Hồi Ức Của Một Linh Hồn

Chương 42




Viên Ngạo Sách cùng với Kỷ Vô Địch thần tình cũng nghiêm túc hẳn lên.

“Ta nhớ kỹ ngày ấy trời rất nóng, ta hẹn hắn ở hậu sơn Huy Hoàng Môn gặp mặt. Cha ngươi rất không thủ thì (đúng giờ), ta đã đợi hắn đủ một canh giờ.” Minh tôn oán giận nói.

Viên Ngạo Sách đột nhiên cắt đứt hắn, “Thập Ác lao cùng hậu sơn cách nhau có xa không?”

“Thập Ác lao là ở giữa sườn núi của hậu sơn.” Trả lời chính là Kỷ Vô Địch.

Viên Ngạo Sách sắc mặt âm trầm nói: “Cho nên lúc đó ngươi thà đứng ở hậu sơn cả canh giờ làm mồi cho muỗi, cũng lười lên Thập Ác lao xem đồng bạn đang bị giam ở đó một chút?”

Minh tôn thấy hắn lại muốn động thủ, vội vàng nói: “Ta là muốn tốt cho ngươi.”

“Ngươi đổi lại câu mới hơn đi.” Viên Ngạo Sách cắn răng nói.

Minh tôn nói: “Những lời này tuyệt đối là tâm ý của ta.”

. . .

Hai người đối diện.

Trong mắt Minh tôn tràn đầy tràn đầy tình đồng bạn.

Giây lát.

Viên Ngạo Sách co quắp khóe miệng ngoảnh mặt đi, “Tiếp tục nói.”

“Lúc đó ta là nghĩ ngươi không muốn ta đến đó nhìn thấy hình dạng ngươi chật vật mà thương tâm khổ sở, mới không đến Thập Ác lao thăm tù. . .”

“Thăm tù?” Viên Ngạo Sách tựa như một tòa hỏa sơn lúc nào cũng có thể phun trào.

“Thăm người thân.” Minh tôn chuyển khẩu rất nhanh.

“Hanh.”

“Mãi cho đến lúc Kỷ Huy Hoàng đến.” Minh tôn thở phào nhẹ nhõm, xả lâu như vậy, rốt cục cũng đem Kỷ Huy Hoàng xả ra rồi.

Kỷ Vô Địch chen vào nói: “Trong một canh giờ lúc cha ta chưa tới thì ngươi làm cái gì?”

. . .

Chẳng lẽ còn muốn Kỷ Huy Hoàng thật vất vả mới ra được lại quay trở về?

Minh tôn khí định thần nhàn nói: “Là ta vẫn nghĩ Kỷ Huy Hoàng lúc nào tới, nghĩ nghĩ, hắn tới.” Hắn quyết định, Kỷ Vô Địch đưa về bao nhiêu lần, hắn kéo ra bấy nhiêu lần.

Viên Ngạo Sách nói: “Sau đó?”

“Sau đó hắn hỏi ta một vấn đề.” Minh tôn gặp Kỷ Vô Địch cùng với Viên Ngạo Sách đều lộ ra vẻ chăm chú lắng nghe, chậm chạp nói, “Hắn hỏi ta, ăn chưa?”

“. . .”

“Ta trả lời, ăn rồi.”

“. . .”

“Sau đó hắn lại hỏi ta, ăn cái gì.”

“. . .”

“Ta trả lời, mì Dương Xuân.”

“. . .”

“Sau lại hắn lại hỏi ta, ăn ngon không? Ta trả lời. . .”

Xoẹt!

Kiếm của Viên Ngạo Sách đã ra khỏi vỏ, thẳng tắp cắm ở trước mặt Minh tôn. Thân kiếm đen tuyền dưới ánh liệt dương rọi xuống, càng lộ vẻ sắc bén.

Đối mặt với sát khí từ kiếm phong chém tới, Minh tôn mỉm cười, “Ta chỉ muốn mượn chuyện này để nói về tính cách của Kỷ Huy Hoàng.”

Kỷ Vô Địch chớp mắt, “Cái gì tính cách?”

Minh tôn dùng bốn chữ khái quát, “Rỗi việc tìm việc.”

