàn nhạt.

Xem tình hình lúc này, quân Tần dường như vừa mới cùng người Lâu Phiền đánh một trận, tuy rằng giành được thắng lợi, nhưng bản thân cũng phải trả giá vô cùng nghiêm trọng và thê thảm, Cửu Nguyên người Tần hẳn là có trên năm ngàn kỵ binh, nhưng hiện tại, nhiều nhất còn lại trên ba ngàn kỵ binh, hơn nữa mỗi người đều là máu nhuộm chiến bào, hoặc ít hoặc nhiều trên người ai nấy đều mang theo thương tích.

Thoạt nhìn, đại quân của Hưu Chư tới đúng là thời điểm nha!

- Ha ha ha… Hưu Chư Vương không khỏi ngửa mặt lên trời cười ha hả.

Lấy bốn mươi ngàn kỵ binh của Hưu Chư đối phó với ba ngàn Kỵ binh quân Tần, cho dù quân Tần có dũng mãnh, trang bị có hoàn hảo, lại được huấn luyện tốt, thì lúc này đánh cũng sẽ là tất thắng không thể nghi ngờ. Quan trọng hơn là, đại quân Hưu Chư sau khi tiêu diệt quân Tần, có thể đoạt được áo giáp, cường cung, nỏ cứng cùng với các loại khí giới, lương thực, từ nay về sau, Hưu Chư đủ để xưng hung Mạc Bắc!

Nhưng mà, tiếng cười của Hưu Đồ Vương còn chưa dứt, chân trời phía Nam bỗng nhiên cũng vang lên tiếng kèn lệnh trầm bổng.

Bộ dáng tươi cười trên mặt Hưu Chư Vương bỗng chốc cứng lại, bốn mươi ngàn kỵ binh Hưu chư tiến vào Hà Sáo hiện tại đều ở bên người, vậy cho nên, từ phía Nam xuất hiện tuyệt đối sẽ không phải là người Hưu Chư, vậy thì là ai?

Lo lắng quay đầu lại, phía Nam cũng đều là dãy núi bao la chập chùng.

- Đại vương nhìn xem, kia là cái gì?!.Một gã kỵ binh Hưu Chư mắt sắc đột nhiên kêu to lên.

Hưu Chư Vương cùng mấy chục ngàn kỵ binh bên người vội vàng chăm chú nhìn lên, chỉ thấy trên mười dặm phía sau triền núi nhỏ kia đột nhiên mọc lên một ngọn cờ lớn màu vàng, nhìn thấy cờ vàng này, Hưu Chư Vương bỗng nhiên giật mình khinh hãi, bởi vì hắn biết, người Hồ trên thảo nguyên tuyệt đối không có loại cờ lớn này, rõ ràng lần này tới là người Trung Nguyên!

Người Trung Nguyên?!

Người Trung Nguyên làm sao lại xuất hiện ở chỗ này?!

Ngay sau đó, một đạo trường kích giương lên dày đặc như rừng cây theo sát sau cờ vàng, theo sau trường kích còn xuất hiện trọng binh giáp đông nghìn nghịt, chỉ trong chốc lát, hàng ngàn bộ binh giáp sĩ trên triền núi cao hùng dũng di chuyển xuống, lại dọc theo cánh đồng bằng phẳng hoang vu hướng về phía người Hưu Chư bên này chậm rãi tiến lại gần.

Theo sát sau bộ binh giáp sĩ là một đoàn xe chứa đồ quân nhu, lương thực.

Ước chừng non nửa canh giờ sau, đoàn xe quân nhu của người Trung Nguyên liên tục không ngừng mà theo triền núi đi đến, dường như kéo dài không dứt.

- Lui về phía sau, truyền lệnh các bộ, lập tức lui về phía sau!

Hưu Chư Vương không chút do dự truyền đạt mệnh lệnh lui về phía sau, giáp sĩ Trung Nguyên có bao nhiêu lợi hại hắn đều biết, nhớ năm xưa nếu không bởi vì không nếm được vị đắng từ bộ binh trọng giáp Đế Quốc Đại Tần, Hưu Chư Vương cũng sẽ không đem muội muội xinh nổi danh "bông hoa thảo nguyên hiến cho Tần Thủy Hoàng, lại càng không phải mang gia tộc dời khỏi đồng cỏ tươi tốt cùng nguồn nước dồi dào của thảo nguyên Lũng Tây.

Đại quân Hưu Chư hốt hoảng lui về phía sau, quân Tần cũng không tự chủ được ngừng lại.

Phía Nam mặt sau triền núi đột nhiên xuất hiện đại quân Trung Nguyên cũng thu hút sự chú ý của quân Tần.

Hưu Chư Vương không biết theo phía Nam triền núi phía sau toát ra nội tình người Trung Nguyên, Mông Cức và tướng sĩ quân Tần chỉ liếc mắt một cái liền thấy rõ ràng, quân Sở, khẳng định chỉ có thể là quân Sở! Cũng không biết, quân Sở đột nhiên xuất hiện tại chân núi phía Bắc, là vì cái gì? Là theo người Hồ phía Tây tìm kiếm tiện nghi, hay là tới cứu quân Tần?

Thực ra, Mông Cức cũng không hy vọng quân Sở tới cứu bọn họ.

