Hơi Tàn

Chương 18: Cố Lộng Huyền Hư! *




Chuyển ngữ – Ngọc Thắm

Beta – Emi

Chi bằng không hỏi còn hơn.

Khương Vận cũng lười đối phó với cô, sau khi liếc mắt khinh bỉ lại nâng cửa sổ lên.

Chiếc taxi trước mắt Trì Yên nhanh chóng lái đi, mắt Trì Yên nhìn điện thoại, mới hơn bốn giờ chiều.

Tin nhắn của Khương Vận gửi tới, mỗi từ dường như bộc lộ sự lên án và chế nhạo đối với cô: [ Cố mà trân trọng những ngày cuối cùng đi bảo bối, đến lúc đi Alaska rồi, thì không phải chuyện bốn năm ngày là có thể trở về đâu. ]

Trì Yên đưa tay gọi xe taxi, trong mấy giây chờ đợi xe chạy đến thì trả lời Khương Vận: [ Chẳng may em không vượt qua buổi thử vai thì sao? ]

[ Miễn là em diễn tốt, thì không có chẳng may. ]

Trì Yên không trả lời tiếp, mở cửa xe bước lên.

[ thời gian quay phim của “The Dark Room” là mười tuần, cũng tức là thời gian nhiều hơn hai lần. ]

Khương Vận đã dùng thời gian chính xác để nhắc nhở cô.

Chưa đợi Trì Yên trả lời, Khương Vận lại gửi thêm một tin khác tới: [ Đúng rồi, vào ngày lên máy bay hôm đó, vừa khéo đụng phải ngày phát sóng đầu tiên của <Người dẫn đường> ]

Trì Yên còn đang chờ cô nói tiếp, bên kia lại không có chút động tĩnh gì, một lúc lâu sau mới nói tiếp: [ Tính ra em đã còn dư vài ngày như thế thì cố mà cùng Khương Dịch trải qua thế giới của hai người đi, chuyện chính lên máy bay nói. ]

“…”

Thật sự là một người chị tốt biết suy nghĩ cho mọi người.

Trì Yên còn định lướt Weibo nữa nhưng kết quả điện thoại “bíp” vài tiếng, nhắc nhở cô pin ít hơn 10%.

Sau khi nói với bác tài xế địa chỉ công ty của Khương Dịch, thì liền tắt điện thoại.

Lúc rời khỏi thành phố Lâm An nhiệt độ vẫn ở tầm 10 độ, nên cô chỉ mặc một chiếc áo khoác có độ dày vừa phải ở bên ngoài; sau vài ngày quay trở lại, nhiệt độ đã giảm xuống một vài độ, mặc dù vẫn trên 0, nhưng chiếc áo mặc khi cô đi rõ ràng là hơi mỏng, Trì Yên chà xát bàn tay hơi lạnh một chút.

Khoảng cách từ sân bay đến đích đến không tính là xa, trên đường lái xe, bác tài xế lái xe cảm thấy vô cùng tẻ nhạt, bèn trò chuyện với cô: “Cô gái là người bản địa sao?”

Trì Yên lên tiếng: “Vâng.”

Mặc dù không phải là người bản địa chân chính.

Tài xế đánh tay lái rẽ khúc cua, nhìn cô gái đeo khẩu trang trên ghế phụ lái, từ kính chiếu hậu, lại hỏi: “Cô vẫn còn đeo khẩu trang, là bị cảm à?”

Trì Yên lắc đầu, “Hơi lạnh một chút ạ.”

Bác tài xế nhanh chóng tăng thêm một nhiệt độ điều hoà trong xe.

Trì Yên cong mắt, cách một lớp khẩu trang, giọng nói nghe hơi ồm ồm: “Cảm ơn bác tài ạ.”

“Đi công tác hay là?”

“Tìm chồng tôi ạ.”

Máy hát của bác tài đã mở ra, làm thế nào cũng không tắt đi được, chưa đến mười phút đường xe, nói hồi lâu như pháo liên châu(*).

(*) pháo liên châu: ban đầu được gọi là pháo nổ có khả năng bắn liên tục. Sau này được sử dụng để ẩn dụ nói nhanh.

Ban đầu là hỏi vấn đề của Trì Yên, đến lúc sau, lại bắt đầu dặn dò cô lúc một mình ở bên ngoài phải cẩn thận một chút: “Nghe nói hai ngày trước có hai cô gái lúc tan tầm về nhà đột nhiên mất tích, đến ngày thứ ba khi cục cảnh sát sắp lập án thì lại tự mình trở về.”

Trì Yên ngước mắt lên.

