Hôm Nay Cũng Muốn Cùng Sư Tôn Linh Tu

Chương 41: - Báo mộng




Mặc dù Hạ Thiên Kỳ đã nhanh chóng phản ứng mà lên tiếng, nhưng chung quy bọn hắn vẫn là đã chậm một bước.

Bởi từ bên ngoài cửa sổ một lượng nước mưa rất lớn, đang mãnh liệt tràn vào. Tiếp sau đó, dòng nước kia hóa thành một đám sương mù đang từng bước trở nên dày đặc hơn trước, nhanh chóng che kín cửa sổ lại.

Mắt thấy nếu muốn từ cửa sổ mà chạy trốn ra bên ngoài, tuyệt đối không phải là chuyện đùa. Hạ Thiên Kỳ trong lòng âm thầm mắng một tiếng, lúc này hắn cũng chỉ có thể cùng Lãnh Nguyệt thoát ra từ những cửa khác. Nhưng khi bọn hắn tiếp cận mấy cánh cửa liên tiếp cũng đều đã bị nữ quỷ kia chiếm giữ.

Nói cách khác, nữ quỷ mà bọn hắn vốn rất kiên kỵ, lúc này đang ở đây, trực tiếp đối diện với bọn hắn.

“Cô ta ở chỗ đó!”

Hạ Thiên Kỳ lúc này chợt phát hiện ra vị trí ẩn thân của nữ quỷ, cô ta đang trốn gần cạnh cửa chính, như vậy xem ra cô ta muốn cắt đứt đường rút lui của bọn hắn. Nếu không quan sát thật kỹ, còn tưởng kia chỉ là một vũng nước mưa bình thường đọng lại thôi. Nhưng khi bọn hắn quan sát kỹ lập tức không khó phát hiện ra vũng nước nọ, bên trong ẩn hiện một cái đầu người đang lơ lửng nổi trên mặt nước.

Mái tóc ướt sũng che khuất cả một nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra duy nhất một đôi mắt màu máu đỏ rực. Đôi mắt kia lúc này đây mang đầy ác ý, chăm chú tập trung nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của hai người.

Đây là lần thứ tư bọn hắn đụng phải nữ quỷ này. Lần đầu tiên là ở bên ngoài thôn, lần thứ hai là ở nhà của Trần Lão Đại, lần thứ ba là ở nhà Hồ Đại Ngưu. Cô ta liên tục cảnh cáo bọn hắn không nên xen vào việc của người khác, như bọn hắn lại liên tiếp xen vào tới ba lần. Theo suy nghĩ của Hạ Thiên Kỳ mà nói, bọn hắn sáng nay đi ra ngoài có hay không đạp trúng phân chó, sao lại xui xẻo như vậy?

Cái gọi là quá tam ba bận, ba lần trước đó bọn hắn có thể xem như hữu kinh vô hiểm, may mắn mà chạy thoát. Nhưng lần này thì sao? Bọn hắn có còn may mắn như trước đó mà bình an trốn thoát không?

Câu trả lời hiển nhiên không mấy lạc quan cho lắm!

Nói đến việc bọn hắn từ khi tiếp nhận sự kiện mới này, còn chưa có lần nào thuận lợi thông qua. Trên đường tới nơi này suýt nữa còn mất luôn cái mạng, phải vất vả lắm mới chạy thoát. Sau khi tới nơi, mấy lần ra ngoài điều tra cũng đều bị nữ quỷ kia đi trước một bước, còn khiến bản thân không ngừng rơi vào tình thế nguy hiểm.

Sắc mặt Hạ Thiên Kỳ lúc này cực kỳ khó coi, hắn đưa mắt liếc nhìn về phía cửa sổ. Nơi đó vẫn như cũ bị đám sương mù dày đặc, tạo thành lá chắn ngăn lại. Đưa tay thử chạm vào rõ ràng có thể cảm nhận được lực cản, phảng phất như đám sương kia không phải là hơi nước mà là một khối đá vô cùng cứng rắn.

Đường lui bị phá hỏng, con đường phía trước lại bị chặt đứt. Tình hình của Hạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Nguyệt lúc này có thể nói là lên trời không lối đi, xuống đất không cửa ra. Có vẻ như nhất định phải liều mạng cùng nữ qủy kia, may ra mới có cơ hội sống sót.

“Tôi ngăn chặn cô ta, cậu bắt lấy cơ hội nhanh chóng thoát ra ngoài!”

Lãnh Nguyệt sau khi trầm mặc một lúc, chậm rãi nói ra tính toán của mình.

