Hôm Nay Chúng Ta Sẽ Chia Tay

Chương 22: Chấn động não




"Tam ca, buổi sáng tốt a. Anh đang định đi đâu à?"

Vừa mới đem Huyết Cơ đuổi đi, vốn dĩ định đến siêu thị mua ít đồ thì Hạ Vũ liền bắt gặp Lăng Trầm đang hí hửng chạy đến, điệu bộ rõ ràng cũng là muốn đi ra ngoài.

"Phải."

Nhìn thấy Hạ Vũ nhàn nhạt gật đầu, Lăng Trầm cũng không cảm thấy có gì lạ mà lôi kéo tay của hắn rồi cùng đi ra ngoài. Thật ra cậu rất là thích người tam ca này a, vừa đẹp trai lại còn vừa suất khí.

"Tam ca, đệ cùng Nhị ca muốn đi siêu thị mua ít đồ ăn vặt. Nếu không chúng ta cùng đi đi?"

Nghĩ nghĩ, Hạ Vũ vẫn là gật đầu đồng ý, rồi mới cùng với Lăng Trầm chậm rãi đi ra ngoài. Dù sao hắn cũng là có ý định đi siêu thị mà, cho nên có đi cùng với bọn họ hay không thì cũng không sao.

"Tam ca, huynh có chơi Weibo hay không a, cho đệ xin tên đi."

"À, còn add Wechat nữa chứ..."

"......"

Chỉ đi từ phòng khách đến cổng lớn, Hạ Vũ đã bị những câu hỏi liên tiếp của Lăng Trầm làm cho trầm mặt. Yên lặng từ trong túi quần lấy ra điện thoại rồi đưa cho Lăng Trầm, ý bảo cậu cứ tự động cơm no áo ấm đi.

Vì thế, Lăng Trầm cũng không tiếp tục lải nhải nữa mà cầm lấy điện thoại của Hạ Vũ rồi nhanh chóng kết bạn, follow các loại. Không những thế, cậu còn nhanh chóng chụp lấy một tấm hình của Hạ Vũ rồi đăng lên Weibo, khoe với một đám bạn học của mình.

[ Kiêu Sa Tiểu Thiếu Gia:

Bọn người các ngươi chống mắt lên mà nhìn Tam ca nhà ta đi. Có phải hay không là thực soái?]

Trong vòng năm phút, vô số lượt bình luận đều đã đổ xô vào bài viết trên Weibo này của Lăng Trầm. Nói gì đi nữa thì cậu cũng là tiểu thiếu gia của Hạ gia kia mà, vì vậy lượt theo dõi trên Weibo của cậu cũng đã vượt trên trăm ngàn.

{ Tiểu Tiên Nhi: Tiểu thiếu gia, Tam ca của ngươi đúng là đẹp trai thật a. Ngươi có cần một cái chị dâu hay không?}

{ Bánh bao đáng yêu: Lầu trên bị ATSM hay sao? Muốn tuyển cũng là tuyển ta a tiểu thiếu gia.}

{ Kiêu Sa Tiểu Thiếu Gia: Chờ hai người các ngươi dậy thì thành công cái đi.}

{......}

Hạ Vũ lúc này cũng đã không còn quan tâm đến Lăng Trầm đang vui vẻ bên cạnh. Thay vào đó, ánh mắt của hắn hiện tại cũng đã rơi vào chỗ của Hạ Thành đang ngồi trên xe lăn cách chỗ hắn không xa.

"Nhị ca."

Lịch sự mà gọi một tiếng, Hạ Vũ mới nhớ lại một chút về ký ức lúc nhỏ của "bản thân". Vì thế, hắn liền cũng không ngại mà cho Hạ Thành một chút mặt mũi.

Khi nguyên chủ còn nhỏ, vị Nhị ca này mặc dù chưa từng cho "hắn" sắc mặt tốt nhưng ít nhất cũng chưa từng mắng chửi hay ức hiếp gì "hắn". Thay vào đó còn thường xuyên cho "hắn" đồ chơi hay bánh kẹo các loại.

"Nhị đệ, A Trầm."

Gật đầu với Hạ Vũ một cái tỏ vẻ bản thân đã nghe. Hạ Thành liền phất tay gọi Lăng Trầm một tiếng, biểu cảm trầm lắng giống như một người anh trai bình thường đối với em trai của mình.

"Nhị ca, Tam ca với chúng ta đều cùng đi đến siêu thị. Cho nên đệ liền rủ Tam ca đi cùng có được hay không?"

Nghe thấy Hạ Thành gọi mình, Lăng Trầm liền cười hì hì làm mặt quỷ rồi hướng về phía anh chạy đến. Vừa chạy cũng không quên níu theo Hạ Vũ.

"Được. Chúng ta đi thôi."

