Hội Nữ Sinh

Chương 6: Quỷ kế của vân đan




Cho dù là cần, đợi khi Cảnh Thần Hạo ở nhà mới nói!

Cô không có sức lực để dẫn theo anh đi tham quan!

“Ồ, Tiểu Tề nhìn vào thì biết là người Quang minh lỗi lạc.” Bối Tịnh Nguyệt nói.

Bùi Nhiễm Nhiễm không nói gì, cảm thấy lời của mẹ như nói Cảnh Thần Hạo không quang minh lỗi lạc.

Thân ở Thương trường, đương nhiên sau lưng phải có tí gì đó, chỉ là điều bà vừa nói khi nãy, cả Tề Viễn Dương và Cảnh Thần Hạo đều sẽ không làm.

Cô vẫn hiểu hai người bọn họ!

Cô đột nhiên trở nên kỳ vọng!

Nhưng tiếc là, cuộc thi đó cô không tham gia được, chỉ có thể ngồi xem!

“Cuộc thi gì đó của chúng quan trọng vậy sao? Mẹ nghe nói Quy Hảo rất nghiêm túc, ngày nào cũng ở trong phòng mãi không chịu ra!” Bối Tịnh Nguyệt nghe Vivian nói, đột nhiên cũng hỏi Bùi Nhiễm Nhiễm.

“Dạ, cô ấy là người của Te, không phải Cảnh Thị, cho nên là đối thủ cạnh tranh! Không sao, chuyện này vốn dựa vào thực lực, Quy Hảo chắc sẽ có thành tích không tệ.” Dù sao cô ta là đệ tử duy nhất của Vivian, nếu thua, cũng không quá mất mặt.

Danh tiếng của sư phụ không được làm hỏng!

Xếp hạng thứ cũng không tệ, còn về quán quân cô thật không biết ngoài Cảnh Thị và Te ra, còn có công ty lớn nào có thể làm được.

“Con thì sao? Con không tham gia sao? Mẹ nhớ trước đây con cũng hay tham gia mấy cuộc thi như thế.” Bối Tịnh Nguyệt dịu dàng nhìn cô, trước đây cô còn dành không ít giải thưởng.

“Con có tham gia vòng loại, sau đó, Thần Hào không cho phép con vẽ thiết kế, chỉ có thể ở nhà!” Cô cười, “Thực ra không sao, trong công ty có nhiều nhà thiết kế như thế, con cũng là người ngoài ngành!”

“Cô là 1 chuyên gia ngoài ngành. Mẹ có lòng tin với con gái của mẹ.”

“Dạ, con sẽ đợi lần sau, làn sau nhất định giành thứ hạng cao.” Cô nói y chang lúc nhỏ.

Bối Tịnh Nguyệt nhìn cô vui như thế, đột nhiên có chút không nhẫn tâm!

Mình phản đối nó và Cảnh Thần Hạo ở bên nhau, có phải sai rồi không?

Nhưng người như Cảnh Thần Hạo, thật quá nguy hiểm, bà thật không yên tâm để nó ở bên Nhiễm Nhiễm.

Bùi Nhiễm Nhiễm biết mẹ đang nghĩ gì, nhưng cô không nói, cũng không hỏi, cứ im lặng ăn dâu.

Còn chưa đợi đến lúc Cảnh Thần Hạo đưa Dương Dương Noãn Noãn về, mẹ đã đi rồi.

Cục diện này cô đã nghĩ tới, ngoài mặt mẹ nói chấp nhận Cảnh Thần Hạo, nhưng trong lòng vẫn chưa thực sự chấp nhận, trong lòng mẹ lúc nào cũng có 1 vết nứt nhỏ!

Nhưng vết nứt ấy không phải trong thời gian ngắn là có thể xóa bỏ được!

Theo dòng thời gian, từ từ biến hóa, khiến mẹ thay đổi cái nhìn với Cảnh Thần Hạo.

“Bụt!”

Quy Hảo lại cuộn tròn vứt bản thiết kế trên tay mình xuống đất.

Nhìn những bản vẻ đày nhà, ánh mắt cô từ từ nhớ lại bảng vẽ mà cô lấy từ nhà Bùi Nhiễm Nhiễm về.

Mấy ngày nay, tâm tư bực mình, vốn không có tâm trạng vẽ vời!

Càng muốn làm tốt, thì lòng càng gấp!

Đã không còn là thiết kế như ngày thường rồi!

Cô cuối cùng cũng lấy mấy bản vẻ qua, cúi đầu nghiêm túc nhìn, những thứ này đề chưa công bố ra ngoài, trực tiếp dùng khẳng định là không được, cần sửa lại là của mình!

Cô rất muốn vo tròn lại nhưng cuối cùng vẫn nhìn!

