Hơi Tàn

Chương 27: Nguy Cơ Bốn Bề




Chuyển ngữ – Sa Sa

Beta – Diên Vĩ, Emi

Trì Yên cố ý dừng lại vài giây, không nói tiếp nữa.

Mạch não của cô dường như rất khác so với người bình thường, dựa theo lẽ thường mà nói, cô không nhận được giải thưởng thì ít nhất phải đau lòng mấy giây, nhưng cô lại không như thế, mà điều đầu tiên cô nghĩ tới lại là vụ đánh cược với Tống Vũ.

Mới mấy ngày trước thôi, nên cô nhớ rất kỹ..

Trích lời lúc trước của Tống Vũ là: [Nếu chị không giành được giải thưởng, em sẽ gọi chị là bố.]

Tay Trì Yên kẽ cọ cằm, sau gần nửa phút, cô mới nghe Khương Dịch mở miệng nói: “Trì Yên...”

Thanh âm của anh không nhanh, nhưng nghe giọng nói rõ ràng cũng có chút thay đổi.

“Làm sao vậy?”

Bây giờ Trì Yên hoàn toàn có thể xác định Khương Dịch đang hiểu sai ý cô, nếu không… Không thể nào gọi tên đầy đủ của cô vào lúc này được.

Quả nhiên, Khương Dịch đáp nửa câu sau: “Em có ý gì?”

Trì Yên cười cười, tâm trạng lập tức thoải mái hơn, tùy tiện ngồi trên giường lắc lư chân: “Ý trên mặt chữ, em phải làm….”

Đột nhiên chẳng có âm thanh gì nữa.

Cô muốn chơi đùa một chút nên không muốn nói thật.

Tiếng nói chuyện của Khương Dịch bắt đầu vang lên, bên tai còn kèm theo tiếng bước chân, chắc là anh đang từ chỗ ồn ào nào đó đi ra ngoài: “Làm gì?”

Trì Yên nuốt ngụm nước bọt, giọng điệu của Khương Dịch quá mức nghiêm túc, khiến Trì Yên cảm thấy hơi lúng túng.

Cô ho khan một tiếng: “Anh đoán thử xem.”

Trả lời xong cũng không nói thêm gì nữa.

Bên kia điện thoại Khương Dịch không lên tiếng, cho đến khi trong ống nghe hoàn toàn yên tĩnh lại, Trì Yên  mới nghe Khương Dịch cất giọng trầm thấp, nhẹ nhàng: “Bà xã.”

Nhịp tim Trì Yên đập dồn dập, khẽ “Vâng” một tiếng.

“Em muốn làm mẹ hay muốn làm bố?”

Trì Yên: “...”

“Anh vừa mới nhìn thấy bạn tốt của em rồi.”

Trì Yên càng nói không nên lời.

Thảo nào bên Khương Dịch ồn ào như vậy, thì ra đang ở buổi lễ trao giải.

“Em đoán thế nào?”

Trì Yên: “Em không đoán.”

Đầu kia người đàn ông cúi đầu cười nhẹ, giọng nói lạnh lùng: “Em gọi anh một tiếng ‘Mẹ’ đi.”

“...”

Đầu năm nay thịnh hành chuyện hoán đổi giới tính, cô và Tống Vũ lại thích chơi đùa như vậy, ngày thường cũng hay xưng hô bố con trai với nhau không ít.

Nhưng hôm nay, cô có cảm giác là Tống Vũ cố ý.

Người đàn ông nào đó bị gọi là “Mẹ” phỏng chừng cũng chẳng vui gì mấy, thậm chí Trì Yên có thể tưởng tượng ra nét mặt bây giờ của Khương Dịch, càng nghĩ cô lại càng sợ hãi, vội vàng đem mọi chuyện vứt lên người Tống Vũ: “Em ấy kêu loạn thôi.”

