Hơi Tàn

Chương 20: Ngoài Dự Liệu




Biên tập – Emi

Người đàn ông này, ngây thơ ấu trĩ muốn chết!

Trì Yên muốn cười, khoé môi khẽ nhếch lên, liền tự giác bước tới hôn lên mặt anh một cái, khẽ thì thầm: “Là anh đó.”

Khương Dịch toan định hôn cô thì Trì Yên lại đặt mông ngồi xuống, “Em đói, cạn kiệt sức lực rồi.”

“Ngoan, hôn một chút không cấn sức lực đâu.”

“Em không tin anh chỉ hôn một chút.”

Ngay cả ánh mắt còn thay đổi, vậy mà muốn lừa cô!

Trì Yên lùi ghế ngồi của mình về phía sau, ôm hộp cháo lùi về một phạm vi an toàn, sau đó mới mở nắp hộp giữ ấm ra.

Mùi thơm của cháo lan ra khắp nơi, khói bốc lên nghi ngút trước mặt Trì Yên.

Cô vừa cầm thìa ăn được một muỗng, liền nghe Khương Dịch hỏi, ngữ điệu không tốt lắm: “Phòng sói chứ em?”

Không phải sao.

Trì Yên không nói gì, lại dịch ghế lùi về phía sau.

Khoảng cách giữa hai người ngày càng xa.

Khương Dịch nhìn chằm chằm cô vài giây. “Anh chưa ăn tối đó.”

Trì Yên “á” một tiếng, đưa tay chỉ một cái túi khác trên bàn, “Không phải đây còn một phần sao?”

Anh híp mắt, “Em đút anh.”

Trì Yên suýt nữa thì bị sặc cháo, ho khan vài tiếng liền vội rút tờ khăn giấy lau miệng.”

“Tay anh không dài à…”

Trì Yên nói chưa dứt lời, bỗng nhiên nhớ lại hình như có lần cô đã hỏi Khương Dịch một vấn đề y hệt như vậy.

Cô còn nhớ lúc ấy chưa tới mấy phút, người này liền chứng minh cho cô tay anh có dài hay không.

Mà bây giờ, chỉ cách chiếc bàn làm việc, Trì Yên thấy anh cúi đầu tháo đồng hồ xuống, lại cởi áo khoác ra.

Sau đó lại là cà vạt cũng cởi ra nốt.

Trì Yên nuốt nước bọt, trơ mắt nhìn anh khẽ nhếch môi nói, “Dài không?”

Ưu điểm lớn nhất của Trì Yên, đó là có thể đoán trước.

Biết trước đường sống của mình không dài, nên không dám từ từ thưởng thức, vội vàng ăn một nửa rồi đưa tay ra dấu thủ thế, “Cho em thêm mười phút nữa đi.”

“Ba phút.”

“Năm phút đi….” Trì Yên quen thuộc nặn ra hai giọt nước mắt, không thể rơi xuống, treo ở khoé mắt, long lanh óng ánh, “Anh Khương Dịch, em chưa ăn xong.”

Khương Dịch: “….”

Bé con này biết làm sao để giày vò anh, một hai câu là có thể khiến anh mài mòn hết tính tình của mình.

Khương Dịch thở hắt ra, kiềm chế lại nội tâm đang sôi sục muốn tính sổ của mình, nghiến răng nói, “Đã qua một phút.”

Cuối cùng thời gian Trì Yên sử dụng là hơn năm phút, tính ra ra đấy thì gấp 2 lần năm phút.

Mặc dù thời gian là do Khương Dịch định ra, nhưng cũng sợ cô ăn nhanh tiêu hoá không tốt, liền ngồi bên cạnh tiếp tục nhìn cô ăn chậm nuốt kỹ một bát cháo to và 4 cái bánh bao súp(*)

(*) tên gốc là Tiểu Long Bao (xiao long bao): các nàng có thể xem bài viết này để hiểu rõ hơn: http://kenh14.vn/xiao-long-bao-chiec-banh-bao-be-nho-chua-phan-nuoc-sup-than-thanh-khien-ai-thu-cung-me-20171222222649841.chn

Ăn no được sáu phần, Trì Yên không dám ăn thêm nữa.

Chưa được mấy ngày nữa là phải đi casting rồi, vai nữ chính yếu đuối mềm mại, một trận gió đã suýt có thể thổi bay cô nàng, nên Trì Yên không ăn quá nhiều.

Khi cô buông đũa xuống, Trì Yên liền nghe Khương Dịch hỏi, “Sao lại ăn ít thế?”

Anh nửa ngồi trên bàn làm việc, chỉ cách Trì Yên mấy centimet, anh khẽ vươn tay nắm cắm cô ngửa mặt lên.

Trì Yên nhếch môi, “Đã qua năm phút rồi.”

Khương Dịch không vạch trần cô, “Cho em thêm năm phút, ăn nhiều một chút đi.”

