Hơi Tàn

Chương 50: Kế Hoạch Cuối Cùng




Người có sáu ngón tay rất hiếm thấy, cả hai đời của Khương Huệ cũng chỉ gặp qua một người.

Nàng vừa vui mừng vừa cẩn thận liếc nhìn người đại phu trẻ, chỉ thấy hắn có một đôi mày đẹp, hơi xếch lên, như một thanh kiếm, đuôi mày dài nhỏ, dù cho mới bị người khác mắng, hắn vẫn mang theo ý cười.

Đó là một người có tính khí rất tốt, hoặc có thể nói, hắn là người không dễ dàng bị chọc giận.

Khương Huệ thiếu chút nữa kêu lên, muốn hỏi hắn có phải họ Ninh không.

Đời trước, nàng ngất xỉu ở trên đường, được một vị đại phu họ Ninh cứu giúp, nhưng vì lúc đó nàng bị bệnh, mơ mơ màng màng, không nhớ rõ dung mạo của hắn, sáu ngón tay kia là thứ duy nhất khắc sâu trong đầu nàng, còn có đôi mắt và nụ cười tràn đầy hiền hòa của hắn nữa.

Sau đó nàng lại đến Hành Dương phủ, rồi theo Mục Nhung hồi kinh, khi đó nghe thấy danh hào Lục Chỉ thần y, liền nghĩ có phải là hắn hay không, ai ngờ lần này lại gặp hắn ở Tống Châu.

Nàng tiến lên một bước, ngồi xuống trước mặt người đó.

“Xin đại phu xin giúp ta.”

Nàng vươn cổ tay trắng muốt ra.

Ninh Ôn ngẩn ra, qua một lúc mới nhẹ giọng nói: “Cô nương không phải là đến khám bệnh thôi phải không?”

“Sao đại phu biết chuyện này?”

“Người đến xem bệnh sẽ không thanh thản như vậy.”

Khi Khương Huệ vừa tiến vào cửa hàng, hắn đã nhìn thấy, dáng vẻ tò mò đi vòng quanh cửa hàng một vòng, nào giống người đến xem bệnh?

Khương Huệ nhẹ giọng cười: “Đại phu thật lợi hại, không biết phải xưng hô như thế nào?”

Ninh Ôn nói: “Tại hạ họ Ninh,”

“A, Ninh đại phu.” Khương Huệ nghĩ thầm quả nhiên là hắn, người có sáu ngón tay rất hiếm thấy, còn là một đại phu thì càng hiếm thấy hơn, Ninh đại phu chắc chắn là vị thần y đời trước, nhưng vì sao vừa rồi lại bị mắng đến máu chó đầy đầu?

Chẳng lẽ hiện tại y thuật của hắn không được tốt?

Ninh Ôn thấy nàng không nói gì, nên dò hỏi: “Cô nương còn có chuyện gì sao?”

Khương Huệ chớp mắt, cố gắng nhẹ giọng nói: “Ninh đại phu, giả sử một ngày nào đó huynh bị đuổi đi, có thể tới tìm ta, sau này ta cũng muốn mở tiệm thuốc, tuyệt đối sẽ không chê huynh.”

Ninh Ôn nghe vậy, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó bỗng cười ha ha lên, khiến nhiều người trong tiệm thuốc đều quay lại nhìn.

Khương Huệ không biết hắn vì sao lại cười, cau mày nói: “Ta thật sự nghiêm túc đó.”

Ninh Ôn nhịn cười, nhẹ giọng nói: “Cấp bậc y thuật như ta mà cô nương còn muốn thuê, không sợ cửa hàng bị đóng cửa sao?”

Khương Huệ lắc đầu, có ý khích lệ nói: “Huynh sẽ tiến bộ!”

Ninh Ôn càng muốn cười hơn, hỏi: “Được rồi, xin hỏi quý danh của cô nương là gì? Bao giờ mới mở tiệm thuốc?”