Cô còn tưởng Khương Dịch còn muốn tiếp tục dạy dỗ cô vài câu, kết quả không ngờ tới câu tiếp theo của anh liền xoay chuyển trọng tâm câu chuyện: “Em muốn có con đến vậy à?”

“... Vâng?”

Giọng cô rõ ràng toát lên sự nghi ngờ, nhưng đến tai Khương Dịch dường như đã biến thành câu khẳng định, Trì Yên nghe giọng của người đàn ông: “Lần sau anh sẽ nỗ lực.”

Trọng tâm câu chuyện bỗng nhiên nghiêng về một hướng không rõ ràng.

Trì Yên im hơi lặng tiếng, chỉ cúi đầu liếc nhìn bụng của mình, bằng phẳng, bên trong còn trống rỗng.

“Tại sao lại dậy sớm như vậy?”

Nghe Khương Dịch hỏi Trì Yên mới quay đầu nhìn cảnh bên ngoài một chút, trời vẫn còn tối, không nhìn thấy mặt trăng hay ngôi sao nào.

Trì Yên không khai ra Tống Vũ: “Mơ thấy anh đến tìm em, sau đó liền tỉnh luôn rồi.”

Lần này đến phiên Khương Dịch không nói nên lời.

Trì Yên nói cũng là sự thật chứ không phải nói láo, xem như là nửa thật nửa giả – thật ra cô có mơ thấy Khương Dịch, nhưng thức dậy không phải vì Khương Dịch.

Hoàn toàn đúng với câu nói: ban ngày nghĩ cái gì thì đêm sẽ mơ về cái đó.

Cô thật sự rất nhớ Khương Dịch, một ngày không gặp như xa cách ba năm vậy.

Chóp mũi Trì Yên hơi chua xót, sau khi nghĩ vậy cô liền thuận tay cầm lấy lịch trên tủ đầu giường nhìn ngày, chưa đến hai mươi ngày nữa đã tới năm mới rồi.

Tối qua Trì Yên quay phim tới rạng sáng, ngày hôm nay lại thức dậy sớm, nên bây giờ các dây thần kinh đều mệt mỏi muốn đi ngủ, không đợi Khương Dịch trả lời, cô đã nhỏ giọng nói: “Có hơi buồn ngủ rồi.”

Dường như Trì Yên buồn ngủ đến mức không nói rõ được, nghe vào tai như thể nói mớ, giọng nói rất nhỏ.

“Mấy giờ đi quay phim?”

Trì Yên dụi dụi con mắt: “11h….”

“Ngủ tiếp một lát đi, 9h30 anh gọi em dậy.”

Bên kia điện thoại bỗng nhiên yên tĩnh lại, Trì Yên mơ mơ màng màng trả lời một tiếng, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại.

Đến lúc nghe thấy tiếng hít thở của cô hoàn toàn ổn định, Khương Dịch mới cúp điện thoại.

Đêm khuya yên tĩnh.

Trong người Khương Dịch hơi rung động.

Thật khéo, mỗi lần nghĩ tới Trì Yên là anh sẽ thức giấc, sau lại phải vào phòng tắm tắm nước lạnh, nửa đêm lại thêm một lần nữa.

Mấy ngày nay anh thức ngày thức đêm hoàn thành gần hết công việc cuối năm nên hơi mệt mỏi.

Khương Dịch buông lỏng cà vạt một chút, không chào hỏi người khác mà trực tiếp lên xe trở về nhà.

~ ~

Trì Yên bận rộn đến cuối tháng 12.

Khương Dịch cũng bận giống cô, bận đến nỗi gọi điện thoại cũng chỉ nói mấy câu xong rồi mỗi người lại tiếp tục vùi đầu vào công việc của mình.

<The Dark Room> sắp đóng máy, Trì Yên lại là người quan trọng nhất nên mấy ngày nay không thể tới trễ được.

Mỗi ngày Trì Yên đều đọc thuộc lời thoại trên xe, sau đó sẽ phân tích cảm xúc và hành động của nhân vật.