Đối với điểm này, hiếm khi Viên Ngạo Sách cũng cùng có chung nhận thức, “Nếu như hắn không phải rỗi việc tìm việc, tại sao lại vô duyên vô cớ đem ta nhốt lại chứ.” Nếu nói Kỷ Huy Hoàng là vì Lục Nguyệt sơn trang mà đem hắn nhốt lại thì hắn coi như không còn gì để nói, nhưng mà lúc Kỷ Huy Hoàng bắt nhốt hắn, Lục Nguyệt sơn trang đã bị diệt trang hơn nửa năm rồi. Mà trong nửa năm này hắn ngoại trừ luyện võ chính là ăn ngủ, chuyện gì cũng chưa từng làm, ngay cả kiến cũng chưa từng giết một con, đã bị Kỷ Huy Hoàng thiên lý xa xôi chạy tới đánh cho một trận, sau đó bắt về Huy Hoàng Môn nhốt vào Thập Ác lao. Mấy năm trong Thập Ác lao, hắn mỗi khi nhớ lại chuyện này, vẫn cảm thấy thập phần uất ức. Kỷ Huy Hoàng thân là bạch đạo đứng đầu, chẳng lẽ lại không cho hắn giết người mệt mỏi nghỉ vài ngày sao?!

Thấy Viên Ngạo Sách vẻ mặt nghi hoặc cùng với phẫn hận, thần tình Kỷ Vô Địch và Minh tôn thập phần vi diệu.

Minh tôn ho khan nói: “Kỳ thực Kỷ Huy Hoàng một thân, ngoại trừ rỗi việc tìm việc ra, còn có thể dùng một từ khác để hình dung.”

Viên Ngạo Sách nói: “Nga?”

Minh tôn vươn hai ngón tay, “Võ si.”

Viên Ngạo Sách ngẩn ra, lập tức bừng tỉnh đại ngộ. Lẽ nào nói Kỷ Huy Hoàng trước kia sở dĩ bắt hắn, là vì muốn đem hắn luyện thành đối thủ?

Minh tôn nói: “Kỳ thực trước kia sau khi chúng ta ân cần thăm hỏi nhau một canh giờ xong, ta đã muốn đem ngươi đón trở về, thế nhưng Kỷ Huy Hoàng không đồng ý. Bởi vì hắn cho rằng trong số những người hắn từng gặp qua, ngươi là người duy nhất có khả năng vượt qua hắn lúc sinh thời.”

Viên Ngạo Sách nhíu mày.

Thần tình Kỷ Vô Địch càng thêm vi diệu.

“Bất quá ma giáo công việc bề bộn, để ngươi không bị những tục vụ này quấn thân, chuyên tâm luyện võ, mới đưa ngươi về nhốt trong Thập Ác lao.”

. . .

Trách không được Tề Tử Trung cứ vài ngày lại tới tìm hắn bàn luận võ thuật.

Trách không được trong lao phòng của hắn cái gì cũng có thêm bí tịch võ công.

Trách không được mỗi lần võ công của hắn tinh tiến, cơm nước hôm đó sẽ trở nên đặc biệt hảo.

Nguyên lai Kỷ Huy Hoàng đã dùng biện pháp dạy đồ đệ để bồi dưỡng hắn thành đối thủ!

Viên Ngạo Sách chỉ cảm thấy hùng tâm tráng chí muốn đem Kỷ Huy Hoàng đánh bại trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ tích lũy trong tám năm ở Thập Ác lao phút chốc đã hôi phi yên diệt (tan tành mây khói). Hắn trầm mặc một lát, chậm rãi nói: “Kể ra thì, ta thích lý do mà lúc trước An Nhiên nói cho ta biết hơn.”

Minh tôn thoả mãn gật đầu nói: “Chứng tỏ ta biên chuyện cũng không tệ lắm.”

Kỷ Vô Địch nắm tay Viên Ngạo Sách, đau lòng nói: “A Sách, xin lỗi, nếu sớm biết ngươi bị giam ở Thập Ác lao, nếu sớm biết cha ta đối ngươi như vậy, ta đã. . .”

Viên Ngạo Sách nhìn y, đối với với điều y muốn nói tiếp đó hoàn toàn không có chút chờ mong.

Ngược lại Minh tôn hăng hái bừng bừng mà hỏi thăm: “Đã thế nào?”

“Ta đã xin cha ta cho chúng ta sớm ngày thành hôn.” Kỷ Vô Địch vì mình lãng phí quá nhiều thời gian lẽ ra vốn là khoảng thời gian y và Viên Ngạo Sách tương thân tương ái mà cảm thấy ảo não, “Như vậy, ngươi có thể ở lại trong phòng ta, không cần ở trong Thập Ác lao rồi.”