Mấy ngày nay cô không có ở thành phố Lâm An, nên vẫn chưa biết chuyện này.

“Ban đầu cô gái đó nói có người đã bắt cóc và cưỡng hiếp cô ấy, giữ vững lời nói trong vài ngày, nhưng khi cảnh sát đến nhà cô ấy vào ngày thứ ba, cô đoán thử xem thế nào?” Bác tài tự hỏi tự trả lời: “Cô gái đó lại thay đổi lời nói là tự mình đến nhà của bạn chơi!”

“Cảnh sát tin ạ?”

“Làm sao có thể tin được chứ, không phải ai cũng là con nít ba tuổi, nhưng loại chuyện này à… người trong cuộc đã không truy cứu, cảnh sát bên đó cũng không tiếp tục theo nữa.”

Cách đó không xa phía trước chính là công ty của Khương Dịch.

Bên này là khu thương mại, các toà nhà thương mại cao chót vót đứng san sát nhau, như chọc thẳng lên bầu trời.

Lực chú ý của Trì Yên đặt ở bên kia chỉ trong hai giây, lại bị bác tài kéo trở về: “Nghe nói rằng gia đình của cô gái đó đã mua một căn nhà ở trung tâm thành phố. Bố mẹ cô ấy, bao gồm cả cô ấy, là những người làm việc bình thường. Mọi người đều biết tiền này đến từ đâu…”

Trì Yên chớp mắt nhìn, luôn cảm thấy tình huống này có phần quen thuộc, nhưng bất luận có nghĩ như thế nào cũng không nhớ là đã từng phát sinh trên người ai.

Cho đến khi trả tiền xuống xe, Trì Yên vẫn không thể nghĩ ra một hoặc hai.

Cô đè lên huyệt thái dương, gió lạnh thổi qua, Trì Yên khép lớp áo một chút, nhấc chân bước vào toà nhà công ty.

Đây là lần đầu tiên Trì Yên đến nơi làm việc của Khương Dịch.

Sạch sẽ, rộng rãi, ngay đối diện với vị trí cửa ra vào có gắn mấy chữ lớn màu đỏ: Công ty dược phẩm.

Nhân viên lễ tân trông thấy cô, câu hỏi đầu tiên là: “Thưa cô, xin hỏi cô tìm ai ạ?”

Trì Yên kéo khẩu trang xuống: “Tôi tìm Khương tổng.”

“Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?”

Trì Yên suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại ra: “Bây giờ tôi hẹn trước vậy.”

Ánh mắt của cô gái lễ tân nhìn cô hoàn toàn đã thay đổi.

Trì Yên cầm di động chỉ còn 8% pin của mình định gọi điện thoại, lễ tân nhìn cô thêm vài lần, đột nhiên nhớ ra điều gì đó gọi cô lại: “Xin hỏi cô là cô Trì phải không ạ?”

Bởi vì khẩu trang vẫn còn che một nửa khuôn mặt, nên trong nhất thời cô ấy không nhận ra.

Trì Yên khẽ gật đầu, vừa nhìn sang thì thấy sắc mặt lễ tân thoải mái hẳn ra: “Khương tổng có thể vẫn còn trong cuộc họp, cô Trì trực tiếp đến tìm anh ấy hay là chờ anh ấy trong phòng nghỉ ạ?”

Cô ấy rất rõ ràng đã xác định mối quan hệ giữa Trì Yên và Khương Dịch.

Bởi vì thế, Trì Yên đột nhiên cảm thấy làm một ngôi sao khi bị người ta nhận ra cũng không tệ, cô mỉm cười, “Tôi trực tiếp lên trên là được.”

Văn phòng của Khương Dịch ở tầng cao nhất, phòng hội nghị nằm ở tầng dưới.

Trì Yên bước vào thang máy, sau khi im lặng nhấn tầng cao nhất, cửa thang máy đóng lại, lại nhìn điện thoại một chút, pin điện thoại đã nhanh chóng giảm xuống còn 5%.

Thừa dịp di động còn chưa tự động tắt máy, Trì Yên gửi một tin nhắncho Khương Dịch: [ Đang bận à? ]

Cho đến khi ra khỏi thang máy, Khương Dịch trả lời lại: [ Không bận, sao thế? ]

Tầng cao nhất rộng rãi hơn nhiều so với tầng một, một dãy hành lang trống rỗng, giày cao gót bước trên sàn, phát ra tiếng vang thanh thuý.