Buổi sáng hôm giáng sinh, Khương Vận lái xe đưa cô đến studio, khi quayđầu lại thì thấy cô đang gục đầu xuống kịch bản, mí mắt rung nhè nhẹ, sau đó từ từ khép lại.

“Tiểu Trì?”

Khương Vận cũng không muốn đánh thức cô, nhưng chẳng còn cách nào khác, chị có chuyện phải nói với cô.

Trì Yên “Vâng” một tiếng, dùng sức lắc đầu rồi quay đầu nhìn qua.

“Buổi trưa chị phải về nước một chuyến.”

“Dạ?”

Mạch suy nghĩ của Trì Yên còn chưa rõ ràng.

“Trong nước có quảng cáo cần quay, mà đối phương yêu cầu gặp mặt nói chuyện.” Khương Vận nói xong rồi nhìn điện thoại di động một chút, “Lần này chị đi sẽ không quay lại, chị đưa cho em vé máy bay ngày 31, em tự về được chứ?”

Trì Yên gật đầu: “Được.”

Khương Vận duỗi tay về phía cô: “Đưa điện thoại cho chị, chị lưu số điện thoại cá nhân của Tô Tô cho em, có chuyện gì thì gọi điện cho cô ấy.”

Tô Tô là phó đạo diễn.

Trì Yên nghe lời đưa điện thoại di động qua, nhìn Khương Vận lưu hai dãy số vào, cô vẫn hơi mệt mỏi, nên chỉ khẽ liếc qua.

Khương Vận nhanh chóng trả lại điện thoại di động cho cô: “Nhớ ăn táo đấy.”

Lúc này Trì Yên bất tri bất giác mới ý thức được hôm nay là giáng sinh.

Cô dạ một tiếng, rồi quay đầu nhìn ran goài cửa sổ, quả nhiên đã có không khí của ngày lễ.

Hình như giáng sinh nước ngoài không giống ở trong nước lắm.

Lúc Trì Yên quay xong phim đã gần bảy giờ tối.

Bên ngoài studio có rất nhiều cây thông Nô-en được quấn bởi những tầng dây đèn nhỏ, lóe lên những tia sáng ấm áp. Con đường cũng trở nên rực rỡ hơn.,

Người người qua lại nhộn nhịp.

Dường như bị bầu không khí náo nhiệt ấm áp lan tỏa, khí trời cũng ấm hơn hai ngày trước một chút.

Khương Vận vừa về nước, chỉ còn mình cô ở nơi xa lạ này.

Trì Yên lách mình đi xuyên qua đám người, lúc đi ngang gốc cây thông Nô- en nào đó, cô dừng lại mấy giây thì đột nhiên nghe được có người gọi tên cô, là giọng nữ nói tiếng Trung Quốc.

Trì Yên theo bản năng quay đầu lại.

Ở nơi đất khách lại bất ngờ gặp được bạn cũ, dù cô chẳng muốn gặp người bạn cũ này chút nào.

Thẩm Ninh mặc áo bành tô màu xám đậm, trời lạnh thế này nhưng vẫn duy trì phong độ và khí chất như trước, cô ta liếc mắt quan sát Trì Yên: “Thật đúng là cô sao?”

Trì Yên không lên tiếng, vừa cúi đầu thấy cô ta nắm tay một bé gái.

Là cô bé mà cô đã từng gặp rất lâu trước đây.

Trì Yên nhớ rõ đây là con gái của MIA.

“Cô chưa ly hôn với Khương Dịch à?”

Trì Yên: “...”

Cô không ngờ Thẩm Ninh lại hỏi trực tiếp như vậy.

“Cô nói xem, rốt cuộc Khương Dịch thích cô ở điểm nào?”

Trì Yên không để ý tới cô ta, nhấc chân đi về phía trước.

