Hokage Siêu Thần

Chương 2




Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, khẽ thở dài, ngập ngừng mở miệng, giọng nói có chút trầm trọng, “Ngực bị trúng đạn, mặc dù không chạm tới tim, nhưng lại nằm đúng chỗ nguy hiểm nhất, hiện tại viên đạn đã lấy ra, bệnh nhân còn chưa qua giai đoạn nguy hiểm, tạm thời vẫn lâm vào hôn mê, có thể tỉnh lại hay không, phải xem vận mệnh của hắn.”

Một câu nói này, khiến tất cả mọi người sững sờ.

Tiếu Dịch trừng mắt gắt gao nhìn bác sĩ, lặng im mấy giây, đột nhiên giống như điên lên, dùng sức kéo cổ áo bác sĩ, nổi giận đùng đùng, chất vấn bác sĩ, “Ngươi nói ngài ấy sẽ chết?”

Sắc mặt bác sĩ bi thống liếc hắn một cái, “Tỷ lệ sống sót không rất ít.”

Thân thể Tiếu Dịch run lên bần bật, khí lực toàn thân giống như bị rút đi, môi khô khốc giật giật, không nói nên lời, cánh tay chậm rãi trượt xuống, vô lực rũ bên người, đưa tay che mặt.

Bác sĩ rủ con mắt xuống tránh ra, mười mấy người đàn ông đứng tại chỗ, đều đỏ mắt.

Người thân cận nhất bên cạnh ngươi, một giây trước hắn còn đứng trước mặt ngươi, nói chuyện với ngươi, cùng ngươi kề vai chiến đấu, một giây sau, hắn lại hấp hối nằm trên giường bệnh, cận kề cái chết, tình cảnh tuyệt vọng này, đến vội vàng như một cơn gió nặng nề đánh vào trong lòng mỗi người.

Bệnh nhân được đẩy ra, dưới ánh đèn lờ mờ, trên chiếc giường trắng như tuyết, vỏ chăn trắng như tuyết, người đàn ông yên lặng nằm ở phía trên, gắt gao đóng lại hai mắt, giống như là ngủ thiếp đi.

Tiếu Dịch phản ứng trước, hốc mắt đỏ bừng chạy tới, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tống Mạc trắng như giấy không có chút huyết sắc nào, đáy mắt hiện ra một tầng sóng nước, dung nhan tuấn lãng ngày xưa, bây giờ lại sa sút nhợt nhạt như vậy.

Hứa Văn lau nước mắt, cũng không nói tiếng nào bước đến.

Phẫu thuật xong, lại không nhận được tin tốt, tất cả mọi người đều thủ ở trong phòng bệnh, yên tĩnh đến đáng sợ.

Giờ khắc này, mới thật là chân chính khổ sở, bọn họ có bản lãnh tốt đến cỡ nào, lại hết lần này tới lần khác không cứu được lão đại của bọn họ, nhìn Tống Mạc im hơi lặng tiếng nằm trên giường bệnh, bọn họ vô cùng bất lực, chỉ biết đứng đây chờ đợi, trong đêm tối đen nhánh, chờ đợi trong thống khổ cùng dày vò, chờ đợi ánh bình minh hiện lên, chờ đợi kỳ tích xuất hiện.

Đêm nay, sao mà dài đằng đẵng.

―――

Lúc Tần Ngu nhận điện thoại của Hứa Văn, đồng hồ đang chỉ ba giờ khuya, ngoài cửa sổ, bóng đêm đen nhánh, gió gào thét.

“Tần tiểu thư, Tống tổng ngài ấy trúng đạn, khả năng...” Hứa Văn nói được một nửa liền nghẹn ngào nói không được nữa.

Đầu Tần Ngu “Ong” một tiếng, vô ích, hô hấp hơi chậm lại, di động nắm ở trong tay, rớt xuống, đập xuống bên chân.

Tống... Tống Mạc tại sao anh ấy sẽ...

Trong đầu của cô đột nhiên chợt lóe lên đêm anh rời khỏi, anh ôm chặt cô vào trong ngực, anh nói, Tần Ngu, chăm sóc tốt con trai anh.

