Hội Nữ Sinh

Chương 13: Muốn yên tĩnh một mình




Tề Viễn Dương là người đàn ông nói được làm được, anh nhất định sẽ hẹn hò với cô.

Mặt cô lộ ra nụ cười tươi rói, “Xíu nữa chúng ta đi đâu làm gì?”

“Cho cá ăn.”

“Được thôi!”

Khi ăn cơm trưa, Ô Quy Hảo rất vui mừng, đối diện với người đàn ông mình thích, cho dù giờ anh không thích mình, cô cũng vui.

Cô vui vẻ lột tôm và càng cua cho anh, nụ cười đầy hạnh phúc.

Tề Viễn Dương đối với sự nhiệt tình của cô, biểu hiện vẫn như thế.

“Cô nghĩ rằng làm vậy tôi sẽ thích cô?”

“Không phải! Em chỉ thấy, giờ chúng ta đang hẹn hò,, em có thể làm thế với anh, nếu anh muốn lột tôm cho em, em cũng rất vui!” Nhưng anh sẽ không chủ động.

Cho đến khi kết thúc bữa trưa, cũng không đợi được sự chủ động từ anh.

Lúc chiều, cô và Tề Viễn Dương mặc đồ đi lặn biển, giờ cô mới biết, hóa ra anh nói cho cá ăn là ý này.

Nhưng giờ nước biển lạnh thế, anh chắc không?

“Lạnh quá!” Cô còn chưa xuống nước, đã cảm thấy lạnh không chịu được.

“Cô có thể không xuống.”

“Em phải xuống! Anh muốn, thì em xuống!” Ô Quy Hảo nhìn anh, mắt cứ dán vào sau lưng anh, “Anh đi đâu?”

“Thay đồ!”

“Ý gì? Không đi nữa.” Cô mới thay đồ xong, lại thay nữa ư?

Vậy là không xuống nữa.

Tề Viễn Dương quả nhiên vẫn thói cũ, nhưng cá tính đó của anh, cô thích!

Bất kể anh như thế nào, cô đều thích!

Dù sao đi nữa, đó cũng là người cô yêu sâu đậm!

2 người lại thay đồ, ngồi trong xe.

“Giờ chúng ta đi đâu?” Ô Quy Hảo nhìn anh, rất muốn nói có phải anh ghét em lắm không?

Tề Viễn Dương không nói gì, cứ lái xe đi thẳng.

Giữa đường có đổ xăng 1 lần, rồi tiếp tục đi.

Ô Quy Hảo nhìn khung cảnh phía trước rất quen thuộc, biết là họ đang đi về nhà rồi!

Sớm thế đã về!

Cảnh hẹn hò cô tượng tưởng không phải thế!

“Thực ra chúng ta có thể cùng đi xem phim.” Cô đề nghị.

Tề Viễn Dương không thèm để ý cô ta.

“Khu vui chơi?”

Vẫn không để ý.

“Thôi được, nghe anh, anh nói gì thì làm đó.” Ô Quy Hảo im lặng ngồi dựa lưng vào ghế, cảm giác này thật không chân thật tí nào!

Không tin rằng mình sẽ thắng, không tin mình có thể ngồi bên cạnh Tề Viễn Dương, không tin họ làm tình nhân, dù chỉ 1 ngày cũng được!

Nhưng, xe đột nhiên lại dừng trước đường Hoàn Sơn!

Ô Quy Hảo kinh ngach mở to mắt, cảm giác như trọng lực đó lặp lại thêm lần nữa, xe sẽ rơi xuống, họ sẽ rơi xuống vực, không tìm thấy xác.

“Nói đi, cô đã làm gì?” Tề Viễn Dương 1 tay giữ điều khiển xe, nghiêng đầu nhìn cô, “Nói đi, nói rồi tôi lái xe về.”

“Ý anh là gì? Gì mà? Cái gì mà em đã làm gì, cuộc thi hôm nay sao? Em và anh cùng rời khỏi, em có thể làm gì?” lòng Ô Quy Hảo đột nhiên thấy nhói đau.

Anh lại nghi ngờ cô chuyện này, lại không tin cô như thế.

“Hôm nay đi, trước đó thì sao?” Tề Viễn Dương lộ ra ánh mắt lạnh, “Ô Quy Hảo, xem ra cô rất muốn ở sống chết bên tôi, cô nghĩ cả rồi đúng không.”

“Em không tin, em không tin anh sẽ lái xuống!” Ô Quy Hảo hai mắt mở to, giọng nói kiên định.