“Ta là Khương Huệ, là cháu gái của Khương tri phủ, về phần tiệm thuốc, một thời gian nữa sẽ mở.” Nàng lại thêm một câu, “Huynh chớ đến tiệm khác.”

Ninh Ôn thấy nàng vội vã như vậy, hơi cau mày: “Chẳng lẽ cô nương để ý tại hạ?”

Lời này nói hơi lớn, mọi người xung quanh đều cười rộ lên.

Khương Huệ cũng đỏ mặt, thầm nghĩ người này thật ngả ngớn, nhưng nghĩ lại, mình yêu cầu hắn đến cửa tiệm của mình thế này cũng có phần đường đột, vội nói: “Huynh không muốn đến cũng không sao.”

Nàng đứng lên, nhanh chóng rời khỏi.

Ninh Ôn nghe ra trong lời nói của nàng có phần tiếc nuối, không khỏi nghi hoặc.

Thật ra cô nương này nhìn trúng điểm nào ở hắn, lần đầu tiên hắn gặp được người nhiệt tình mời hắn như vậy, đương nhiên, y thuật của hắn không tệ, nhưng chưa từng biểu hiện ra.

Làm sao nàng nhìn ra được?

Ninh Ôn không tự chủ cầm bút lên, viết một chữ Khương trên giấy.

Một thời gian sau, Khương Tế Hiển đã hỏi được chuyện dược liệu, ngày hôm đó ông nói với Khương Huệ: “Ở Tống Châu có Lăng huyện chuyên sản xuất dược liệu, mọi người đều đến đó nhập hàng, con nhớ kỹ, nhất định phải mở tiệm dược liệu ở đường phía tây.”

Khương Huệ luôn miệng nói cảm ơn.

Đối với việc mở hiệu thuốc của cô cháu gái này, Khương Tế Hiển có chút bận tâm, dặn dò: “Không mở vội, quan sát thêm một chút đi.”

Khương Huệ dạ một tiếng: “Con sẽ tìm hiểu thêm về dược liệu, đọc sách nhiều hơn.”

Khương Tế Hiển cười: “Trẻ nhỏ thật dễ dạy.”

Ở trước mặt tiểu bối ông rất thân thiện, Khương Từ có việc thỉnh giáo, ông cũng rất kiên nhẫn.

Vì vậy, Khương Huệ cảm thấy, những chuyện năm đó Hà phu nhân nói với mẫu thân không phải là sự thật, nàng cũng không tin nhị thúc tham dự chuyện mưu phản.

Nàng đến thư phòng tìm vài quyển sách về y dược, khi đi qua viện thì thấy Khương Du, Khương Quỳnh, và Khương Tú đều ở đây, ba người không biết nói cái gì, mà Khương Du đang rất thẹn thùng.

Nhìn thấy Khương Huệ tới, Khương Quỳnh cười nói: “A Huệ, tỷ lại được phen bận rộn rồi, xem cửa hàng xong lại đọc sách.”

Khương Huệ nghĩ thầm, có nhiều chuyện khiến nàng bận bịu lắm, để bảo toàn tính mạng thật không dễ dàng!

Nàng thở dài, ngồi xuống, thừa lúc này nghỉ tạm một chút, hỏi các nàng: “Đang nói gì đấy, khiến đường tỷ thẹn thùng như vậy, chẳng lẽ lại có người đến cầu hôn sao?”

Hai ngày nay hết nhà này đến nhà khác tới cầu hôn, có lẽ là do Khương Du cũng đến tuổi rồi, phụ thân lại là là quan phụ mẫu của Tống Châu, tính tình nàng cũng không tệ, dáng vẻ nền nã đoan trang, tất nhiên là mẫu người hiền thê lương mẫu được ưa thích.

Khương Quỳnh cười nói: “Cũng không chắc đâu, mấy người mẫu thân lựa chọn, ta hỏi tỷ tỷ thích ai, tỷ ấy cũng không nói.”

Khương Du mặc kệ các nàng, quay đầu ngắm hoa.