Cười nhạt một tiếng rồi ưng thuận, Hạ Thành liền đưa tay muốn lăn đi bánh xe. Nhưng là, tay nắm của xe lăn liền bị một đôi tay thon dài nắm lấy, giọng nói không chứa một tia cảm xúc cũng vang lên khiến Hạ Thành có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu.

"Để tôi đẩy anh."

Cũng không để Hạ Thành trả lời, Hạ Vũ liền lạnh nhạt mà đem hắn đẩy đi, Lăng Trầm thấy vậy cũng rất vui vẻ mà nhanh chóng đuổi theo. Vì thế, Hạ Thành đành phải đem lời từ chối sắp nói ra miệng cho nuốt xuống. Có chút bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, cuối cùng hóa thành một tiếng cảm tạ.

- ---------------------------

"Tam ca, chúng ta mua thêm khoai tây chiên a."

"Tam ca, Tam ca, ở đây! Chúng ta lại mua thêm vài túi bim bim nữa đi nha."

"........"

Hạ Vũ cùng Hạ Thành lúc này cư nhiên lại có cùng một cái suy nghĩ. Cả hai đều hận không thể bỏ đi như một làn gió, vờ như không quen biết tên nhóc đang chạy nhảy khắp nơi như từ trong rừng mới ra kia.

"A Trầm, đệ cùng với Nhị ca ở đây đợi tôi một chút."

Cuối cùng, Hạ Vũ cũng không quên mất mục đích của mình mà nói với Lăng Trầm đang nhìn đông ngó tây kia. Hắn lúc này đang muốn đi mua vài quyển vở để ghi chép lại một số thứ cần thiết, tránh để sau này quên mất.

"Được a, Tam ca cứ đi đi."

Vừa nói, Lăng Trầm vừa đẩy Hạ Thành ra khỏi siêu thị rồi đứng dưới một tán cây gần đó để chờ Hạ Vũ. Lúc này, cậu cũng rất thích ý mà ngồi xuống băng ghế, đôi chân lại khẽ huơ qua huơ lại.

"Ồ, đây chẳng phải là Nhị thiếu gia hay sao a?"

Nhưng là, một giọng nói the thé đáng khinh liền vang lên khiến cho Hạ Thành cùng Lăng Trầm đều đồng loạt nhíu mày nhìn sang. Người đến là một tên thanh niên tuổi chừng 20, bộ dáng gầy gò ốm yếu, trên gương mặt tái xanh lúc này cũng là một nụ cười miệt thị, vừa nhìn liền biết là không có ý tốt, cố tình đến tìm phiền phức.

"Làm sao? Không quen biết ta sao a?"

Vừa nói, tên thanh niên này liền cười gằn một tiếng, trong mắt cũng lóe lên hận ý. Gã vốn dĩ là một người cắt tỉa cây cảnh từng làm việc trong Hạ gia, nhưng bởi vì gã đã nổi lòng tham lấy trộm một đôi giày của Hạ Thành mà bị anh cho người tống vào ngục, khiến gã phải sống những ngày lao lực bên trong tù.

Nhưng là gã lại không nghĩ tới một điều, quần áo của Hạ Thành đều là hàng hiệu sa sỉ. Một đôi giày của hắn có khi đều lên đến mấy mươi vạn, bằng tổng số tiền mà một người phải kiếm trong cả đời đều chưa thể có được.

"A, không ngờ rằng tin đồn lại là thật. Nhị thiếu gia cư nhiên liền trở thành một tên tàn phế rồi. Đúng là trời cao có mắt mà."

Phảng phất có chút kinh ngạc mà nhìn vào đôi chân của Hạ Thành, giọng nói của thanh niên này liền tràn đầy cảm xúc vui sướng khi người gặp họa, còn có chút hả hê mà cười một cách khinh miệt.

"Hai năm trước mày không phải là rất oai phong mà đem tao bắt lại hay sao? Sao bây giờ lại trở thành một tên phế nhân rồi a..."

**Hôm nay ta bị mấy tiểu nhân vật trong truyện khủng bố hâm dọa, cứu a~~

- -Vấn Hồi kính: Ngươi có biết ta xuất hiện bao nhiêu lần trong truyện HTTDCMT hay không hả? Ngươi mời ta sang đây làm khách mời, viết ta ngưu bức cho cố vào để rồi lại không cho ta ra diễn, ngươi €¥£¢%##@$!?@$€&

- -Trảm Yêu Kiếm: Ta cứ vậy liền rơi vào vòng quên lãng. /huhuhu/

- -Ngự thú thuật: Ta chỉ là một kỹ năng trong suốt. /chọt tổ kiến/

- -Nấu ăn: Các ngươi cứ trực tiếp lướt qua ta đi.

- -Định vị thuật: Ta là vật trang trí. /QaQ/

**Đừng lo a, các ngươi đều sẽ xuất hiện nữa. Sớm thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.