Hôm Nay Chúng Ta Sẽ Chia Tay

Chương 23: Điểm mù khó phát hiện




“Ý cậu là bảo tôi bỏ lại Tinh Khanh sao? Không thể được! Dù có phải liều cái mạng này của tôi, tôi cũng phải đưa cô ấy rời khỏi đây!”

Nghe thấy lời của Đông Phùng Lưu, mấy người vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, sau đó có người đột nhiên ra tay dùng dây thừng trói Đông Phùng Lưu lại.

Vì Đông Phùng Lưu đang ôm Đường Tinh Khanh, không kịp tránh né nên mới để thuộc hạ mình bày mưu tính kế.

Cơ thể Đông Phùng Lưu giãy giụa, anh phẫn nộ nói: “Láo toét, các người đang làm gì vậy hả!”

“Xin lỗi ngài, chúng tôi làm như vậy cũng là muốn bảo vệ sự an toàn của ngài thôi ạ.”

“Ai cho phép các người tự ý hành động như vậy, tôi sẽ giết hết các người!”

Sự uy hiếp của Đông Phùng Lưu không hề có chút tác dụng nào, vì nhiệm vụ của những người này chính là dùng cơ thể để bảo vệ Đông Phùng Lưu. Họ sẽ làm tấm bia đỡ đạn bằng thịt cho anh, để hộ tống anh an toàn lên trực thăng, căn bản họ không sợ mất mạng khi đối diện với cơn giận dữ của anh.

Không để ý đến lời đe dọa của Đông Phùng Lưu, mấy vệ sĩ đặt Đường Tinh Khanh xuống mặt đất, sau đó đưa Đông Phùng Lưu bị quấn thành cái bánh chưng leo lên thang dây.

Mấy người họ vừa mới rời khỏi, đạn bắn đã ùn ùn kéo đến. Những người vệ sĩ này căn bản không màng sống chết, họ dùng cơ thể để che chắn cho Đông Phùng Lưu, mặc cho bản thân mình biến thành tấm bia đỡ bằng da thịt.

Người đàn ông đầu trọc nhìn thấy Đông Phùng Lưu xuất hiện, giọng gã phấn khích sai người tăng hỏa lực, nhất định phải giết chết Đông Phùng Lưu ngay tại chỗ.

Còn Tịch Song thì chỉ bình thản liếc mắt nhìn lên trời, nói: “Trước hết đừng để ý đến hắn, sai người đưa bác sĩ đến đây đã!”

Thang dây được thu lại từng chút, Đông Phùng Lưu cách mặt đất ngày một xa, hỏa lực công kích cũng dần yếu đi.

Nhưng Đông Phùng Lưu không hề vui, đôi mắt gắt gao nhìn xuống mặt đất còn đôi môi mỏng thì mím chặt.

Đường Tinh Khanh chưa biết sống chết ra sao được khiêng lên băng ca, có bác sĩ đang kiểm tra sơ lược cho cô, sau đó ông quay lại nói với người bên cạnh điều gì đó, rồi vội vã đưa cô rời đi.

Nhìn thấy thân thể nhỏ bé yếu ớt đó cách mình ngày càng xa, lần đầu tiên Đông Phùng Lưu thấy mình vô dụng đến vậy, đến người phụ nữ mình yêu mà anh cũng không thể bảo vệ được.

Đông Phùng Lưu lúc này có một loại căm phẫn muốn phá hủy trời đất, anh thề nhất định phải bắt Tịch Song nợ máu trả bằng máu!

Đôi mắt đen thẫm của Tịch Song chăm chú nhìn Đường Tinh Khanh, tâm trạng hắn ta rất phức tạp.

“Tình hình của cô ấy thế nào rồi?”

“Dù giữ được tính mạng nhưng bệnh nhân mất máu quá nhiều, nhất định phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt, nếu không thì sẽ để lại di chứng về sau.”

“Tôi biết rồi, các người lui ra hết đi.”

Giải tán hết tất cả mọi người, trong phòng chỉ còn lại Tịch Song và Đường Tinh Khanh đang hôn mê bất tỉnh, bầu không khí yên lặng tới mức đáng sợ.

Ngón tay của Tịch Song nhẹ nhàng lướt theo gương mặt nhỏ bé trắng bệch của Đường Tinh Khanh, hắn ta lẩm bẩm: “Em yêu hắn đến thế sao, thậm chí có thể không tiếc mạng sống vì hắn. Nhưng hắn thì sao, họa lớn trước mắt, không phải hắn vẫn bỏ lại một mình em rồi đi sao? Rốt cuộc đến bao giờ em mới có thể hiểu được rằng, tôi mới là người mà em có thể gửi gắm cả đời?”

Lời vừa dứt, Tịch Song lại cười tự giễu: “Cả đời này em cũng không nhận ra được, vì trong tim em, bất kể Đông Phùng Lưu có làm gì cũng là điều đúng đắn. Còn tôi, chẳng qua chỉ là một vai hề tự độc thoại mà thôi.”

Tịch Song khẽ cúi người xuống áp sát Đường Tinh Khanh, hắn ta lại chuyển sang vẻ mặt lạnh lùng.

“Nhưng vai hề này sẽ quấn lấy em cả đời, dù anh có chết cũng phải trói em chung bên cạnh anh!”

Giọng nói của Tịch Song lạnh băng, nhưng bàn tay hắn ta lại ấm áp nhè nhẹ vuốt ve gò má của Đường Tinh Khanh.

Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên khiến Tịch Song thu ngón tay của mình lại, quay đầu nói: “Vào đi.”

