Hội Nữ Sinh

Chương 7: Hàn thương!




Những thứ tiền đó, tiền của cô có thể không nhiều bằng những người khác.

“Cái này thì làm phiền Quy Hảo rồi.”

“Nên làm ạ, sức khỏe sư phụ tôi không khỏe lâu như thế, nên ra ngoài đi dạo, gặp bạn bè đối với sức khỏe chị ấy cũng là có ích lợi đấy!” Ô Quy Hảo cười nhẹ, “Tôi kính ba vị một ly.”

Cô cầm ly rượu trên tay uống cạn ly.

Những người khác nhìn vào cô hào khí như thế, đều cười khen đồ đệ Vivian quả nhiên là hào khí!

Nhưng Vivian luôn đi theo phái dịu dàng.

Như vậy chắc gọi là giải quyết xong bọn họ rồi!

Sau khi sư phụ về nước, cơ bản bây giờ chỉ là sáng tác, nhưng không còn gặp mặt những người khác nữa, cô biết có rất nhiều người rất muốn gặp sư phụ, cơ hội ngàn năm khó gặp như thế, nhất định sẽ không bỏ qua!

Cuộc thi lần này, cô nhất định phải giành được chiến thắng!

Chị Nhiễm Nhiễm là một thai phụ, vốn dĩ đã không nên tham gia, chị ấy nên ở nhà dưỡng thai cho tốt, còn Tề Viễn Dương……

Anh không ngờ nói cô lấy được quán quân rồi mới suy nghĩ hẹn hò với cô một ngày, cô vì ngày này, không ngờ làm ra chuyện này.

Cô hình như đã trở nên không còn giống cô nữa.

Nhưng cơ hội này đặt trước mặt, cô làm sao có thể từ bỏ được!

Sau khi từ bỏ rồi có thể sau này không còn cơ hội nữa!

Tiễn ba người đi xong, cô không về nhà, mà là lái xe đến nhà Tề Viễn Dương.

Con đường này rất là triền miên xa xôi, cô cũng không biết sẽ lái bao lâu thời gian, nhưng cô cảm thấy phong cảnh ven đường đều là xinh đẹp, có thể vì nghĩ đến lập tức gặp được người muốn gặp.

Trong đầu hiện lên nụ cười ung dung từ tốn của anh, trái tim liền không ngừng đập nhanh, cô bất giác đạp ga mạnh lên, chiếc xe tăng tốc, rất nhanh cô liền nhìn thấy biệt thự to lớn xuất hiện dần dần.

Chiếc xe dừng trước cổng biệt thự, cô cười nhẹ đi vào, nhiệt độ trong núi so với những nơi khác thấp rất nhiều, có chút mát lạnh.

Cô vội vàng nhanh chân bước vào căn nhà ấm áp.

Người giúp việc và quản gia nhìn thấy cô đi vào, trên tay cầm một chăn len đến gần cô, “Cô Ô, cô tới rồi.”

“Anh ấy đâu?” Ô Quy Hảo nhận lấy chăn len, nhưng không khoác lên người, nhiệt độ trong nhà rất cao, không cần đến chăn len.

“Tiên sinh vẫn đang ngủ.”

“Đang ngủ?” Ô Quy Hảo nhìn một mắt lên lầu, “Bây giờ là chiều rồi.”

“Ngủ trưa.” Quản gia đáp, thật ra là buổi sáng ngủ đến bây giờ vẫn chưa xuống.

“Vậy tôi đi xem anh ấy thử.” Ô Quy Hảo tùy tay đặt chăn len xuống sofa, liền bước chân lên lầu.

Cô đi đến phòng của Tề Viễn Dương, nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa phòng liền mở ra!

Đập vào mắt cô nhìn thấy Tề Viễn Dương mặc bộ đồ ngủ màu xám nhạt, cổ áo mở ra nằm trên giường, tấm mền bên cạnh bừa bộn.

Lúc anh ấy ngủ, không tươm tất như vậy sao?

Đây là tư thế ngủ gì thế?

Cô từ từ đi qua đó, hình như ngửi được một ít mùi rượu.

Cô biết Tể Viễn Dương nghiện rượu, thường xuyên uống rượu.

Cô vừa đi đến bên giường, cúi đầu tiến gần anh.

Đột nhiên, cánh tay của cô bị kéo lại, cơ thể ngã lên trên giường, cơ thể cao to của anh đè xuống người cô.

Cô trố to đôi mắt, lồng ngực bấp bênh mạnh mẽ, cô gần như ngay cả bản thân cũng nghe được tiếng nhịp tim đập.

“Thình thịch thình thịch” nhảy đến lợi hại.

Anh sao thế?

Tề Viễn Dương tối qua uống có chút nhiều, say rượu cả đêm, bây giờ còn có chút không tỉnh táo, đặc biệt là đầu đau đến lợi hại.

Cảm giác được trong phòng có người tiến gần, theo phản xạ liền giơ tay!

Bây giờ nặng đến mí mắt cũng giương không lên.