“. . .” Quả nhiên vẫn là Viên Ngạo Sách tương đối lý giải y. Minh tôn cảm thán.

Viên Ngạo Sách hít một hơi thật sâu nói: “Cho nên nói, Kỷ Huy Hoàng sở dĩ thành lập Thập Ác lao, cũng không phải để trừ gian diệt ác, mà bởi vì. . .”

“Tìm người đánh nhau.” Minh tôn tiếp lời.

. . .

Trên đời này có rất nhiều chân tướng, không biết so với biết sẽ hạnh phúc hơn.

Viên Ngạo Sách đem trọng tâm câu chuyện kéo trở lại, “Ta nhớ kỹ ngươi đã nói, ngươi cùng với Kỷ Huy Hoàng là nói chuyện điều kiện.”

“Không sai.” Minh tôn gật đầu, “Kỷ Huy Hoàng đưa ra điều kiện, trừ việc ngươi ở lại Thập Ác lao mười năm ra, còn một cái nữa chính là để cho ma giáo rời khỏi Bễ Nghễ sơn.”

. . .

Để cho?

Trong mắt Viên Ngạo Sách ánh sáng chợt lóe.

Minh tôn nói: “Ta nghĩ ngươi hẳn đã minh bạch Lam Diễm Minh minh chủ là ai rồi chứ?”

Viên Ngạo Sách một chữ một chữ nói: “Kỷ Huy Hoàng?”

Minh tôn gật đầu.

Viên Ngạo Sách nhìn về phía Kỷ Vô Địch.

Kỷ Vô Địch bĩu môi thấp giọng nói: “A Sách, nếu như ta là cha của hắn, ta nhất định sẽ ngăn cản hắn. Đáng tiếc, hắn là cha ta.”

. . .

Viên Ngạo Sách thở dài nói: “Nếu hắn đưa ra hai điều kiện, vậy ma giáo có lợi gì chứ?”

“Không có lợi.” Minh tôn cười khổ.

Viên Ngạo Sách thiêu mi, hiển nhiên không tin kẻ từ trước đến nay chỉ đi chiếm tiện nghi người khác, chưa bao giờ để người khác chiếm tiện nghi như Minh tôn lại ngậm bồ hòn như vậy.

“Đó gọi là hảo hắn không ăn thiệt trước mắt. Kỷ Huy Hoàng có thể vào Bễ Nghễ sơn như chỗ không người, lại bắt giữ Ám tôn. . .” Minh tôn thở dài nói, “Ta trừ cách tránh đi chỗ phong mang, đã không còn lựa chọn nào khác.”

Nhất thời lặng im.

Kỷ Huy Hoàng dù đã mất đi, thế nhưng nỗi ám ảnh trước kia hắn tạo nên lại vẫn như cũ vững vàng bao phủ trong lòng mỗi người.

“Kỷ Huy Hoàng,” Viên Ngạo Sách từ từ mở miệng nói, “Thật đã chết rồi sao?”

Kỷ Vô Địch gật đầu nói: “Ta đã từ trên xuống dưới từ trước ra sau kiểm tra kĩ mười lần. A Tả A Hữu A Thượng A Chung A Hạ cũng từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài kiểm tra hết ba lần. . . Nên sờ đều đã sờ. Đích thật đã chết rồi.”

Minh tôn vuốt cằm nói: “Lúc hắn chết, ta cũng phái người tới sờ qua, thật sự đã chết.”

. . .

Không nghĩ tới Kỷ Huy Hoàng sinh tiền phong quang vô hạn, sau khi chết lại bị nhiều người sờ tới sờ lui như vậy.

Không hiểu sao, Viên Ngạo Sách đột nhiên cảm thấy buồn cười.

“A Sách, ngươi muốn cười thì cứ cười đi.” Kỷ Vô Địch lấy thân phận của kẻ từng trải nói, “Lúc cha ta chết ta đầu tiên là cười, sau đó mới khóc.” Lúc y nói không có nhìn Viên Ngạo Sách, mà là không hề chớp mắt nhìn lên trời cao, con mắt tròn vo phảng phất như thấy được phía bên kia bầu trời, lại phảng phất như thứ gì cũng không nhìn thấy được, chỉ là như thế thẫn thờ nhìn.

“. . .” Viên Ngạo Sách yên lặng ôm lấy bờ vai y.