Thẩm Ninh cũng không buông tha, tiếp tục nói những lời chán ghét sau lưng cô: “Tôi xinh đẹp hơn cô, vóc người tốt hơn cô, đầu óc như cô thì phụ nữ có đầy ngoài đường, cô nói tại sao anh ấy lại xem trọng cô?”

Đã lâu không gặp, vậy màThẩm Ninh vẫn chưa từ bỏ.

Trì yên dừng lại liếc cô ta một cái: “Nhưng Khương Dịch yêu tôi, cô có gì nào?”

“Lời vừa nãy của cô phù hợp với cô hơn, nhiều người còn có vóc dáng tốt hơn Khương Dịch, đầu óc cũng không thua kém anh ấy...”

Trì Yên dừng một chút, xoay đầu nhìn thoáng qua dòng người trên đường: “Cô có thể tìm cho mình một người thích hợp, sao cứ vì một người không thích mình mà ép buộc bản thân?”

Nói xong cô chỉ tay: “Ban nãy người đàn ông kia nhìn cô liên tục, còn có người đứng trước cửa hàng đồ ngọt vẫn đang nhìn cô. Cô Thẩm, bây giờ cô còn trẻ, đừng để tâm đến Khương Dịch nữa, tìm một người yêu cô thật sự, nếuk hông, cô sẽ phí hoài tuổi trẻ của mình đấy!”…

Dừng một chút, cô nói tiếp: “Tôi còn có việc phải đi, không thể cùng cô trò chuyện tiếp được. Tạm biệt.”

“Trì Yên.”

Thẩm Ninh gần như lập tức gọi cô lại: “Cô yêu Khương Dịch vài năm, nhưng tôi đâu chỉ yêu anh ấy vài năm?”

Trì yên không quay đầu lại cũng không trả lời.

Thẩm Ninh cho rằng cô đang chột dạ: “Nói không nên lời rồi à?”

Trì Yên nở nụ cười, ẩn hiện vài phần chế giễu: “Vậy cô có biết Khương Dịch yêu tôi mấy năm rồi không?”

“Cô thật sự nghĩ rằng tôi và anh ấy chỉ mới gặp nhau không lâu trước khi kết hôn à?

Thẩm Ninh tuy không lên tiếng, nhưng Trì Yên thấy được sự thắc mắc loé lên trong đôi mắt đang mở to của cô ta – chẳng lẽ không đúng sao?

“Cô còn nhớ năm anh ấy mười tám tuổi đã từ chối cô không?”

Thẩm Văn Hinh từng nói chuyện này với Trì Yên.

Sắc mặt Thẩm Ninh càng ngày càng không tốt, một giây kế tiếp, giống như đang chứng minh cho lời nói của mình, Trì Yên nói tiếp: “Anh ấy nói không thích cô đúng không?”

Mắt cô híp một cái, quay đầu nhìn cô ta: “Vẫn chưa đủ để chặt đứt hy vọng của cô?”

Từ đầu tới cuối Thẩm Ninh vẫn im lặng.

Mãi đến nửa phút sau, cô bé bên cạnh kêu đau một tiếng: “Cô ơi, cô nắm tay con đau rồi!”

Lúc này Thẩm Ninh mới phục hồi lại tinh thần, vội vã buông lỏng tay.

“Châu chấu có thể khó tìm, nhưng đàn ông lại có ở khắp mọi nơi, cô có thể tìm một người xứng đáng với cô.”

Trì Yên một lời cũng chẳng muốn nói nữa, liền xoay người đi về phía trước.

May mà lần này không ai đuổi theo.

Trì Yên đi một mạch được nửa đường, mới bước chậm lại chút, khẽ thở hắt ra.

Lúc cần dùng công phu miệng lưỡi, có Tống Vũ hoặc Bạch Lộ ở bên cạnh vẫn tốt hơn.

Mới vừa nói không ít, nhiệt độ bên ngoài lại giảm, khi mở miệng nói phà ra hơi lượn lờ quanh khăn quàng cổ.