Trong đầu giống như có cái gì sụp đổ, ý niệm trong đầu, mơ hồ thoát ra khỏi đầu óc.

Hốc mắt Tần Ngu nóng lên, nước mắt như hạt đậu rơi xuống.

Có phải, anh sớm biết chuyến này đi sẽ gặp nguy hiểm, có phải, anh sớm đã đoán được mọi chuyện, đêm đó mới đột nhiên nói với cô như vậy?

Đều do cô sơ ý lơ là không phát hiện điểm bất thường của anh, nếu như biết rõ anh sẽ xảy ra chuyện, đêm đó cô nhất định ngăn anh lại, cô chết cũng không cho anh đi.

Tần Ngu như ngu ngốc rồi ngơ ngác nhìn chằm chằm hư không, tay luống cuống không biết nên đặt chỗ nào, sợ sệt mấy giây, mới phục hồi tinh thần lại, tay run run cầm điện thoại bên chân, ”Trợ lý Hứa, anh ấy... Còn sống không?”

“Còn sống, chỉ là vẫn còn hôn mê, bác sĩ nói, nếu như cứ hôn mê như vậy, liền...”

Trước mặt Tần Ngu bỗng tối sầm, trái tim cô như ngừng đập, Tống Mạc, Tống Mạc, cô còn chưa nói cho anh biết cô yêu anh, sao anh lại muốn rời khỏi cô?

“Tần tiểu thư, nếu như bây giờ cô chạy tới, có lẽ, có thể thấy ngài ấy lần cuối.” Giọng nói khàn khàn đè nén của Hứa Văn vang lên.

Tần Ngu như chìm vào cõi mộng.

Gặp mặt lần cuối, gặp mặt lần cuối, thì ra giữa bọn họ, chỉ còn lại thời gian ngắn như vậy.

Cô vẫn cho là, giữa bọn họ, còn rất nhiều thời gian, cho đến khi anh yêu cô, thì ra, đã không còn thời gian, thì ra, đêm hôm đó, anh chúc cô ngủ ngon lần cuối.

Đưa tay che mắt, nước mắt ấm áp tràn ra khỏi tay, làn da như bị bỏng, cũng làm tổn thương trái tim cô.

Trong phòng to như vậy, đột nhiên Tần Ngu cảm thấy rất sợ.

Cô sợ hãi mình sẽ mất anh, cô không dám nghĩ, cả đời này còn dài như vậy, không có anh, cô biết sống thế nào.

Giờ khắc này, cô mới nhận ra, thì ra cô lại để ý anh nhiều như thế.

Những tình cảm kia luôn không dám thừa nhận, luôn đè nén dưới đáy lòng, tại thời khắc này, toàn bộ đều hiện rõ ra. Kỳ thật vào năm năm trước lần đầu tiên rơi vào trong lòng anh, cô liền yêu thiếu niên tuấn mỹ này, mà bốn năm trước khi sinh Tống Lãng, không chỉ vì Tống Lãng là một miếng thịt trên người cô, mà còn vì, Tống Lãng là con của anh.

Không, cô không muốn mất anh, cô muốn gặp anh, anh sẽ không có việc gì, chưa đến phút cuối cùng, cô tuyệt đối không buông tha.

Tần Ngu hung hăng lau nước mắt, ngồi dậy, nắm thật chặt điện thoại di động, “Trợ lý Hứa, cô giúp tôi đặt vé máy bay, đặt chuyến sớm nhất, tôi đi ngay đây.”

“Vé máy bay đã đặt xong, một tiếng sau sẽ bay.”

“Cám ơn.”

Tần Ngu cúp điện thoại, mặc quần áo vào, nắm chìa khóa xuống lầu, vào ga ra tầng ngầm ngồi vào xe, khởi động xe, lái xe như không muốn sống tới sân bay.

Sân bay to như vậy, tiếng người huyên náo, tất cả mọi người đều chú ý nhìn một người phụ nữ quái dị đầu tóc rối bời, sắc mặt tiều tụy, con mắt sưng đỏ.