Nếu quân Sở thật sự tới cứu quân Tần, cho dù Mông Cức hắn và quân Tần không cảm kích, ít nhất theo đạo nghĩa mà nói, người Tần hắn đều thiếu quân Sở một phần ân tình, Mông Cức đã quyết định vì Đại Tần, vì chiến thắng mà tuẫn tiết, hắn có thể chết nhưng không hy vọng trước khi chết còn nợ Hạng Trang và quân Sở một phần ân tình.

Hạng Trang cưỡi Ngựa Ô Truy, tại vòng vây của Úy Liêu, Bách Lý Hiền chậm rãi đi lên sườn núi

Lần này xuất chinh, quân Sở tất cả đều đi bộ, tốc độ hành quân đương nhiên không thể so sánh được với cưỡi ngựa, đáng mừng nhất chính là quân Tần cùng người Lâu Phiền chiến đấu tại chiến trường ngay dưới chân núi Bắc Lộc, mà thành Cửu Nguyên lại ở chân núi Nam Lộc, cho nên chỉ cần vòng qua chân núi nhỏ này, quân Sở có thể tiến thẳng ra chiến trường bên cạnh.

Theo triền núi cao nhìn xuống nhận thấy, đại quân Hưu Chư đang muốn rút lui, ngựa của quân Tần đứng lại, xa xa còn có xác chết lan tràn khắp nơi trên chiến trường, tất cả đều thu hết vào trong tầm mắt.

Thậm chí ngay cả bên trong không khí đều có thể ngửi thấy được mùi máu tươi phảng phất.

Bách Lý Hiền thở dài.

- Thượng tướng quân, chúng ta có lẽ đã tới chậm.

- Không, chúng ta tới không thể coi như là quá muộn.

Hạng Trang lắc lắc đầu, quân Tần mặc dù đang cùng người Lâu Phiền chém giết lẫn nhau, tổn thất vô cùng nghiêm trọng nhưng vẫn còn quân đội tinh nhuệ, còn lại hai ba ngàn quân Tần chính là mầm móng còn sót lại, quân Sở rất nhanh có thể huấn luyện ra một đội kỵ binh hùng mạnh.

Nghĩ một chút, Hạng Trang lại nói:

- Tử Lương, kế tiếp nhờ cậy ngươi!

- Thượng tướng quân yên tâm, tại hạ không dám trái lệnh.

Bách Lý Hiền hướng Hạng Trang chắp tay thở dài, lập tức ở Bách Lý Mậu, Do Uyên lấy ngựa lao đi xuống sườn núi.

Úy Liêu tay nắm lấy mui lều nhìn ra xa một chút, bỗng nhiên nói:

- Thượng tướng quân, người Hưu Chư hình như không mang theo dê bò hay trẻ em!

- Phải không?

Hạng Trang nghe vậy nôn nóng nhìn lên chăm chú, quả nhiên phát hiện đại quân Hưu Chư tất cả đều là kị binh yên lặng, trong đoàn quân cũng không tìm thấy một đầu dê hay bò, một bong trẻ em, tình hình lúc này đã có chút khác thường, bởi vì dân tộc du mục khi xuất chinh, tất cả dê bò gia súc cùng với người già trẻ nhỏ, tất cả đều cùng với quân đội xuất chinh, một là đảm bảo về hậu cần, cái chính là để bảo vệ người trong bộ tộc.

Úy Liêu vuốt vuốt bộ râu dài dưới cằm, bỗng nhiên nói:

- Xem ra, người Hưu Chư đã đến mức thật sự cấp bách.

Con ngươi Hạng Trang thoáng chốc xẹt qua một tia nhìn lạnh lung, Úy Liêu ngụ ý rất rõ ràng, kỵ binh Hưu Chư đã rất cấp bách, dê bò chăn thả của họ, còn có người già và trẻ em chỉ sợ vẫn còn lại ở phía sau.

Chừng nửa chén trà sau, Bách Lý Hiền liền thúc ngựa đi tới trước mặt Mông Cức.

Mông Cức lạnh nhạt đối với Bách Lý Hiền nói:

- Tử Lương huynh, ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định sao?

Bách Lý Hiền sửng sốt nói:

- Tiểu đệ là người như thế nào, Thiên Phóng tâm chắc hẳn so với người khác đều hiểu rõ được, chỉ cần là ta, Bách Lý Hiền nhận định sự tình thì tuyệt đối không có khả năng.

Mông Cức thở dài:

- Tử Lương huynh, kiếp sau đi, kiếp sau chúng ta sẽ lại làm huynh đệ.

- Vì sao phải đợi kiếp sau?

Bách Lý Hiền nói:

- Trọn kiếp này, chúng ta sẽ làm năm mươi năm huynh đệ!

Mông Cức lắc lắc đầu, lại thản nhiên nói:

- Tử Lương huynh, tiểu đệ này lập tức triệu tập tất cả tướng sĩ toàn quân, nguyện ý đi theo ngươi, nguyện ý về Đại Sở, tiểu đệ tuyệt đối không gây khó dễ

- Như vậy Thiên Phóng huynh ngươi đâu?

Bách Lý Hiền có chút bất ngờ.

Mông Cức bình tĩnh nhưng trong giọng nói lại có phần thê lương, Bách Lý Hiền mơ hồ nghe ra một chút ý tứ hàm xúc, Mông Cức lại không để ý tới Bách Lý Hiền mà xoay người thúc ngựa, lao về phía quân Tần cách đó không xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.