Hôm Nay Cũng Muốn Cùng Sư Tôn Linh Tu

Chương 42: - Hai năm và người mẹ Philippines




Mưa to như trút nước, toàn bộ thế giới lúc này dường như đều bị nước mưa chiếm cứ.

Bởi vì Hạ Thiên Kỳ lên tiếng khuyên bảo, cho nên Lãnh Nguyệt tạm thời từ bỏ ý định chạy tới nhà Hồ Đại Ngưu để thiêu hủy cỗ quan tài kia. Trước mắt vẫn là nên đi hỏi thăm mấy tên tâm phúc của Trần Lão Đại thì hơn.

Nhưng con đường này nhìn qua, cũng không thể nào dễ dàng đi qua.

Hạ Thiên Kỳ toàn thân trên dưới đều ướt sũng, ngoại trừ quần áo nặng nề dính sát vô người, hắn còn có cảm giác toàn thân lúc này đều lạnh ngắt. Cảm giác lạnh ngắt này mới là điểm chí mạng, bởi vì mỗi phút mỗi giây đều tham lam chiếm giữ nhiệt độ trong cơ thể hắn, khiến thân thể hắn càng ngày càng lạnh lẽo, càng ngày càng cứng ngắc, cũng đồng thời càng ngày càng không có cảm giác.

Loại cảm giác này lúc đầu hắn không cảm thấy, bởi vì trước đó hắn vẫn luôn ở dưới mưa to mà ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh. Bởi trước đó phát sinh sự kiện đặc biệt, nên hắn chỉ lo chạy cho nhanh mới không cảm thấy lạnh.

Thật tình mà nói có thể chạy là một chuyện, sự nghiệp bị cản trở nên phải cố gắng chạy lại là một chuyện. Đơn giản hơn là muốn phát tiết mà chạy lại là một chuyện....

“Sau này tôi nhất định không cho rằng, chạy nhanh dưới mưa to là một chuyện hết sức bình thường. Con mẹ nó, sau khi kết thúc sự kiện đặc biệt kia, thân thể tôi hiện tại cũng nhanh chóng bị đông cứng thành cục nước đá!”

Lãnh Nguyệt không thèm để ý đến Hạ Thiên Kỳ đang ở bên cạnh la hét, tốc độ dưới chân lúc này mỗi lúc lại trở nên nhanh hơn.

............

Cùng lúc đó ở nhà Trần Lão Đại.

“Trần Toàn Lương, tôi hỏi ông lần nữa. Đến cuối cùng ông có mang con vào trong trấn hay không?”

Nhìn thấy vợ kích động dùng tay chỉ vào mặt mình, bày ra tư thế nếu lão không đáp ứng, thì lập tức muốn liều mạng cung lão. Trần Lão Đại cảm thấy một tia hi vọng cuối cùng của mình lập tức tan vỡ.

“Bà cảm thấy còn có thể cứu sống nó được sao?”

“Ông còn là con người sao?” - Vợ Trần Lão Đại tức giận toàn thân phát run, trong mắt tràn ngập kinh ngạc không nói nên lời. Đúng, bà vốn dĩ là không có cách nào tin tưởng, lời nói vô tình như lại thốt ra từ miệng của một người cha.

“Tâm của ông, vì cái gì mà tàn nhẫn đến như vậy? Ông cứ như vậy hi vọng con nó chết đi, ông mới vừa lòng à? Nó không phải con ruột của chúng ta hay sao?”

“Đáng ra chúng ta lúc đó, không nên mềm lòng!”

“Trầm mặc một hồi, Trần Lão Đại đột nhiên từ trên ghế đứng dậy. Đi tới bên giường của Trần Thông, đưa tay chỉ vào hắn vẫn còn hôn mê trên giường, lên tiếng:

“Từ khi chúng ta sinh ra nó, có ngày nào được vui vẻ hay không? Nó lúc nào cũng tạo áp lực cho chúng ta, chọc chúng ta tức giận, làm cho chúng ta sống trong tuyệt vọng. Lấy những lý do này, thì kể đến huyết mạch có lợi ý gì? Giữ lại nó cùng nghiệp chướng có cái gì khác biệt đây?”

