Hồi Ức Của Chúng Ta

Chương 32: Công ích bất đắc dĩ




Dưới bầu trời đen một mảnh tĩnh mịch, ngẫu nhiên vang lên vài tiếng chim hót khiến màn đêm đen kịt bao phủ rừng rậm càng thêm quỷ mị. Đột nhiên, vài tiếng súng cắt ngang qua màn đêm yên tĩnh, vang vọng cả bầu trời. Cơn gió đêm âm lãnh đi qua thế nhưng mang đến vài tia huyết tinh.

"Bùmmm!!", phía sâu trong rừng cây phát ra tiếng nổ lớn, ngọn lửa vươn đến tận trời, trong nháy mắt đốt sáng cả màn đêm.

"Huyền..." theo sát sau đó là một tiếng rên rỉ thê lương, tuyệt vọng giống như tiếng thú mắc bẫy kêu đau, đau triệt nội tâm.

Dưới ánh lửa lớn kia dĩ nhiên lại là căn cứ điểm của tổ chức sát thủ phệ hồn nổi tiếng thế giới, phỏng chừng thế nhân có nghĩ tới nát óc cũng chẳng thể nào đoán ra được cái tổ chức đệ nhất khủng bố, đệ nhất thần bí thế nhưng lại ở tại nơi thâm sơn cùng cốc* xây dựng căn cứ. Càng không thể tưởng tượng được là, tổ chức sát thủ vô cùng khủng bố này thế nhưng lại bị huỷ trong tay hai đứa nhỏ 17 tuổi.

*Thâm sơn cùng cốc: núi sâu!

Cho dù đó là nhóm sát thủ đứng đầu trong bảng truyền kì, được mọi người gọi Tử Thần. Dưới ánh lửa, nơi nơi đều là thi thể không trọn vẹn, khắp nơi đều là máu, giống như địa ngục nhân gian.

Một cô gái mặc quần áo bó sát màu đen, giống như búp bê nát vụn, bi thương ôm một cậu bé không chỗ nào hoàn hảo, hơi thở tuyệt vọng càng đặc hơn, nhưng lại không cách nào che dấu được sát khí của Tử Thần.

"Huyền.." Nhìn miệng của Huyền lúc này đầy máu tươi, Băng Huyết lần đầu tiên cảm thấy chán ghét màu sắc này.

"Huyết nhi, phải...thật tốt... sống sót, nhất định phải học được...hạnh phúc." Huyền nhìn dung nhan tuyệt sắc trước mặt, trong nháy mắt thoáng qua luyến tiếc.

Không đủ, hoàn toàn không xem đủ. Bản thân kiên cường cỡ nào cũng không đủ, cứ tưởng sẽ mãi nhìn thấy cô..Nhưng mà không sao… chỉ cần cô bình an, chỉ cần cô sống tốt.

Nước mắt, lần đầu tiên Băng Huyết khóc, khóc không ngừng lại được, như vậy thật rất đau khổ. Nhẹ nhàng đặt người trong lòng xuống, giống như ngọc trân lục bảo, khóe miệng khẽ gợi lên, tuy rằng thản nhiên cười nhưng cũng khuynh thành tuyệt thế như vậy.

"Huyền, em đáp ứng anh, kiếp sau Huyết nhi sẽ học được hạnh phúc. Huyền, kiếp sau để Huyết nhi đến thủ hộ anh, được không? Huyền, kiếp sau Huyết nhi nhất định sẽ đến tìm anh trước. Chờ Huyết nhi." Chậm rãi ngẩng đầu, xoay người, sát khí nháy mắt bùng nổ, giống như địa ngục tử thần, âm lãnh thị huyết.

"Các người chuẩn bị tốt sao?"

Những người trước mặt Băng Huyết đều là đầu lĩnh* của tổ chức, bình thường hô phong hoán vũ*, lãnh huyết vô tình lúc này lại bị cô gái hệt như ác ma địa ngục trước mặt doạ cho cả người phát run, thậm chí cả linh hồn cũng đang sợ hãi, đã sớm mất đi năng lực ngôn ngữ.

_đầu lĩnh*: Người đứng đầu

_hô phong hoán vũ*: Kêu mưa gọi gió

Sao...vì sao...một người có thể có năng lực khủng bố như vậy. Một người...một người đơn phương độc mã giết hơn một ngàn sát thủ, viên đạn kia đâm vào người nàng giống như không hề gây ra bất kỳ cảm giác gì.

"Các người không nên thương tổn Huyền, lại càng không nên đem hắn đến áp chế tôi. Nếu Huyền không có việc gì, chúng tôi cùng lắm qui ẩn, nhưng mà, các người lại lựa chọn chọc giận tôi, chẳng lẽ các người không biết, chọc giận địa ngục ác ma, kết cục chỉ có một, là dùng máu để trả giá."

"Các người...chuẩn bị tốt sao?" Nhìn thấy sắc mặt mấy người đối diện đã sớm xanh tím, hai mắt lồi ra, cả người xụi lơ, Băng Huyết mỉm cười, nháy mặt biến thành một bóng đen, phóng về phía trước, hàn quang chợt lóe , một mảnh thịt nát, cùng với tiếng kêu thảm thiết thấu tận trời là từng miếng từng miếng tiếp theo rơi xuống đất.

Cực hình tàn khốc nhất cũng không gì hơn thế này, tận mắt nhìn thấy thịt trên người mình bị cắt lấy, không phải một đao đâm chết, lại đau không thể hôn mê, chỉ có thể trơ mắt nhìn, hối hận, tuyệt vọng, đau khổ...nhưng lại không cách nào thay đổi. Theo một đao cuối cùng hạ xuống, Băng Huyết nhìn mấy người cả người run rẩy, năm ngón tay trái vừa động, vài đạo ngân quang lóe ra, mấy người nháy mắt bị một sợi tơ vô hình buộc chặt cùng một chỗ, tay trái hơi dùng sức, nháy mắt phân thây, thi thể rơi xuống đã sớm không phân biệt là ai với ai, đều ngâm trong máu tươi diễm lệ.

Địa ngục, đây mới chân chính là địa ngục nhân gian. Đi thẳng đến bên người Huyền, quần áo bó sát màu đen đã sớm thấm đẫm máu tươi, dung nhan tuyệt thế đã sớm một mảnh trắng bệch, không có lấy một tia huyết sắc.

" ư...", một tiếng kêu đau đớn, rốt cục vẫn chống đỡ không được, Băng Huyết té ngã trên mặt đất, hơi ngẩng đầu, hai mắt có chút mơ hồ, nhìn Huyền cách đó không xa, hai tay run run vươn ra từng chút từng chút hướng đến bên người Huyền.

Rốt cục...rốt cục, lại có thể nằm trong lòng Huyền, nhìn bầu trời đầy sao, thoải mái như vậy, hiện tại là đêm, là đẹp đẽ như vậy.

"Huyền, Huyết nhi mệt mỏi quá, lại buồn ngủ. Thật tốt, em nghĩ ngủ một giấc này, khẳng định không có ai tới làm phiền. Rốt cục có thể thật tốt mà ngủ. Huyền, nếu có kiếp sau, Huyết nhi nhất định sẽ học hạnh phúc, nhất định sẽ thật tốt mà sống sót."

"Phanhhhhh..", ánh lửa tận trời lại truyền đến một tiếng nổ, sáng ngời chói mắt đem cả toà nha bao vây trong đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.