Tần Ngu giống như không phát hiện ánh mắt của bọn họ, lẳng lặng ngồi ở phòng chờ.

Tâm của cô, đều là hình bóng của anh, người đàn ông lạnh như băng, hình bóng đó luôn muốn nhảy ra khỏi lồng ngực cô.

Cô nhắm hai mắt lại, chắp tay để trước ngực.

Tống Mạc Tống Mạc, anh nhất định phải chờ em.

―――

Chỉ vài giờ mà như vài năm, Tần Ngu ngồi trong buồng máy bay, ôm thật chặt chính mình, con mắt mở to, lẳng lặng nhìn tầng khí quyển dần dần thanh minh bên ngoài.

Một khắc cô cũng không dám nhắm mắt, chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt liền hiện ra đêm hôm đó anh ôm cô thật chặt, khiến cô không cách nào tĩnh tâm.

Chưa từng có thời khắc nào dày vò người ta như thế.

Cuối cùng, lúc cô chìm đắm trong hoảng loạn dày vò, máy bay chậm rãi đáp xuống Tề thị.

Ánh mặt trời sáng bừng, ánh nắng chen qua từng tầng mây, ấm áp cả một vùng trời.

Tần Ngu vừa xuống máy bay, Hứa Văn liền tiến lên chào đón.

“Anh ấy như thế nào?”

“Vẫn còn hôn mê.”

Tâm Tần Ngu giống như bị cái gì kéo, không nói nữa, cúi người ngồi vào bên trong xe.

Hứa Văn thấy hốc mắt Tần Ngu đỏ bừng, trong đáy mắt, là quật cường không chịu thua. Xem ra cô gái này còn kiên cường hơn trong tưởng tượng của cô, giờ khắc này, hình như Hứa Văn có chút hiểu, vì sao trong một rừng phụ nữ, Tống Mạc lại nhìn trúng người phụ nữ này.

Bệnh viện Vạn An là bệnh viện tư nhân tốt nhất ở Tề thị. Lúc Tần Ngu đến, trong khu nội trú đứng đầy người, có người đang khóc, có người tranh luận, có người gọi điện thoại. Trên mặt của bọn họ, đều mang theo bi thương, mang theo mệt mỏi. Đây là một địa phương mang đi quá nhiều sinh mạng.

Trong lòng Tần Ngu trầm trọng một hồi. Hứa Văn mang theo cô trực tiếp đi vào phòng VIP chăm sóc tích cực, cửa thang máy mở ra, vài người cảnh sát mặt lạnh canh giữ ở cửa cầu thang.

Lại đi vào trong, trong hành lang tất cả đều là hắc y nhân trang nghiêm, cùng ồn ào dưới lầu hoàn toàn bất đồng, bọn họ yên tĩnh đáng sợ, mắt của bọn họ giống như tro tàn cô tịch.

Tần Ngu đi đến góc trong cùng phòng bệnh, thấy Tiếu Dịch ngồi trên ghế dài, lúc trước khi ở thành phố S, cô đã thấy hắn bên cạnh Tống Mạc mấy lần, khi đó hắn vẫn còn hăng hái, bộ dáng vô lại, mà giờ khắc này, nàng nhìn thấy chán nản trên khuôn mặt Tiếu Dịch, trên mặt có mấy vết sẹo đỏ tươi, trên cằm đều là râu ria mọc lún phún, hốc mắt hắn đỏ bừng, ánh mắt hỗn độn, sững sờ nhìn về phía trước, không biết đang nhìn cái gì, đầu ngón tay vân vê một điếu thuốc, dung nhan tuấn lãng ngày xưa, bây giờ đều là chán nản tang thương.

Hắn cũng chưa từng nhìn Tần Ngu một cái, ngậm thuốc, một tay đưa ra, vặn mở cửa.

Giọng nói hắn nhạt nhẽo chưa từng, “Tỷ lệ sống sót rất ít.”

Trong lòng Tần Ngu chấn động mạnh.

Người đàn ông trên giường bệnh quen thuộc mà xa lạ.