“Ông cuối cùng cũng nói ra những lời giấu trong lòng sau ngần ấy năm, ông vẫn luôn cảm thấy đứa con này chính là nỗi sỉ nhục của ông. Thì ra ông luôn canh cánh trong lòng, việc tôi không thể sinh cho ông một đứa con bình thường có phải hay không?

Ông sớm chịu hết nổi rồi đúng không?

Vợ Trần Lão Đại lộ ra vẻ mặt dữ tợn, sau đó đột nhiên phá lên cười lớn:

“Ông không muốn mang con nó vào trong trấn, thì tự tôi sẽ mang nó đi. Nếu con trai không thể cứu được, tôi lập tức chết cùng nó! Trần Toàn Lương, ông thật sự giống như những gì người trong thôn đã nói, ông là một người không có trái tim!”

Nói xong, vợ Trần Lão Đại lập tức thay quần áo cho Trần Thông đang hôn mê, bộ dạng như muốn đội mưa mang Trần Thông vào trấn Tứ Thế. Trần Lão Đại không biết đang suy nghĩ gì, lão không có ngăn cản vợ mình, chỉ cúi đầu không ngừng hút thuốc.

Chờ lúc vợ lão thay xong quần áo cho Trần Thông, Trần Lão Đại mới buông tẩu thuốc xuống, vô lực lên tiếng ngăn cản:

“Cho tôi thời gian một đêm, chờ mưa tạnh đã. Nếu không dầm mưa mà đến đó, lập tức chưa được cứu chữa đã mất hết hi vọng!”

Nghe thấy Trần Lão Đại nói như vậy, vợ lão lập tức ngồi bệt xuống đất ôm mặt khóc lớn. Trần Lão Đại vốn định đi qua an ủi vài câu, nhưng đúng vào lúc này. Trần Thông lúc đầu còn hôn mê trên giường đột nhiên mở mắt, sau đó lập tức phát ra tiếng nôn khan:

“Ụa.... ”

Thấy con tỉnh lại, vợ Trần Lão Đại vội vàng từ dưới đất bò dậy. Chỉ là bà ta con chưa kịp lên tiếng hỏi han, Trần Thông lập tức bắt đầu không ngừng nôn mửa một trận.

Không, nói đúng hơn là, hắn đang không ngừng nôn một đống tóc ra ngoài.

Một đám tóc đen thật dài của phụ nữ, ướt sũng!

“Con trai, con đừng có dọa mẹ... ”

Vợ Trần Lão Đại hoảng hốt, bà ta lúc này không biết nên làm cái gì, bởi Trần Thông nôn mửa càng ngày càng kịch liệt, phun ra đám tóc ướt sũng kia cũng càng ngày càng nhiều. Cảnh tượng này khiến hai người trong lòng không khỏi sinh ra một suy nghĩ kinh khủng, con họ rốt cuộc đã ăn phải cái gì? Để đến mức phải nôn ra nhiều tóc của phụ nữ như vậy?

Theo đám tóc đen càng nôn càng nhiều, thân thể Trần Thông cũng bắt đầu nhanh chóng rút lại.

Đám tóc dài, ướt sũng. Gắt gao kẹt lại ở bên trong cổ họng của hắn, khiến cho hắn mặc dù rất thống khổ mà rên rỉ cũng không cách nào phát ra một chút âm thanh nào. Cứ như vậy, trước ánh mắt thống khổ của cha mẹ mình, Trần Thông từ từ hóa thành một đám tóc thấm đầy máu me.

Đến cả một chút xương trắng cũng không còn!