Ô Quy Hảo nhìn vào đôi mắt còn nhắm của anh, trọng lượng cả người không hề bảo lưu đè lên người cô, cơ thể cô từ từ tê liệt, ánh mắt tràn đầy tình nghĩa nhìn vào anh, “Viễn Dương……”

Giọng nói này?

Không phải của Nhiễm Nhiễm!

Thấy anh không có phản ứng gì, cố lấy can đảm kề sát lên mặt anh, dần dần nhắm mắt lại, che giấu đi sự căng thẳng của mình.

Tề Viễn Dương đột nhiên mở mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt của cô lại gần, cơ thể vừa trở mình, bản thân liền té mạnh xuống đất.

“Ui……”

“Viễn Dương!” Ô Quy Hảo nghe được tiếng, lập tức từ giường ngồi dậy, cúi đầu nhìn vào Tề Viễn Dương đang nằm dưới đất.

Tề Viễn Dương ngồi chéo chân dưới đất, lười lặng giương mi lên nhìn cô, “Cô ban ngày ban mặt chạy đến phòng tôi làm gì?”

“Em là đến thăm anh, ai biết anh ban ngày còn đi ngủ, còn giở thói lưu manh!” Cô kéo áo xuống, “Kéo trực tiếp em lên giường.”

“Tôi xin lỗi, lỗi của tôi! Cho nên cô bây giờ có thể rời khỏi? Trước khi không làm ra tội lội lớn, đi khỏi được không?” Tề Viễn Dương ung dung đứng dậy, xoa xoa nguyệt thái dương.

Giấc ngủ trưa an lành của anh, bị cắt ngang rồi!

Thật ra cô không ngại tiếp tục làm thành tội lỗi lớn!

Tại sao khăng khăng lúc này lại tỉnh táo rồi!

“Còn không đi xuống giường tôi, hay là cô thích giường tôi rồi?” Tề Viễn Dương cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt vừa mở mắt nhìn còn đang ngó xung quanh trước mặt.

“Em là thích giường anh rồi! Cũng thích anh rồi!” Ô Quy Hảo cũng ngồi chéo chân trên giường, ngẩng đầu nhìn anh, “Em chính là không xuống! Anh có bản lĩnh bế em xuống!”

“Bế cô thì đừng có mơ đến, đá cô xuống thì còn được!” Tề Viễn Dương liếc cô một cái, “Tôi bây giờ đi tắm, lúc tôi ra ngoài, hi vọng cô đã từ trên giường tôi đi xuống, hơn nữa đã rời khỏi phòng của tôi.”

Anh mắc công tốn nước bọt với cô, vẫn là đi trước!

Ô Quy Hảo ngồi trên giường nhìn thấy hình bóng anh rời khỏi, thật ra cô cũng không ngại cùng anh vào nhà tắm!

Giường lớn bừa bộn quá, trên đó còn có mùi rượu và hơi thở của anh.

Mép miệng cô khẽ nhếch lên nằm trên giường, kéo lấy mền của anh đắp lên người, nghe tiếng nước rì rào truyền đến trong nhà tắm.

Cô đột nhiên có một ảo giác, hình như họ ở bên nhau thật rồi, cho dù bây giờ không có ở bên nhau, sau này cũng có thể sẽ ở bên nhau!

Chị Nhiễm Nhiễm có chồng rồi, họ là không thể nào đâu, cho nên anh nhất định phải tìm người phụ nữ khác!

Cô chính là muốn ở bên anh mãi, canh chừng ở bên anh, lúc trong lòng anh không còn thích chị Nhiễm Nhiễm nữa, cô chính là người phụ nữ đầu tiên anh có thể nhìn thấy!

Cô đang nghĩ ngợi, có thể là rượu bữa trưa uống hơi nhiều, không ngờ tới từ từ ngủ thiếp đi.

Tề Viễn Dương khoác khăn tắm ra ngoài, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô nằm trên giường của mình, còn ngủ vui như thế!

Anh chỉ là rất nhanh dời khỏi tầm nhìn, thay quần áo, liền rời khỏi phòng.

Sắc trời đã dần dần tối đi, ánh trăng trắng nhợt nổi lên.

Ô Quy Hảo nằm trên giường lật người lại, dự định làm biếng nằm thêm một lát nữa, nhưng lại đột nhiên nhớ lại, đây không phải phòng cô!

Cô vẫn còn ở nhà Tề Viễn Dương!

Cô lập tức mở to mắt, nhìn vào hoàn cảnh trước mặt, quả nhiên là phòng Tề Viễn Dương, cô từ giường ngồi dậy, trong phòng căn bản không có bóng hình nào khác.

Tề Viễn Dương đâu?

Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngờ đã tối rồi!

Cô rốt cuộc ở trên giường đã nằm bao lâu?

Cô vội vàng chỉnh sửa quần áo, tưởng rằng trong đại sảnh sẽ nhìn thấy bóng hình Tề Viễn Dương, nhưng phát hiện căn bản lại không có!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.