Trì Yên kéo khăn quàng cổ xuống, nhẩm tính thời gian trong nước một chút, chắc là hơn 12 giờ trưa ngày 25.

Chỉ cần gửi cho hai người một tin “Giáng sinh vui vẻ” là được, chưa kịp đem điện thoại cất vào túi thì chuông điện thoại đã vang lên.

Trên điện thoại hiện rõ hai chữ  – Khương Dịch.

Là lạ.

Trì Yên nhớ rõ tên trong danh bạ của Khương Dịch là do tự bản thân anh viết, đặc biệt thần kinh mà đặt là.

Cô không có thời gian nghĩ rõ ràng, tay đã phản xạ có điều kiện mà bấm nút nghe rồi.

Trì Yên mở miệng trước: “Anh ăn cơm chưa?”

“Ừm.”

Cô liếc nhìn thời gian lần nữa: “Buồn ngủ?”

“Không có.”

Trì Yên dừng bước.

Có nhiều người đi qua cô, rộn ràng tiếng cười và bầu không khí náo nhiệt của ngày lễ.

“Sao không ngủ?”

Vừa muốn hỏi không phải bận rộn lắm sao, thì thấy có một bé gái buộc hai bím tóc đuôi sam chạy tới, giơ cánh tay nhỏ đưa cho cô một bó hoa hồng to, nói một tràng tiếng Anh, giọng nói non nớt: “Chị, có một chú đẹp trai đưa cho chị nè.”

Trì Yên vuốt tóc của cô bé rồi nói cám ơn, cảm thấy có chỗ không đúng, liền lấy tiền trong ví đưa qua: “Hoa chị sẽ nhận, em giúp chị trả tiền cho chú đẹp trai kia có được không?”

Cô bé với hai bím tóc đuôi sam nhanh chóng chạy đi.

Trì Yên cúi đầu nhìn bó hoa tươi xinh đẹp ướt át, chop mũi đều là mùi thơm thoang thoảng, tâm trạng cô cũng khá hơn nhiều.

Coi như tự mua tặng bản thân bó hoa vậy.

Cô vừa cất bước đi về phía trước, vừa tiếp tục hỏi: “Sao không ngủ?”

“Chưa muốn ngủ” đầu bên kia dừng lại vài giây, lời nói mập mờ: “Muốn ngủ với em.”

Độ cong của khóe miệng Trì Yên càng cong hơn.

Ánh mắt cô hơi nheo lại: “Vậy bây giờ anh sang đây, em sẽ ngủ cùng anh.”

“Tại sao lại vui vẻ như vậy?”

“Nhận được một bó hoa.”

“Đẹp không?”

“Đẹp.”

Trả lời xong Trì Yên mới thấy phản ứng của Khương Dịch không bình thường, dựa theo lẽ thường mà nói, người đàn ông này hẳn phải hỏi một câu đàn ông hay phụ nữ đưa.

Trì Yên: “Sao anh không hỏi em là người nào tặng?”

Đầu kia vang lên tiếng đóng cửa xe, Khương Dịch đột nhiên nở nụ cười: “Cúi đầu.”

Trì Yên nghe lời cúi đầu, trên bó hoa có một tấm thiệp, cô nhíu mày, sau đó rút tấm thiệp ra, còn chưa kịp mở ra xem, cô bé vừa nãy đã chạy tới.

Cô bé giơ cánh tay nhỏ lên, trong tay cầm tiền lúc nãy Trì Yên đưa cho nhét vào tay cô rồi nhanh như chớp bỏ chạy.

Trì Yên chỉ có thể cầm tiền về, sau đó mở tấm thiệp được gấp ra.

Tấm thiệp vừa mở ra, một tấm thẻ rớt xuống bó hoa.

Là thẻ phòng của một khách sạn ở gần đây.

Trì Yên mím môi, nghe người đàn ông nói: “Hoa tặng em, em tặng bản thân mình cho anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.