Rèm cửa sổ che ánh sáng bên ngoài, trong phòng ảm đạm, anh im hơi lặng tiếng nằm trên giường bệnh, khuôn mặt anh trắng bệch tái nhợt như tờ giấy, mơ hồ lộ ra hơi thở chết chóc, một mảnh u ám, mặt mày thon dài đen nhánh, tiều tụy phảng phất giống như cỏ khô trong gió, chỉ cần nhẹ nhàng đụng vào, sẽ gẫy nát.

Rất nhiều dụng cụ kim loại nối vào đầu anh, tứ chi anh, làm anh thoạt nhìn tựa như một tượng gỗ lạnh như băng, chỉ cần những dụng cụ này dừng vận hành, sinh mệnh anh cũng trôi đi.

Một màn này quá rung động cũng quá đáng sợ, cô chưa bao giờ đoán được, một người đàn ông cường thế bá đạo mà ngông cuồng tự đại tồn tại trong sinh mệnh của cô, có một ngày cũng có thể hấp hối nằm trước mặt cô, không cách nào nhìn cô bằng ánh mắt kiêu ngạo, không cách nào lạnh lùng nói chuyện với cô, thậm chí ngay cả mở mắt ra nhìn nàng một tý, đều không thể.

Khuôn mặt phảng phất ngủ say của anh, suy yếu gầy gò hơn bất kỳ ai cô từng gặp, cũng không còn động lòng người như trước kia.

Lúc trước anh bỏ rơi cô, về sau anh bức Hứa Giang Nam rời đi, rất nhiều lần, cô nhìn thấy anh đều hận không thể khiến anh giống như bây giờ, sống không bằng chết, không thể nhiễu loạn cuộc sống của cô nữa, thậm chí cô từng nghĩ, anh là người đàn ông lòng dạ độc ác, sao vẫn sống tốt trên đời này. Cho tới bây giờ, khi anh chân thật như vậy, nằm ở trước mặt cô, rốt cuộc cô cũng không hận nổi.

Vì ái sinh hận, lúc trước cô hận anh bao nhiêu, bây giờ liền thương anh bấy nhiêu.

Chỉ là, phần tình cảm này, cô còn chưa mở miệng nói cho anh biết, đến cuối cùng anh vẫn không biết.

Tống Mạc ơi Tống Mạc, sao anh có thể ích kỷ như vậy, đột nhiên xuất hiện ở trong sinh mệnh của cô, khiến cô từng bước từng bước yêu anh, anh lại lựa chọn phương thức như thế rời khỏi cô, để lại một mình cô sống một mình trên thế gian này, sao anh lại tàn nhẫn như thế.

Còn có Tống Lãng, Tống Lãng vẫn chờ anh về nhà, tối hôm qua, nó còn hỏi ba ba nó khi nào trở về, cô nói cho nó biết hôm nay anh sẽ trở về, nó rất cao hứng, nhưng hôm nay anh lại lạnh như băng nằm ở nơi đây, Tống Lãng thật vất vả mới tìm được anh một lần nữa, sao anh lại nhẫn tâm khiến nó thất vọng một lần nữa đây? Nó đã mất đi ba ba một lần, không thể mất đi lần thứ hai. Sau này nó hỏi ba ba nó đâu, cô biết trả lời như thế nào?

Tống Mạc, không phải anh rất lợi hại sao?

Ngày xưa thành phố S người người nịnh bợ Thiếu tổng lạnh lùng, vĩnh viễn trên đỉnh cao nhất cầm lái Tống gia, hô phong hoán vũ một tay che trời, anh như vậy, người đàn ông cao cao tại thượng đâu rồi.

Ngay cả chính bản thân anh còn không cứu được mình sao?

Có biết bao người có thể tham gia yến hội, vì cái gì chính anh phải đi?

Anh không tỉnh lại, cô cùng Lãng Lãng, biết sống thế nào đây?

Không được chết.

Tống Mạc, không cho phép anh chết.

Tần Ngu vừa đau vừa giận nghĩ, cô thương anh như vậy, tại sao anh lại dám chết? Anh còn chưa yêu cô, sao anh có thể chết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.