Khương Tú liếc mắt quan sát cả người Khương Huệ, kỳ quái nói: “A Huệ, dáng vẻ ngươi đẹp như vậy, sao không có ai đến cầu hôn vậy?”

Nàng ngưỡng mộ gương mặt của cô cháu gái này chết đi được.

Dáng vẻ nàng đẹp như vậy, muốn tìm chồng thế nào mà không được?

Hai người chỉ kém nhau hai tuổi, một người lựa chọn hoa cả mắt, một người không ai cầu hôn, nói ra, thật khiến người ta đau lòng, Khương Huệ nói: “Làm sao bây giờ đây, cô cô, hay là cô tìm cho cháu một người đi?”

Khương Quỳnh cười rộ lên.

Khương Du cũng không nhịn được cười, vốn là chuyện hết sức khó nói, kết quả lại bị Khương Huệ đem ra nói giỡn.

Nàng không kìm lòng được nhìn thoáng qua người đường muội này, thầm nghĩ dường như A Huệ không quan tâm đến điều gì cả.

Khoé miệng Khương Tú giật giật một cái: “Ta còn tìm không ra cho mình đây, tìm cho ngươi cái gì chứ?”

“Quên đi, nếu sau này không ai thèm lấy thì cháu làm bạn với cô cô là được.” Khương Huệ rất biết tự ý thức, tuy nàng có thể khiến nam nhân chú ý, nhưng tự biết với hoàn cảnh gia đình mình, muốn gả cho một công tử danh môn thế gia, đó là chuyện mơ mộng hão huyền.

May là kiếp này nàng không đặt nặng những điều đó nữa, chỉ cần người nhà được bình an, thì nàng đã thỏa mãn, đương nhiên, nếu có một người thật lòng thích mình vẫn là chuyện tốt nhất.

Nàng trò chuyện với mọi người một chút, lại trở về xem sách.

Qua mấy ngày nay chịu khó, nàng nhanh chóng đọc xong một quyển “Các bài thuốc quý”, học được không ít kiến thức. Hôm nay đang đọc “Tổng quát về các bài thuốc”, thì Kim Quế đi đến nói: “Cô nương, Hà gia vừa gửi thiệp mời đến, mời bốn vị cô nương chiều nay đến đó chơi, nói là do hai vị Hà cô nương cảm thấy buồn chán, muốn náo nhiệt một chút.”

Khương Huệ đặt mạnh quyển sách xuống.

Nàng nhớ lần trước Khương Quỳnh đã nói, Hà phu nhân rất thanh cao, luôn coi thường người khác, căn bản sẽ không thèm mời các nàng đến quý phủ của họ, thế thì hành động hôm nay là vì nàng sao?

Chẳng lẽ là muốn bắt đầu ra tay rồi?

Đúng rồi, năm đó cả nhà nàng ở Hộ huyện, không hề đến Tống Châu, nên tuy rằng Hà phu nhân đã sớm biết nhưng chậm chạp không ra tay, hiện tại bọn họ đến Tống Châu, chắc hẳn bà ta đã có kế hoạch khác.

(*) Hộ huyện ở tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc.

Nhưng Hà gia là địa bàn của Hà phu nhân, đột ngột như thế, nàng sẽ không đi chịu chết.

Khương Huệ ôm đầu: “Tự nhiên ta khó chịu quá, có lẽ là do đọc sách quá nhiều, nên nhức đầu hoa mắt, ta không đi đâu.”

Kim quế vội hỏi: “Có cần mời đại phu không ạ?”

“Được.”

Không mời thì giống giả vờ quá, dù sao thì kê thuốc, nàng không uống là được, trở về phòng, nàng lập tức sai Kim Quế mang Bảo nhi đến.

Nghe nói nàng bị bệnh, Khương Du, Khương Quỳnh vội vã đến thăm nàng.

“Cũng không có gì, có lẽ là do mệt mỏi, không thì các người cũng đừng đi, ở lại đây với ta đi!” Khương Huệ cũng không muốn các nàng đi.