Vợ Trần Lão Đại lần nữa ngã ra đất hôn mê bất tỉnh, chỉ còn lại một mình lão toàn thân run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vũng máu trên giường. Đôi mắt đầy nếp nhăn gắt gao mở to:

“Quỷ! Có quỷ...!”

...

Trên trần nhà, trên vách tường, trên khung cửa sổ... Khắp nơi đều nhuốm đầy máu tươi trong lòng khắp nơi đều bốc lên mùi máu tanh tưởi.

“Sột soạt... ”

Trong bóng tối đột nhiên vang lên một chuỗi âm thanh, giọng hệt như đang có vật gì đang bò lê trên mặt đất. Rất nhẹ... nhưng lại chói tai đến mức khó mà hình dung.

Triệu Khoái Chủy choàng tỉnh, sau đó theo bản năng nhìn về chỗ vắng đang bị bóng tối chiếm hữu. Ở chỗ đó, có một cô gái đang nằm sấp, toàn thân đều ướt đẫm nước.

Cô gái kia hai mắt đỏ rực, vẻ mặt tràn ngập sự căm hận cùng dữ tợn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

“Ô ô... Ô ô... ”

Cô gái trên mặt đất vừa hướng về phía giường ngủ của hắn mà bò tới, vừa phát ra một chuỗi âm thanh giống như tiếng khóc nức nở, không ngừng vang vọng trong đêm tối tĩnh mịch.

“Đừng mà... đừng có tới gần đây!”

Triệu Khoái Chủy mặc dù đã tỉnh lại, nhưng hắn phát hiện toàn thân mình lúc này, trên dưới đều không thể cử động. Thân thể giống như bị đóng đinh thật chặt ở trên giường, dù cố gắng nhúc nhích cũng không thể chuyển động.

Cô gái trước đó đang ra sức bò tới gần hắn, nhưng chớp mắt một cái đã tới sát bên cạnh rồi. Nhìn qua thân thể cô ta chẳng khác gì một con rắn, một khuôn mặt dữ tợn không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mặt hắn.

“Ô ô... Ô ô... Ô ô... ”

Cô gái kia một lần nữa phát ra chuỗi âm thanh giống nức nở như tiếng khóc, âm thanh kia truyền vào trông lỗ tai của Triệu Khoái Chủy, khiến da đầu hắn tê dại một trận:

“Tôi sai rồi... Cầu xin cô đừng tới tìm tôi nữa mà... ”

“Ô ô... Ô ô...”

Tiếng khóc của cô gái lần nữa vang lên cắt ngang lời cầu xin của Triệu Khoái Chủy, sau đó có chút cứng nhắc cúi đầu. Khuôn mặt dữ tợn chớp mắt đã kề sát vào khuôn mặt Triệu Khoái Chủy trong gang tấc.

Triệu Khoái Chủy vốn còn cho rằng cô ta sẽ giống như trước đó, phát ra một chuỗi âm thanh nức nở như tiếng khóc. Nhưng mà hắn lại không nghĩ tới, cô ta vậy mà lại nhếch môi phát ra tiếng cười khặc khặc:

“Là mấy người các ngươi hại chết chúng tôi!”

Triệu Khoái Chủy cảm thấy cổ của mình bị cô ta bóp chặt thật mạnh, hắn không thể thở nổi. Các vị trí trên cơ thể truyền tới một sự đau nhói khôn cùng, ý thức hắn nhanh chóng toán loạn. Hắn có cảm giác, mình sắp bị giết rồi.

“Aaaaa......”

Sau đó chớp mắt một cái, Triệu Khoái Chủy giãy giụa từ trên giường ngồi bật dậy, toàn thân trên dưới đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Cửa sổ bị gió thổi hé ra một chút, nước mưa từ bên ngoài không ngừng văng vào trong phòng.

“Không việc gì, chỉ là ác mộng.”

Triệu Khoái Chủy nhìn thoán qua bên ngoài cửa sổ, trời lúc này vẫn còn đang mưa rất to. Hắn khẽ thở phào một hơi, nhẹ nhõm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.