Nhưng lúc đó, cô cảm giác xe đã nhúc nhích 1 chút.

“Đừng! Đừng!” Đầu cô lắc mạnh, “Anh lái về trước, em nói!”

“Nói!”

“Là..em có tìm mấy giám khảo, nhưng họ có nghe em không, em thật không biết! Với lại sư phụ em cũng đến rồi, anh cũng biết bà ấy rất chính trực, có bà ấy ở đó, không thể làm gian dối, cho nên...”

“Cho nên là cô dựa vào thực lực giành giải?” Anh cười lạnh, “Đúng không?”

“Đương nhiên! Anh không phải ên vui sao?” Cô vui như thế, hóa ra trước mặt anh lại trở thành 1 đả kích.

Xe đột nhiên lùi về sau, lại trên đường về nhà, sau đó tiếp tục hướng lên đỉnh núi biệt thự.

Trái tiim Ô Quy Hảo đập loạn xạ, sắc mặt trắng bệnh, không còn nói chuyện!

Cô thật là bị dọa sợ rồi!

Tề Viễn Dương đúng là gì cũng làm ra được!

Cô không dám nghĩ đến lúc chiều, nếu thật cùng anh xuống nước, sẽ có hậu quả gì, có phải là nhấn cô xuống nước không cho lên.

Anh thật là 1 nhân vật nguy hiểm.

Xe ngừng trước biệt thự, Ô Quy Hảo lập tức mở cửa xuống xe, cô cảm thấy chân mình đang run.

Vừa rồi cảnh tượng đó thật quá đáng sợ!

Nhưng xe trước mạt cô đột nhiên lùi lại, quay 1 vòng, rồi đi khỏi.

“Tề Viễn Dương!”

“Tề Viễn Dương! Anh về đây! Anh...”

Xe nhanh chóng mất hút, anh cứ như thế rời khỏi!

Ô Quy Hảo nhìn con đường trước mặt, anh đưa mình đến đây, rồi lại đi.

Thế là ý gì?

Haha.. thật đúng là phong cách của Tề Viễn Dương!

Anh ta quả thực không thích cô!

“Cô Ô, vào nhà đi! Ngoài đó lạnh!” Giọng Quản gia vọng đến từ đằng sau.

“Tôi không muốn vào!” Ô Quy Hảo cứ nhìn con đường lúc nãy anh đã chạy xe đi.

Dường như nếu cô cứ nhìn, anh sẽ quay lại.

Nhưng anh không quay lại!

Cô đứng đó 1 tiếng đồng hồ, cảm thấy đôi chân mình tê cứng, vẫn không thấy bóng dáng anh.

“Cô Ô, ông ấy đã không còn ở đây, nên sẽ không quay lại!” Quản Gia đưa dù cho cô, “Tuyết đã bắt đầu rơi, giờ đi cũng không an toàn! Cô Ô, vào nhà cho ấm! Đừng để mình bị cảm!”

Tuyết rơi rồi!

Tuyết lại rơi!

Tề Viễn Dương cố ý sao!

Anh cố ý đưa cô đến đây, tuyết rơi thì khó rời khỏi được.

Cho nên, 24 h vừa qua, bọn họ chẳng làm gì, chỉ là ăn bữa cơm, thời gian đều trong xe.

Nghĩ đến việc xém rớt xuống vực, giờ tuyết đang rơi, cô càng không dám rời khỏi.

Anh ngay đến đoán tâm tư người khác cũng giỏi thế, anh đúng là hiểu mình.

Cô vẫn quay người đi vào, ở đây trừ cô Bùi Nhiễm Nhiễm, chỉ có cô.

Cô vừa vào phòng, điện thoại reng lên.

Cô có chút kinh ngạc, thấy màn hình hiện lên tên sư phụ, cô để điện thoại trên ghế, quay người lên lầu, để cho chuông điện thoại reng.

Quản gia nhìn màn hình, thấy hai chữ “Sư phụ.”

Cô Ô quả là đang đau lòng!

Nhưng không có cách nào, hoa rơi có ý nước chảy vô tình, chueyenj tình cảm, không miễn cưỡng được.

Bọn họ chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

Ô Quy Hảo lên lầu, nhìn hoa tuyết bay ngoài kia, chỗ như thế, giống như 1 nhà lao, vô cùng rộng lớn, nhưng cô vẫn muốn nhảy vào.

Không còn cách nào, thích rồi, chính là thích!

Anh dùng thái độ đó với cô, chẳng phải nói anh là người thâm tình, là người đàn ông đáng để yêu sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.