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy Lãnh Nguyệt của hiện tại, so với đàn ông càng giống đàn ông hơn. Chỉ là không thể đứng từ góc độ khác mà nhìn, nếu không sẽ cảm thấy Lãnh Nguyệt đang ra vẻ mình rất uất ức.

“Cậu có nắm chắc chúng ta sẽ trốn thoát được?”

“Thử một chút mới biết được!”

Trong lúc nói chuyện, Lãnh Nguyệt cũng lập tức rút ra vũ khí của mình. Vật kia chính là một thanh kiếm Đào Mộc, như thanh kiếm này chỉ có phần chuôi kiếm.

Lúc trước ở trường nữ sinh Tề Hà, Hạ Thiên Kỳ đã từng thấy Lãnh Nguyệt sử dụng qua thanh kiếm này. Nhưng lần nữa nhìn thấy Lãnh Nguyệt rút nó ra, hắn vẫn như cũ cảm thấy có một cái gì đó rất quái lạ không nói nên lời.

“Cậu lui lại phía sau đi!”

Lãnh Nguyệt phất tay, đem Hạ Thiên Kỳ ngăn lại ở sau lưng. Tiếp theo nhanh chóng lấy ra một lá bùa, hung hăng cắn mạnh vào đầu lưỡi một cái. Sau đó phun một ngụm máu lên kiếm Đào Mộc bên tay trái, tay phải bắt ấn pháp.

Phụ ma! Chậm chạp!

Lãnh Nguyệt mở miệng hô lớn, lá bùa trong tay lập tức bao lấy phần lưỡi vô hình của thanh kiếm Đào Mộc, tiếp theo lóe lên một màu đỏ quái dị. Đứng phía sau lưng Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ rất ngạc nhiên. Trong lòng âm thầm suy nghĩ hẳn là Lãnh Nguyệt đã học được chiêu thức mới, vì trước đó chưa thấy tên xấu xa này thi triển qua.

Lãnh Nguyệt ở bên này đã chuẩn bị đầy đủ, bày ra bộ dáng muốn cùng nữ quỷ kia liều mạng. Nhưng mà nữ quỷ ở bên kia hoàn toàn không có ý định tấn công bọn hắn, vẫn tiếp tục duy trì tư thế cũ, bất động giống như một cái đầu người làm bằng gỗ.

Nhất thời khiến Hạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Nguyệt có chút khó hiểu.

Tuy nhiên nghĩ đến dù sao hai bên cũng đã kết thù oán, Lãnh Nguyệt không do dự nữa lập tức huy động kiếm Đào Mộc chém mạnh về phía nữ quỷ kia.

Một kiếm xé không trung chém mạnh xuống, Hạ Thiên Kỳ lập tức phát hiện nữ quỷ kia đến một cọng tóc cũng không có dấu hiệu bị tổn hại. Lại liếc nhìn Lãnh Nguyệt ở bên kia tiếp tục vung kiếm chém về phía đám sương mù dày đặc đang ngăn chặn ở ngoài cửa sổ.

Lãnh Nguyệt vung kiếm lên không một chút tiếng động, chém mạnh xuống hai lần. Hạ Thiên Kỳ trong lòng đã sớm chuẩn bị co giò bỏ chạy, nhưng tình huống trước mắt khiến hắn ngẩn người, thậm chí còn khiến Lãnh Nguyệt bị một phen xấu hổ.

Bởi vì không có bất cứ chuyện gì phát sinh!

Đám sương mù vẫn tồn tại, nữ quỷ bên kia vẫn bất động như cũ. Giống như hai nhát kiếm mà Lãnh Nguyệt chém xuống chỉ đơn giản là chém vào không khí.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Lãnh Nguyệt hiển nhiên cũng cảm thấy có cái gì đó không hợp lý, trong miệng khẽ lẩm bẩm:

“Đáng lẽ ra cô ta sẽ phải chậm chạp mới đúng, vì sao lại như vậy...?”

Nghe thấy Lãnh Nguyệt tự thì thào, Hạ Thiên Kỳ không khỏi đưa mắt liếc nhìn đám sương mù bên ngoài, sau đó lại liếc nhìn nữ quỷ đang bất động ở cạnh cửa. Trong đầu thoáng qua một ý nghĩ, hắn lập tức giật mình, hét lên:

“Chúng ta hình như bị lừa rồi, nữ quỷ kia thật ra không có ở chỗ này!”

Hạ Thiên Kỳ giống như phát điên, nhanh chân đi tới gần vũng nước nọ. Trực tiếp đối mặt với cái đầu của nữ quỷ đang hung dữ nhìn hắn, hung hăng giẫm mạnh xuống, kết quả hắn chỉ giẫm vào bên trong vũng nước đọng trên mặt đất thôi.