Cửa phòng đột nhiên mở ra, cô vội cất bản vẽ xuống miếng lót ghế, ngồi dè lên, nghiêng đầu nhìn Vivian đi vào, “Sư phụ.”

“Ta thấy gần đây con mệt, cố gắng nghỉ ngơi, những cuộc thi như thế sau này còn nhiều, nếu không có linh cảm thì đừng cố.” Trong tay Vivian bưng 1 ly trà, “Uống chút đi.”

“Cảm ơn sư phụ, trước đây con lười quen rồi, không thể tiếp tục lười thê, nữa, nếu không không kiếm được bạn trai!” Ô Quy Hảo đón lấy ly trà, ngẩng đầu cười, “Cho nên, để khi con đi xem mắt, có tư cách khoe với người ta rằng con từng đạt giải thưởng, nghe cố phải oai tí không?”

“Nội tâm con được thể hiện qua những biểu hiện của con, không phải là gấm thêu thêm hoa.”

“Nhỡ như có người muốn bông hoa đó? Sư phụ, đàn ông trên đời nhiều như thế, con cũng khoogn biết mình gặp loại người gì, vì để xứng với anh ấy, con nhất định phải làm tốt nhất!” Ô Quy Hảo uống từng ngụm trà.

“Ừ, con chú ý nghỉ ngơi, ta không làm phiền con.”

Vivian nhìn đóng bản vẻ vo tròn trên nền nhà, “Đừng miễn cưỡng.”

“Sẽ không, con là đệ tử của sư phụ, tuyệt đối đừng không làm người mất mặt.” Ô Quy Hảo nhìn cô, cười thật tươi.

“Ừ.” Vivian quay lưng rời khỏi!

Cửa phòng lại đóng thêm lần nữa, Ô Quy Hảo bỏ tách trà xuống, lấy bản vẽ của Bùi Nhiễm Nhiễm ra, nghiêm túc xem.

Tuy chủ đề không hợp, nhưng có vẽ như đã truyền cho cô cảm hứng.

Cô nghiêm túc xem lại vài lần, thu bản thảo lại, về lại vị trí, vẽ tiếp.

Nhưng ánh sáng như thế không đủ, nghe nói những nhà phê bình đó, miệng lưỡi người nào cũng thâm độc, vẫn nên xuống tay với những người đó trước.

Ngày thứ 2, Ô Quy Hảo đã gặp 3 trong số 5 vị giám khảo tại nhà hàng nổi tiếng tại thành A.

“Sư phụ biết các ngài đến, đặc biệt bảo tôi tiếp đón mọi người, chỉ là sư phụ con gần đây sức khỏe không tốt, không thể đích thân đến, xin 3 vị lượng thứ.” Ô Quy Hảo tay cầm ly rượu, nói trước mặt 3 người đó.

Ô Quy Hảo nhìn họ, giờ đúng là người nào cũng biết nói chuyện.

Như thế sao cô có thể nói tiếp.?

“Ăn cơm trước nhé!” Cô cười.

Trên bàn đầy những đồ ăn tinh tế, tối qua cô 1 đêm không ngủ, nhưng sáng nay lại thấy tinh thần rất tốt, sau ngày thức đêm đều như thế.

Cô cứ nói chuyện với họ, tự nhiên lôi chủ đề cuộc thi vào.

“Quy Hảo cũng tham gia sao?” 1 người đàn bà tóc vàng ánh kim nói với vẻ hiếu kỳ.

“Dạ, sư phụ bảo con tham gia, để trải nghiệm, nhưng sư phụ là người rất nghiêm khắc, nếu con không đạt quán quân, nhất định sẽ mất mặt, nói không chừng còn đuổi con ra khỏi sư môn, mấy vị đại sư nhớ niệm tình, con chỉ có 1 sư phụ, sư phụ con chỉ có 1 đệ tử.” Ô Quy Hảo vẫn cầm ly rượu, vẫn lễ phép nhìn họ.

“Chúng ta rất trông đợi vào tác phẩm của Quy Hảo, nhất định sẽ không khiến chúng ta thất vọng.” 1 giám khảo nam nói.

“Con lo sư phụ sẽ thất vọng, gần đây sức khỏe bà không tốt, cho nên con muốn 3 vị có thể giúp con!” Cô vẫn nói ra, nếu không nói ra sẽ không còn cơ hội.

3 người đó nhìn nhau, người đối diện cười, “Đây là điều đương nhiên, nhwung chúng ta phải nhìn tác phẩm mới nói chuyện được, Quy Hảo hoàn toàn không cần lo lắng, Vivian lợi hại như thế, đồ đề của bà chúng tôi đều tin!”

“Như vậy đi! Nếu con có thể vinh dự đạt quán quân, trước khi 3 vị đi, con nhất định sắp xếp cho 3 vị gặp sư phụ con.” Cô không có cơ nào, đành lấy sư phụ ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.