Trì Yên thả nhẹ bước chân, biết nhẹ đến mức không nghe thấy, mới cầm điện thoại gọi cho đối phương.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Trì Yên liếc nhìn pin điện thoại ít đến đáng thương của mình, “Alô” một tiếng.

“Chụp hình xong rồi?”

Bên kia rất yên tĩnh, chắc không phải đang trong cuộc họp.

Trì Yên thở ra một hơi, “Ừm.”

“Khi nào em về?”

“Anh đoán xem.”

“Anh không đoán.”

Trì Yên dừng bước, cúi đầu thoáng nhìn mũi giày, dùng một tay tháo khẩu trang xuống ném vào thùng rác, “Anh không đoán thì em không về.”

Khương Dịch còn chưa lên tiếng, trong tai nghe bên anh hình như có tiếng một cô gái vang lên trong chốc lát, có thể là khoảng cách hơi xa, Trì Yên nghe không rõ cụ thể nói những gì.

Chỉ biết là giọng nói đó quyến rũ mê hoặc, chỉ cần nghe thấy liền khiến lòng người dậy sóng..

Trì Yên thoáng sửng sốt, khẽ nuốt nước bọt, khó khăn lắm mới hỏi ra lời: “Anh đang làm gì vậy?”

“Nghĩ xem khi nào em về.”

“Em không tin.” Trì Yên siết chặt điện thoại, “Vừa rồi em có nghe thấy tiếng của phụ nữ.”

Khương Dịch mỉm cười, “Em nghe nhầm rồi.”

“Không thể nào.”

Cô đâu có điếc.

“Khương Dịch, anh thế mà…”

Trì Yên hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng không nên kích động, vất vả lắm mới áp chế được giọng nói xuống: “Anh có ở văn phòng không?”

“Đang.”

Vừa dứt lời, lại là giọng cô gái ấy.

Đầu Trì Yên cũng nên nổ tung rồi, “Vậy anh giải thích một chút tại sao trong văn phòng của anh lại có giọng phụ nữ, giải thích được thì có quà thưởng.”

“Xem video.” Khương Dịch tạm dừng, “Vẫn không tin?”

Trì Yên không nói lời nào, điện thoại lại “Bíp” một tiếng.

Pin điện thoại đã thấp hơn 2%, lập tức sẽ tự động tắt máy.

“Trong phòng làm việc của anh không có phụ nữ, có cần anh gửi video giám sát cho em không?”

Giọng Trì Yên bí bách: “Không cần, tin rồi.”

“Còn phần thưởng đó thì sao?”

“Anh…”

Trì Yên còn chưa nói hết, điện thoại trong lòng bàn tay run một cái, màn hình tối đen — tự động tắt máy.

Cô đang đứng trước cửa phòng làm việc của Khương Dịch, lại nhìn vài lần vào điện thoại không chút phản ứng, lúc này mới giơ tay lên gõ cửa.

Một lần, hai lần, … khi đến lần thứ tư, Trì Yên nghe thấy tiếng tay nắm cửa chuyển động.

Trì Yên nín thở, khoé miệng cong cong, koảnh khắc đầu tiên khi cánh cửa được mở ra nói câu: “Surprise!”

Lời vừa ra khỏi miệng, hai người trong cửa ngoài cửa đều sững sờ như nhau.

Khoé miệng Trì Yên khẽ động, tốc độ máu tuôn ra luôn nhanh hơn so với tốc độ não phản ứng, khuôn mặt và bên tai lập tức liền nóng lên, giống như bị lửa thiêu đốt cháy.

Người ở trong liếc cô một cái, vẻ mặt không nhịn cười được, cửa liền “cạch” một tiếng, khẽ đóng lại trước mặt Trì Yên.

Trong khoảng khắc đóng cửa lại, Trì Yên nghe thấy giọng nói quen thuộc dễ nghe nói một chữ.

Cút.

Trì Yên vẫn chưa kịp phản ứng, thì nghe thấy giọng nói của người đàn ông ở trong vang lên, mặc dù cách một cánh cửa, nhưng vẫn toát lên sự dịu dàng rất rõ ràng: “Một lần nữa.”

Còn một lần nữa… Anh tưởng rằng đang quay phim sao?

Trì Yên vẫn không khỏi cảm thấy xấu hổ từ lúc gặp Lục Cận Thanh, vốn dĩ không có ý định phối hợp với anh, kết quả là tay trước một bước gõ cửa.

Lần này chỉ vang lên một tiếng, cửa đã được mở ra.

Trì Yên hơi chớp mắt, còn chưa lên tiếng thì đã rơi vào một vòng ôm ấm áp hào phóng: “Anh rất thích phần thưởng này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.