“Không thể ăn nữa, em phải giữ dáng người.”

Vừa nói dứt lời, Trì Yên đã thấy anh cúi đầu, ánh mắt quét cả người cô từ trên xuống dưới đánh giá mấy lần, mười mấy giây sau mới có kết luận: “Gầy.”

Trì Yên có dự cảm anh sẽ nói gì đó không tốt.

Qủa nhiên, Khương Dịch nhíu mày lại, “Cả ngực cũng nhỏ rồi.”

“Cút!”

Trì Yên đá anh một cước, “Chị Khương Vận và nhiếp ảnh gia đều nói em là tỷ lệ vàng đó.”

“Anh kiểm chứng một chút.”

Không đứng đắn.

Trì Yên định giơ chân đá anh, liền nhanh chóng bị anh ôm lấy đặt trên bàn.

Hẳn là Khương Dịch đã ấn điều khiển từ xa, Trì Yên trông thấy đối diện cô là cánh cửa đang từ từ khép lại.

Ánh đèn neon bên ngoài đều bị ngăn lại, chỉ còn ánh đèn ấm áp trong phòng.

Áo len của Trì Yên bị đẩy lên một chút, ngón tay anh hơi lành lạnh, lần mò từ eo cô đi lên, nhưng lại như một ngọn lửa, thiêu đốt cô từng chút một.

Điện thoại bên cạnh khẽ rung lên, Trì Yên vừa quay đầu qua, anh liền ép sát người cô vào mình, “Chuyên tâm một chút.”

Áo len bị vén cao tới ngực, quần bó bị kéo xuống, cả người Trì Yên khô nóng, không thể nào phân tâm được, chỉ có thể lấy một cái áo mưa ra trong lúc anh đang xâm nhập vào.

“Em có mang theo một cái, anh xem mà tự làm đi.”

Ý của Trì Yên chính là nhắc nhở anh phải tiết chế, mặc dù lời nói uyển chuyển nhưng theo IQ của Khương Dịch thì chắc chắn có thể nghe hiểu.

Ai biết người kia lại khẽ gật đầu, “Hôm nay Cận Thanh vừa đưa anh một hộp.”

Trì Yên: “……”

…. Lục Cận Thanh!

Sau khi xong việc, Trì Yên không biết sao lại ngủ thiếp đi mất!

Cô mơ màng cảm nhận được có dòng nước ấm tắm rửa cho cô, cô lười mở mắt, chỉ hừ vài tiếng rồi cọ cọ vào lồng ngực anh.

Hình như Khương Dịch nói gì đó, Trì Yên nghe không rõ.

Tất cả âm thanh và giác quan đều trở nên mơ hồi, cô chỉ cảm thấy âm thanh này rất dễ nghe, ngay cả tức giận cũng êm tai.

Dù sao buổi chiều đã ngủ một giấc, nên tối Trì Yên không ngủ được bao nhiêu, lúc tỉnh lại mới hơn 11h.

Khương Dịch đang say giấc, mặt mày đều giãn qua, sự lạnh lùng nghiêm túc đều giảm lại phân nửa, Trì Yên để tay anh đang vòng qua lưng cô xuống, rồi rón rén bước xuống giường.

Không thể mang giày cao gót, cô sợ đánh thức Khương Dịch.

Trì Yên dứt khoát mang giày da của Khương Dịch, chậm rãi bước ra ngoài.

Văn phòng bên ngoài không bật đèn, nhưng rèm sáo nhôm đã được kéo ra, nên trong phòng cũng không quá tối.

Trì Yên bước tới bên bàn cầm điện thoại lên, nhìn hết tất cả các tin tức mới nhất.

Cơ bản đều là Khương Vận gửi tới, đa số đều là chuyện trọng đại.

Ví như weibo của Từ Tĩnh tạm thời do công ty quản lại, hay như đã có không ít phóng viên như ong vỡ tổ vây đuổi chặn đường Vương tổng ở cửa quán rượu.

[ Ngủ một giấc thật ngon, ngày mai thức dậy sẽ không còn chuyện gì nữa. ]

Dường như Khương Vận không xem chuyện này ra gì cả.

Trì Yên đã không còn buồn ngủ từ lâu, trả lời lại hỏi chị ấy ngủ chưa.

Khương Vận nhanh chóng trả lời lại: [ Tiểu Trì, thời gian em trả lời tin nhắn rất mập mờ nha. ]

Trì Yên nhìn thời gian.

Cũng không mập mờ lắm… Chỉ cách có 3 tiếng, nửa đêm trả lời chị ấy.

Trì Yên: [ Vừa rồi em ngủ quên mất. ]

[ Không cần giải thích, chị có thể hiểu được mà. ]

Trì Yên không giải thích nữa, chỉ hỏi chuyện chính: [ Tại sao lại chặn Vương tổng? ]

[ Từ Tĩnh đã chuốc say Vương tổng, bước tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì hẳn em biết chứ? ]

Trì Yên đương nhiên biết.

