Hokage Chi Uchiha Akira

Chương 8




*Con ghẻ: người bị ví như thành phần vô tác dụng làm vướng tay chân

La Nhất Bảo tuy rằng bị thương, nhưng hình tượng công tử nhẹ nhàng của hắn lại không thể sửa, hắn lại mở cây quạt, ra vẻ không ngại cười nói: “Ai nha nha, trang chủ Thẩm Gia Trang đại danh đỉnh đỉnh hiện giờ lại muốn dựa vào một đứa bé tới cứu sao?”

“Ngươi sai rồi.” Thức Bạch nói: “Thẩm trang chủ thừa sức đối phó ngươi, chẳng qua là ta không vừa mắt có kẻ thừa cơ mà vào.”

La Nhất Bảo có cảm giác đứa bé trai này nội lực không thấp, tuy rằng kinh ngạc một đứa bé sao lại có tu vi như vậy, nhưng ngoài miệng thì hắn lại một phân cũng không nhường, “Cái thằng nhóc nhà ngươi, người thì không cao bằng ta, khí thế nói năng lại thật ra không nhỏ, chẳng lẽ Thẩm Lạc Ngôn là lão tử* của ngươi, nên ngươi mới vội vã nhảy ra?”

*lão tử: cha (gọi một cách suồng sã thiếu tôn trọng, kiểu như “ông bô” của thời hiện đại đó)

Sắc mặt của Thẩm Lạc Ngôn và Thức Bạch đều trầm xuống, nếu là Hồng Đậu nói bọn họ có quan hệ như vậy cũng liền thôi, bọn họ đánh thì đánh không được, bởi vì sợ một cái tát chụp chết nàng, mắng lại mắng không được, bởi vì chỉ cần nàng vừa mở miệng, ngược lại chính mình sẽ bị tức chết, nhưng La Nhất Bảo là ai đây? Tùy tiện chụp chết cũng đều không sao cả.

Hồng Đậu nói: “Lão tử, là nhà tư tưởng, triết học gia, văn học gia cùng sử học gia cổ đại hết sức vĩ đại của quốc gia ta đó.”

Mọi người đồng loạt đưa mắt sang nhìn Hồng Đậu.

Nàng hắng hắng giọng, tiếp tục nói: “Lão tử là người sáng lập học phái Đạo gia, cũng là nhân vật tiêu biểu của phái này, đối với sự phát triển triết học của quốc gia ta cũng có ảnh hưởng hết sức sâu sắc ……”

La Nhất Bảo rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Ngươi đang nói cái gì vậy?”

“Ta đây là đang nói……” Hồng Đậu vỗ vỗ vai Thẩm Lạc Ngôn, “Hắn nói ngươi là lão tử là đang khen ngươi đó nha, ngươi không cần tức giận.”

Thẩm Lạc Ngôn không vội vã cảm động, mà lại nghi ngờ hỏi: “Ngươi chắc chắn ngươi chỉ là không muốn ta tức giận?”

“Đương nhiên.” Hồng Đậu khẳng định gật gật đầu, lại chỉ chỉ hai mắt của mình, “Hãy nhìn ánh mắt vô cùng nghiêm túc của ta.”

Thẩm Lạc Ngôn nhìn nàng một cái, không nói gì.

“Nếu ngươi tức giận……”

“Câm miệng.” Thẩm Lạc Ngôn dứt khoát lưu loát nói ra hai chữ này, hắn đã quen với kịch bản của Hồng Đậu rồi, muốn giữ lại một chút cảm động để tự lừa gạt chính mình, vậy tuyệt đối đừng cho nàng nói ra câu kế tiếp.

Hồng Đậu ủy khuất che miệng mình, thật sự không dám nói tiếp nữa, lời nàng muốn nói rất đơn giản, nếu hắn mà tức giận, nếp nhăn sẽ trở nên càng nhiều, nếu lựa chọn giữa Thẩm Lạc Ngôn đầy rẫy nếp nhăn cùng giáo chủ Du Tử Tức phong tao vô hạn …… Hồng Đậu nghĩ nếu chính mình mà là Phượng Khuynh Liên, nàng gật gật đầu, ừm, nàng chắc chắn sẽ chọn phong tao vô hạn Du Tử Tức.

“Thẩm Gia Trang hôm nay, thật đúng là náo nhiệt.” Bỗng nhiên, trên không trung lại vang lên một giọng nói, áo tím bay bay, một thân ảnh quyến rũ hạ xuống trên mặt đất, hắn vỗ môi cười, thật đúng là mị đến tận xương cốt.

Thức Bạch cùng Thẩm Lạc Ngôn còn đang đề phòng, chợt nghe tiếng Hồng Đậu truyền ra: “Phong tao vô hạn!”

Du Tử Tức chợt dừng, trái lại liền nở nụ cười nói: “Ai nha, đây là tên thân mật mà Vương tiểu thư đặt cho tại hạ sao?”

Cái tên Vương Cách Vách kia…… Hắn còn nhớ rất rõ ràng.

Hồng Đậu nổi da gà toàn thân, Thẩm Lạc Ngôn lại chắn trước nàng, thần thái còn đề phòng hơn so với khi đối mặt La Nhất Bảo, “Giáo chủ Ma giáo, ngươi vẫn chưa chịu rời khỏi Lạc Thủy thành.”

“Lạc Thủy thành non xanh nước biếc, mỹ nhân lại nhiều……” Đưa ánh mắt quyến rũ về phía Hồng Đậu, Du Tử Tức chậm rãi nói: “Ta vì sao phải vội vã rời đi?”

Thẩm Lạc Ngôn cùng Thức Bạch trong lòng biết rõ hôm nay chỉ sợ có một hồi ác chiến, lại thêm La Nhất Bảo thái độ không rõ ràng, bọn họ một người bị thương, một người trạng thái không thích hợp, chỉ sợ đều không phải đối thủ của Du Tử Tức, hơn nữa…… Còn có một đứa con ghẻ* là Hồng Đậu!

*con ghẻ: như đã giải thích ở trên, ý chỉ thành phần vướng víu vô tác dụng:)))

“Ngươi yên tâm, ta bảo vệ ngươi!” Hồng Đậu lại kéo Thẩm Lạc Ngôn ra phía sau chính mình, lý tưởng hào hùng, khiến người cảm động.

Thẩm Lạc Ngôn khựng lại một giây, “Ngươi không cần lo.”

Hắn lại muốn đem Hồng Đậu kéo về phía sau mình, Hồng Đậu lại không cho hắn kéo, nàng sốt ruột nói: “Trang chủ ngươi cái đồ con ghẻ bị thương này, đừng có mà quấy rối được không!?”

Có kinh nghiệm một lần, nàng tự nhận là vẫn có thể liều một trận cùng Du Tử Tức.

Thẩm Lạc Ngôn không nhịn nổi, một búng máu nhẫn nại lâu ngày rốt cuộc phun ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.