Hội Nữ Sinh

Chương 8: Mễ an rất ngốc




"Anh ta đâu?" cuối cùng cô cũng đã tìm được quản gia.

"Tiên sinh bỏ đi từ lúc chiều rồi."

"Lúc nào?"

"Là lúc cô Ô đến đây không bao lâu thì tiên sinh bỏ đi rồi, tiên sinh còn nói, sau này nếu cô Ô không mời mà tới thì sẽ không bỏ qua." Quản gia cũng không biết họ đã xảy ra chuyện gì, "cô Ô, đường xá trơn trợt, bây giờ mà bỏ đi thì không an toàn, ngày mai hẳn đi! Tiên sinh tối nay sẽ không trở về đâu."

Ô Quy Hảo nghe quản gia nói vậy, có vẻ như giống giọng điệu của Tề Viễn Dương, cô biết quản gia không gạt cô.

Anh ta đi rồi, nên mình có ở đây cả đêm cũng không sao, còn anh ta mà ở đây thì chắc chắn cô đã bị tống đi rồi?

Cô ta nôn nóng hỏi, "sao anh ta không về, anh ta đi đâu?"

"Việc này......"

"Nói!"

Hội sở Mặc Ngữ cao cấp A thành

Nơi đây quả là một hội trường ngợp trong vàng son hớp hồn, thông thường,Tề Viễn Dương sẽ không ở đây, hôm nay cũng không phải là ngày đặc biệt gì, có khả năng sẽ bị kích thích!

Cao Thâm hiếm khi thảnh thơi ngồi bên phải ghế sofa, xung quanh còn có ba bốn cô quây quanh, vả lại bên cạnh của Tề Viễn Dương cũng vậy, nhưng không một người nào dám dựa vào người anh.

Bởi vì anh ta từ lúc bước vào khuôn mặt luôn tỏ ra lạnh lùng, gương mặt yêu nghiệt đẹp trai như thế lại lộ ra vẻ biểu cảm như vậy, khiến người khác có cảm giác thương hương tiếc ngọc.

Nhưng anh ta là một người đàn ông á!

Thương hương tiếc ngọc cái gì chứ!

"Anh gọi tôi ra đây, mà giờ anh lại như thế à?" Cao Thâm nhìn bộ dạng trầm ngâm của anh ta, "nói đi, lại có chuyện gì thế?"

Tề Viễn Dương cầm ly rượu trên tay, ánh mắt nhìn chăm chú vào ly rượu, nhìn uể oải, "tôi nên tìm bạn gái thôi."

"Đúng thế! Tìm đi! Bên cạnh anh rất nhiều! nào, -- giới thiệu một tí, tên tuổi và ba vòng!" Cao Thâm chỉ vào cô gái đang ngồi cạnh anh.

"Tề tổng, tôi tên......"

"Dừng lại!" Tề Viễn Dương nhanh chóng gián đoạn người bên cạnh mình, "ra ngoài!"

"Tề tổng......" các cô gái cảm thấy rất uẩn khúc!

Mới đến thì ngồi đây khô khan, cho dù không cần làm gì, nhưng chỉ cần được nhìn thấy gương mặt nhan sắc thịnh thế đẹp trai này, các cô đã mãn nguyện rồi!

Vẫn không nỡ bỏ đi á!

"Đi ra, đi ra hết!" Cao Thâm đành buông người phụ nữ bên cạnh mình ra, "lặng lẽ bỏ đi! Ra ngoài đừng có nói là tôi nhé! Nếu không sẽ bị phóng viên chụp hình, tôi sẽ bị nói là quy tắc ngầm nữa!"

"Cao đạo, anh đang ra quy tắc ngầm với tôi à? Tôi không ngại, tôi có học vũ đạo, tính dẻo dai rất cao, có thể biết được nhiều tư thế." Mỹ nữ ngồi bên trái của Cao Thâm trợn to mắt nhìn cô ta.

"Điều này......ừm, không tệ! có tiềm năng, tối mai chúng ta từ từ nói chuyện vậy!" Cao Thâm cười nói.

Những người phụ nữ khác thấy vậy không phục, nhưng vẫn không có cách nào!

Bên cửa khu ghế lô được mở ra, vẫn chưa ra ngoài, thì có một cô bước vào đánh một vái "bốp"

"Sự việc gì thế?" Cao Thâm đứng dậy nhìn ra ngoài cửa.

"Cút! Ra hết!"giọng Ô Quy Hảo truyền lại.

"Ối dời, người phụ nữ đó theo anh đến đây này?" Cao Thâm nhìn Tề Viễn Dương đang ngồi uống rượu, "dù sao thì Bùi Nhiễm Nhiễm cũng đã có người đàn ông khác, hay là anh theo luôn tiểu mỹ nhân này đi, cô ta cũng vì anh mà đánh người rồi kìa."

"Cô là thể loại người gì thế! Gặp người là đánh, không có tố chất gì cả sao!" người phụ nữ bị đánh không dễ gì bỏ qua, bèn chắn ngang trước mặt Ô Quy Hảo.

Những người con gái khác đều như vậy, đều phòng ngừa Ô Quy Hảo, không cho cô ta đi vào trong.

"Các người đáng bị đánh, dám quyến rũ đàn ông của người khác!" Ô Quy Hảo không ngờ rằng Tề Viễn Dương lại đến những nơi này.

Làm sao anh ta có thể đến những nơi này chứ?

Những người phụ nữ ở đây có gì mà tốt chứ?