“Đây chỉ là ảo ảnh để ngụy trang, cô vốn dĩ không có ở chỗ này!”

Cái loại tình huống này bọn hắn trước đó vốn dĩ không hề suy nghĩ tới, có nghĩ thế nào cũng không nghĩ được nữ quỷ kia lại dùng chiêu “ve sầu thoát xác” để đùa giỡn với bọn hắn.

“Chúng ta bị cô ta đùa giỡn rồi!”

Hạ Thiên Kỳ lập tức có cảm muốn khóc mà khóc không ra nước mắt. Trong lòng phân vân không biết nên cảm thấy may mắn hay nên tức giận nữa.

Ngay lúc bọn hắn trong lòng đang cực kỳ hoang mang, không thể hiểu nổi vì sao nữ quỷ kia lại làm như vậy. Thì nhìn thấy đám sương mù ở bên ngoài cửa sổ, đột nhiên xuất hiện một gương mặt vô cùng khủng khiếp. Chỉ thấy gương mặt kinh khủng kia há to miệng như muốn nói gì đó, âm thanh gần như không thể phân biệt:

“Đây là một lần cuối cùng.... tôi bỏ qua cho hai người!”

Hạ Thiên Kỳ chật vật, thuật lại nội dung câu nói của nữ quỷ kia mà hắn nghe được.

“Đây là cô ta đang cảnh cáo chúng ta sao, cô ta còn có chút lý trí?”

Hạ Thiên Kỳ nói xong vốn cho rằng Lãnh Nguyệt nhất định sẽ đồng tình với suy nghĩ của mình, nhưng mà không nghĩ tới Lãnh Nguyệt lập tức lên tiếng bác bỏ đi ý kiến của hắn:

“Nữ quỷ lần này là lệ quỷ, cô ta tồn tại chỉ để giết chóc. Sở dĩ cô ta vây khốn chúng ta ở chỗ này mà không ra tay giết chết chúng ta, bởi vì cô ta còn chưa có đủ mạnh. Cho nên cô ta mới không ngừng đi trước chúng ta một bước, giết chết những người kia để trở nên mạnh hơn!”

Kinh nghiệm về phương diện này của Lãnh Nguyệt so với hắn thì hơn hẳn, tuy trong nội tâm Hạ Thiên Kỳ cũng không quá đồng ý những gì Lãnh Nguyệt vừa nói, nhưng cũng không có phản đối.

Tuy nhiên thông qua chuyện này, ngược lại làm hắn thấy rõ một việc. Chính là nếu như bọn hắn vẫn cố chấp đi điều tra, như vậy việc ngăn chặn nữ quỷ kia tiếp tục tàn sát xem ra là rất phi thường khó khăn.

Có lẽ bọn hắn nên cân nhắc lại cách thức hành động!

“Tôi cảm thấy trên thân nữ quỷ kia nhất định còn có một ít hạn chế, cô ta chưa ra tay giết chết chúng ta không phải bởi vì cô ta không nghĩ tới mà là cô ta còn chưa đủ mạnh. Tôi cảm thấy mấu chốt nhất định nằm ở cỗ quan tài kia, chúng ta tốt nhất nên châm lửa thiêu hủy bộ quan tài đó đi, như vậy cô ta nhất định sẽ mất đi chỗ dung thân!”

“Nếu như dựa theo những gì cậu vừa nói, chúng ta làm như vậy không phải chính là muốn cùng nữ quỷ kia trở mặt hay sao? Làm như vậy, chỉ sợ là sau này không có cách nào hòa giải cùng cô ta!”

Hạ Thiên Kỳ nghe xong trong lòng cũng có một chút lo lắng, vì hắn từ đầu tới cuối đều cảm thấy nữ quỷ kia chỉ đơn giản là nghĩ bọn hắn nhiều chuyện mà xen vào thôi.

Hay nói đúng đúng hơn, cô ta cũng không muốn lạm sát người vô tội.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của một mình hắn, đồng thời hắn cũng không có lý do gì để thuyết phục Lãnh Nguyệt cả.

Nhưng không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, hắn luôn một mực cảm thấy thái độ của Lãnh Nguyệt đối với nữ quỷ kia có chút kỳ quái. Tựa như giữa bọn họ có thù oán không thể đội trời chung vậy, tóm lại, dù sao thái độ kia của Lãnh Nguyệt vẫn cho hắn cảm giác rất cổ quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.