Khương Du cười nói: “Nói bậy bạ gì đó, đó là thiệp mời của Hà phu nhân, hôm nay muội bị bệnh, mà chúng ta cũng không đi, thì nương chắc chắn sẽ không đồng ý, ta thấy chỉ cần để Bảo nhi ở nhà với muội là được rồi.”

Hai người họ nói xong thì đi.

Khương Huệ nghĩ thầm, người Hà phu nhân muốn đối phó là cả nhà mình, hôm nay nàng không đi, chắc Hà phu nhân cũng sẽ không làm gì.

Đúng như nàng suy nghĩ, cả buổi chiều tinh thần không yên, khi Lương thị đến thăm nàng, nàng sợ lộ ra sơ hở gì, nên kéo Bảo nhi trốn trong chăn ngủ, thẳng đến khi Khương Du, Khương Quỳnh trở về, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Đã làm gì vậy?”

Khương Quỳnh bĩu môi: “Còn có thể làm gì chứ, rất vô nghĩa, chỉ ở ngay trong vườn ngắm hoa thôi.”

“À, Hà phu nhân có hỏi đến ta và Bảo nhi không?”

“Không có, khi nào tỷ đi thì sẽ biết, Hà phu nhân cũng không lộ diện luôn đấy.”

Khương Huệ thấy các nàng bình yên, nên cũng an tâm, nhưng nàng hiểu chuyện này không thể kéo dài được nữa.

Tuy nàng không muốn như thế, nhưng trên đời này, có đôi khi ta không được tự lựa chọn.

Đối mặt với kẻ địch quyền cao chức trọng, mà bản thân lại là người không có gì cả, thì việc mình có thể làm cũng chỉ có lợi dụng.

Lợi dụng tình cảm của người khác.

Qua mấy ngày sao, nàng không nói với ai, đeo một cái mũ che mặt một mình đi ra ngoài, người gác cổng thấy một mình nàng đi, kỳ quái nói: “Hôm nay nhị cô nương không mang theo nha hoàn sao?”

“Đi một lát sẽ trở lại thôi, ngươi cũng biết ta phải mở tiệm thuốc mà? Ta đến cửa hàng bên cạnh xem một chút rồi sẽ trở về.”

Người gác cổng cũng không ngăn cản.

Lại nói tiếp, Khương gia cũng chỉ xuất thân từ địa chủ, bây giờ mới học theo mấy thế gia danh môn, nên dù sao cũng không bằng họ, tuy có quy củ, nhưng vẫn còn nhiều sơ hở.

Khương Huệ lại là cô nương của đại phòng, những hạ nhân kia vốn không coi trọng nàng, đi ra ngoài thì đi ra ngoài.

Nàng đi một một mạch về phố đông, tới nha môn của Bố chánh sử* thì dừng bước.

(*) bố chánh: chức quan thi hành chính trị vậy

Nhìn trời, cũng sắp đến chạng vạng rồi.

Lúc này chắc cũng sắp hết giờ làm rồi.

Nàng chờ ở đó một lúc.

Bên tai dần dần nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy toàn là nha dịch, dồn dập đi ra, tiếp theo sau đó là các tiểu quan, nàng thấy kì lạ, sao ông ta còn chưa ra.

Cuối cùng, hình như mọi người đã về hết, thoáng chốc trước cửa đã vắng ngắt.

Chẳng lẽ hôm nay người này không đi làm?

Thiếu chút nữa nàng đã đi về, nhưng lúc này, có một người từ bên trong đi ra.

Trên người mặc quan phục đỏ rực, đầu đội ô sa, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, cả người tản ra khí thế bề trên, Khương Huệ thầm nghĩ, đây chắc hẳn là Hà đại nhân Hà Tự Dương, nàng cúi đầu đi tới, giống như không nhìn kỹ đường, va vào người ông ta một cái.

Nhưng, lại không đụng vào.

Hà Tự Dương né qua một bên.

Khương Huệ cắn răng, trẹo chân một cái, cả người liền ngã xuống, một vật trong tay áo rơi ra, từ từ mở ra trên mặt đất.

Đó là một bức tranh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.