Nhưng mà anh ta thà ở những nơi này, cũng không muốn ở cùng cô ta?

Cô ta cũng đã nằm trên giường với anh rồi mà, nhưng mà tại sao?

Anh ta cũng tỏ ra như không nhìn thấy cô!

"He he, vị đại thẩm này, cô thật là biết đùa giỡn, làm sao mà quyến rũ đàn ông của anh được, đó là người đàn ông của cô tự đến đây mà, đến nơi này là để chơi mà! Cô không giữ được người đàn ông của mình, mà đến đây trách tôi à! Có bản lĩnh thì quản lí cho tốt, đừng để cho anh ta đến nơi này nữa, tôi chắc chắn sẽ không đến nhà cô quyến rũ cô!" người phụ nữ bị đánh ánh mắt nhìn cô đầy vẻ hiềm khích.

"Cô nói nhảm gì thế!" Ô Quy Hảo nổi cáu khi nghe cô ta nói vậy!

"Ô muội, em nói bớt hai câu lại! các cô cũng lui ra đi, lát nữa sẽ trả các cô gấp mười lần! hãy nể mặt tôi, chuyện tối nay đến đây thôi vậy, cô gái xinh đẹp vừa bị đánh lúc nãy, sẽ được trả gấp hai mươi lần!" Cao Thâm không thể không đứng ra hòa giải, bộ dạng Tề Viễn Dương có vẻ không muốn đếm xỉa!

"Đi nhanh đi! Nể mặt tôi các cô nhường nhịn nhau tí." Cao Thâm thông qua đám đông nhìn Ô Quy Hảo đứng đối diện mình.

Không gặp một thời gian, tính khí nóng nảy nhiều rồi!

Những người khác không thể không nể mặt của Cao Thâm, trợn mắt nhìn Ô Quy Hảo, sau đó rời khỏi.

Người trước mặt vừa bỏ đi, Ô Quy Hảo bèn đi vào trong khu ghế lô, Tề Viễn Dương trên tay vẫn cầm lấy ly rượu nhàn nhã uống.

Trong khu ghế lô thơm nức mùi nước hoa, là của những cô gái lúc nãy, vừa nghĩ thôi thì cô đã cảm thấy khó chịu.

"Hai người nói chuyện đi, tôi về trước!" Cao Thâm vừa nói xong bèn đóng cửa khu ghế lô lại!

Trước mặt Tề Viễn Dương xuất hiện một bóng người, anh ta uể oải ngẩn mắt lên nhìn, "cô rảnh lắm sao?"

"Tôi thích anh bộ anh không nhận ra sao?" Ô Quy Hảo thấp đầu nhìn bộ dạng uể oải của anh, "anh thà tìm những người phụ nữ kia? Cũng không thèm ngó ngàng đến tôi sao?"

"Lô-gic của cô hơi có vấn đề rồi, cô thích tôi, thì tôi phải nhìn cô và ở bên cô à, điểm logic này của cô nghĩa là tôi thích ai thì trong mắt cô ấy cũng có hình bóng tôi, và cũng sẽ ở bên tôi sao." Tề Viễn Dương lắc nhẹ cái ly trên tay, "trên thế gian này không phải bất cứ tình cảm của ai cũng có thể lưỡng tình tương duyệt, hà tất chứ?"

"Nhưng người em thích là người chưa vợ, chưa con, còn anh lại thích người có chồng và có con, nếu như anh muốn ở bên cô ta, thì là tiểu tam rồi, tiểu tam phá hoại gia đình người khác!" cô ta đưa tay thật mạnh giật lấy ly rượu của anh ta.

Cô đặt mạnh ly rượu trên bàn, quay đầu phẫn nộ nhìn anh ta, "Tề Viễn Dương, chị Nhiễm Nhiễm đã kết hôn rồi! chị ấy đã thích người khác, không phải là anh, cho dù anh có chờ cả đời cũng vô dụng! chẳng lẽ anh muốn đơn độc cả đời sau?"

Tề Viễn Dương vẫn thái độ không để tâm, nhìn bộ dạng giận dỗi của cô ta, chỉ cảm thấy mắc cười, điều anh ta ghét nhất là bị người khác quản anh.

Đặc biệt là không là gì của anh cả!

Anh ta cười nhẹ nhàng vểnh môi, thảnh thơi đứng dậy, "đúng vậy, tôi định cô đơn cả đời đấy, nên cô đừng mộng tưởng nữa."

"Tôi không tin!" làm sao anh ta có thể cô đơn cả đời chứ!

"Nói thêm một vạn lần, cho dù tôi có cô đơn cả đời, cũng không sống chung với cô." Anh ta chầm chậm đi ra ngoài, "Ô Quy Hảo, tôi không thích cô."

"Anh nói mà, tôi mà đoạt giải quán quân, sẽ cùng tôi hẹn hò một ngày, đừng quên đấy!" cô ta xem như chưa từng nghe anh nói.

"He, cô tự tin quá nhỉ." Anh ta đứng bên ngoài cửa, lườm mắt nhìn cô, "hẹn hò chỉ có một ngày thì có biến chuyển gì?

"Đó là chuyện của tôi, không phải chuyện của anh."

Thực sự cũng là chuyện của anh ta! Nhưng mà anh ta hoàn toàn không có cách nghĩ đó, cô ta chỉ có thể nói vậy thôi!

Tề Viễn Dương đã rời khỏi ghế lô, anh ta không có hứng thú gì với người hay lẩm bẩm một mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.