Bước kế tiếp, dĩ nhiên là chuyện theo lẽ thường đắp chăn chơi cờ rồi.

Khương Vận: [Đúng rồi, dì Phùng ngày mai về Pháp. ]

Trì Yên không trả lời lại.

[ Nói với em một tiếng, dì ấy không gọi điện cho em được. ]

Số điện thoại của Phùng Tân Lam còn nằm trong blacklist, và Trì Yên cũng không có dự định dời nó ra ngoài.

Cô trả lời lại vài câu đơn giản, cuộc nói chuyện giữa cô và Khương Vận cũng kết thúc vào nửa đêm.

Hơn 2h sáng Trì Yên mới chìm vào giấc ngủ lần nữa, chất lượng giấc ngủ tạm xem như ổn, nếu như không tính sáng sớm từ trên giường lăn xuống đất.

Cả bờ mông đều đau, Trì Yên vẫn chưa tỉnh táo, đưa tay xoa mắt vài lần mới nói, “Khương Dịch, anh ôm em lên đi.”

Không ai đáp lại.

Trì Yên lại mở mắt ra nhìn thử, trong phòng trừ cô ra thì không hề có bóng dáng Khương Dịch.

Ngoài cửa sổ ánh nắng chói chang chiếu vào, khiến sàn nhà dường như bị nóng lên, ngoài trừ hơi nóng lượn lờ thì không còn gì không nhắc nhở cô rằng thời gian đã không còn sớm nữa.

Trì Yên ấn mi tâm, rửa mặt mặc quần áo xong, mở cửa ra, Khương Dịch vẫn không ở đây.

Điện thoại ở đây, máy tính đang tính, chắc là đi họp.

Trì Yên cầm điện thoại của mình nhìn thời gian, hơn 10h sáng.

Không ngoài dự tính của Khương Vận, quả nhiên weibo đăng tin tức mới.

Tin liên quan tới Từ Tĩnh và đại cổ đông của Nhân Mỹ là Vương tổng, sáng sớm đã bị chó săn chặn đường ở cửa phòng khách sạn.

Đa số cư dân mạng đều rất hứng thú, lúc mới xuất hiện tốc độ lan truyền tin trắng đi nhanh như gió, ủng hộ bên này, chưa được mấy ngày, lại vạch trần một tin mới, bọn họ lại ủng hộ phía khác.

Gió chiều nào bọn họ theo chiều đó.

Hôm nay chiều hướng của dư luận đã hoàn toàn khác hẳn hôm qua. Hôm qua một đống người bênh vực người yếu thế hơn là Từ Tĩnh, hôm nay tất cả đã ngậm miệng, yên lặng hệt như mất trí nhớ rồi.

Trì Yên bị liên luỵ, tin nhắn mỗi phút đều ập tới cả trăm cái, cổ vũ cô, tin tưởng cô, mắng cô, công kích cô… Cái gì cần có đều có đủ cả.

Qua mạng ảo Internet, dường như mỗi người đều không cần chịu trách nhiệm cho bất cứ lời nói nào của mình.

Trì Yên nhìn thấy tin nhắn công kích cô gần đây nhất, tiện tay nhấn vào weibo của tài khoản ấy xem thử.

Cũng được xem là một nhân vật nổi tiếng, tên tài khoản là Chuyên Môn Diss Cô Ta, fan cũng tầm 5 vạn.

Tin tức mới nhất chính là rạng sáng hôm nay vừa đăng, số người chia sẽ bài viết cũng hơn một vạn, là có liên quan tới cô và Khương Dịch.

Đại khái ý chinh là cô dùng thủ đoạn gì để lừa gạt Khương Dịch, sau đó giả mang thai gả vào nhà giàu. Không được mấy ngày yên lành, chẳng mấy chốc sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Khương.

Mấu chốt là lời nói như thế này, có không ít người phụ hoạ theo.

Trì Yên xem phần bình luận, lúc đầu định giận dữ trả lời lại, sau đó nghĩ nghĩ một lúc lại thu tay lại, mắt không thấy lòng không phiền, bèn thoát ra khỏi weibo của người đó.

Kết quả là tin tức mới nhất khiến cô giật mình.

Đây là của Khương Dịch đăng.

Bài đăng sớm hơn bài viết đó một chút, là share lại bài viết bôi đen cô vừa xem, chỉ viết một câu: [Điều luật thứ 246. ]

Mà bài đăng mới nhất là của anh ——

[ Cho đến bây giờ, đều là tôi mong muốn lừa gạt cô ấy lên giường; là tôi cầu hôn, còn về phần con cái, khi nào cô ấy muốn thì có. Điều cuối cùng, mỗi ngày đều muốn cô ấy sử dụng hậu thuẫn này. ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.