Bất kể Kỷ Huy Hoàng đã từng làm việc gì, thì cũng vẫn là phụ thân của Kỷ Vô Địch. Hắn không có phụ thân, cho nên hắn không biết cảm giác mất đi sẽ như thế nào. Cũng như trước giờ hắn chưa từng chịu qua cảm giác gọi là thống khổ.

“A Sách.” Kỷ Vô Địch dùng ngữ khí trước kia nói, “Có thể ôm chặt thêm chút nữa được không.”

“. . .” Viên Ngạo Sách lại ôm lấy y chặt hơn một chút.

“Ôm bằng hai tay đi.”

Viên Ngạo Sách chần chờ một chút, vẫn là làm theo.

“A Sách. . .”

“Ngươi trực tiếp thượng luôn đi.” Minh tôn giúp y tiếp lời.

“. . .”

Kỷ Vô Địch rất nghiêm túc nhìn hắn nói: “Ngươi sẽ giúp bọn ta canh chừng sao?”

. . .

Minh tôn hảo tính tình mà cười nói: “Kỷ môn chủ cảm thấy ta giống hồng nương chỗ nào vậy?”

“Không giống.” Kỷ Vô Địch lắc đầu, “Hồng nương sẽ không đồng ý để Trương Sinh thượng Thôi Oanh Oanh*.”

“. . .”

Viên Ngạo Sách bắn một cái lên thân kiếm, “Nói chính sự.”

Minh tôn nhún vai nói: “Không phải đã nói xong rồi sao?”

Viên Ngạo Sách nói: “Kỷ Huy Hoàng đã chết, như vậy hiện tại Lam Diễm Minh minh chủ là ai?”

“Cái này, phải hỏi Kỷ môn chủ rồi.” Minh tôn mỉm cười.

Không đợi Viên Ngạo Sách quay đầu, Kỷ Vô Địch đã gật đầu nói: “Ân, ta biết.”

“Vậy là tốt rồi.” Viên Ngạo Sách dĩ nhiên không có hỏi tới, trái lại hỏi Minh tôn, “Ngươi lần này tới, chắc không phải chỉ muốn nói cho ta nghe những chuyện cũ năm xưa này đấy chứ?”

“Đương nhiên là không phải.” Minh tôn huy phất tay áo nói, “Việc này chỉ dùng để trà dư tửu hậu giết thời gian mà thôi.”

“. . .”

“Mục đích ta tới chỉ có một.” Minh tôn đạm nhiên cười nói, “Phối hợp với chính phái võ lâm, diệt trừ Lam Diễm Minh.”

“Lý do?” Chuyện không có lợi, Minh tôn không có khả năng chủ động làm.

“Lấy lại Bễ Nghễ sơn.”

Kỷ Vô Địch hồ nghi nói: “Cha ta mất đã nhiều năm như vậy, vì sao giờ ngươi mới đến lấy?”

Minh tôn nói: “Bởi vì ta tìm đại sư tính qua, hắn nói ta chúc trư, năm nay thu hồi lại tương đối khá, có thể vượng cho ta.”

Viên Ngạo Sách giọng căm hận nói, “Ta chúc hổ.”

“Đúng, hắn nói ngoại trừ vượng ta ra, còn có thể khắc ngươi.” Minh tôn nói, “Bất quá ta nghĩ sau này thời gian ngươi ở lại Huy Hoàng Môn sẽ tương đối dài, hẳn sẽ không để tâm nhỉ?”

“Ta rất để tâm.”

“Lòng ngươi thật quá chật hẹp rồi.” Minh tôn vẻ mặt như tự hận nhận người không chuẩn.

Viên Ngạo Sách hừ lạnh nói: “Không biết là ai vẫn đem chuyện ta đánh vỡ đầu hắn ghi hận ba năm.”

Kỷ Vô Địch nói: “Xem hình dạng Minh tôn, không giống như người chỉ ghi hận ba năm là đủ a.”

Viên Ngạo Sách giọng căm hận nói: “Bởi vì đến năm thứ ba, hắn đã dùng một tảng đá lớn gấp hai đè gãy một chân ta.”

Minh tôn nói: “Xem, ta mới ghi hận ngươi ba năm, ngươi lại ghi hận ta tận mười ba năm.”

“. . .”

Kỷ Vô Địch lý giải nói: “Ngươi để hắn chém một kiếm, hắn sẽ không ghi hận nữa.”

Minh tôn lặng lẽ một lát, “Ta sẽ ghi hận ba mươi năm.”

*********************************

* chỗ này bạn cũng không rõ là cái gì =..= ai hiểu giải thích dùm nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.