Người đàn ông đầu trọc hấp tấp đi đến trước mặt Tịch Song, nói: “Đại ca, người của Đông Phùng Lưu lại tấn công tiếp rồi!”

“Rồi sao?”

“Để dụ Đông Phùng Lưu vào bẫy, chúng ta đã tổn thất không ít, các anh em bị thương nặng nề. Ở đây lại là địa bàn của Đông Phùng Lưu, bây giờ đã cho hắn cơ hội trở mình, tình thế đang rất bất lợi với chúng ta.”

Ánh mắt của Tịch Song vẫn dán lên khuôn mặt của Đường Tinh Khanh, hắn ta thản nhiên đáp: “Vậy thì sao.”

Vậy thì sao?

Người đàn ông đầu trọc ngây ra trong giây lát, sau đó gã cuống cuồng rống lên: “Đông Phùng Lưu hoàn toàn điên rồi, hắn căn bản không để ý mình tổn thất bao nhiêu, cũng không chú trọng lối đánh mà chỉ liều mạng tấn công. Họ đánh tới mức các anh em ta đều khiếp sợ tận đáy lòng, phải liên tiếp tháo chạy rồi!”

Tịch Song khẽ hừm một tiếng, lộ ra vẻ đắc ý nói: “Người trong lòng hắn đang ở trong tay tôi, hắn đương nhiên phải phát điên lên rồi.”

Điểm chú ý của Tịch Song khiến người đàn ông đầu trọc phát rồ, nhưng gã không dám nói rõ, sợ chọc giận Tịch Song.

Nhìn theo ánh mắt của Tịch Song, người đàn ông đầu trọc chăm chú nhìn Đường Tinh Khanh đang hôn mê, đáy mắt gã xẹt qua một tia ác độc.

Đều là do người phụ nữ này! Nếu không phải vì cô ta, ván cờ hôm nay đã thành rồi, còn để cho Đông Phùng Lưu tác oai tác quái được hay sao!?

Cô ta rõ ràng là một ngôi sao chổi, vậy mà Tịch Song lại yêu chiều như bảo bối, thật khiến người ta tức giận mà.

Nếu cô gái này chết đi…

“Ở đây ồn ào quá, không thích hợp để dưỡng bệnh. Tôi muốn đưa Tinh Khanh đến một nơi yên tĩnh, bây giờ cậu đi sắp xếp đi.”

Người đàn ông đầu trọc đang mưu tính gì đó, nghe thấy mệnh lệnh của Tịch Song, gã không khỏi ngây ra.

Thấy gã đứng ngây tại chỗ, Tịch Song hơi lạnh giọng: “Sao thế, không nghe thấy tôi nói gì sao?”

Thân thể người đàn ông đầu trọc run lên, gã vội cúi đầu xuống hỏi: “Nhưng, nhưng Đông Phùng Lưu thì xử lý sao bây giờ ạ?”

“Không phải cậu nói là hắn điên rồi sao? Vậy thì cứ để một mình hắn điên là được, dẫu sao người mà hắn muốn cũng đang ở trong tay tôi. Điểm này hắn vĩnh viễn không thắng nổi tôi đâu.”

Nhìn góc mặt nghiêng nghiêng của Tịch Song, đáy lòng người đàn ông đầu trọc chùng xuống.

Đông Phùng Lưu điên rồi, Tịch Song cũng chẳng khá hơn. Hai người đàn ông này đều bị sao chổi kia mê hoặc mất rồi.

Nói ra cũng nực cười, một người ưu tú như vậy cuối cùng lại thua bởi một người phụ nữ. Lòng dạ sắt đá từ nay về sau cũng có điểm yếu trí mạng rồi.

Cảm giác cái nhìn chằm chằm của người đàn ông đầu trọc, Tịch Song hơi nghiêng đầu, mặt không đổi sắc nhìn gã.

Ánh mắt này khiến người đàn ông đầu trọc thấy rùng mình, thoáng chốc gã cảm giác như mình đã đi qua ranh giới sinh tử một vòng.

Đáng chết, sao gã lại nghĩ là Tịch Song yếu thế chứ? Rõ ràng chỉ một ánh mắt của hắn ta thôi cũng đủ để giết chết gã ấy chứ!

Vào lúc người đàn ông đầu trọc thấy sợ hãi, Tịch Song đã thu ánh mắt lại, nói: “Nghe hiểu rồi thì mau đi sắp xếp đi, nếu làm Tinh Khanh lỡ mất thời gian dưỡng bệnh, cậu sẽ không thể gánh nổi hậu quả đâu.”

Giọng nói của Tịch Song rất bình tĩnh, nhưng sát khí trong lời nói khiến người ta không lạnh mà run.

Người đàn ông đầu trọc không dám nán lại lâu thêm, gã tuân lệnh lập tức rời đi.

Sau khi người dư thừa biến mất, Tịch Song thu sát khí trên thân mình lại, vẻ ôn hòa ngồi xuống bên cạnh Đường Tinh Khanh.

Tịch Song vốn định lợi dụng Đường Tinh Khanh để giữ chân Đông Phùng Lưu, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn không nỡ. Đặc biệt là lúc nhìn thấy tính mạng của Đường Tinh Khanh bị đe dọa, hắn ta thấy mình cũng như sắp chết đến nơi.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng Tịch Song biết ở trước mặt Đường Tinh Khanh, hắn ta vẫn thua một cách thảm hại.

Cùng lúc này ở một bên khác.

logojpg

Đông Phùng Lưu ngồi trước chiếc bàn tròn, sắc mặt u ám đến đáng sợ.

Trong tình huống thế này, đi báo cáo tình hình công việc cho Đông Phùng Lưu quả là chuyện khiến người ta sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.