Hồi Ký Thời Không

Chương 36: Hoàng thể






  • Edit: Thiên
  • Beta: Thiên 

Ngục giam vĩnh viễn là một nơi âm u, ẩm ướt, thường thường có mấy con chuột chạy tán loạn, hoàn cảnh chắc chắn không tốt.

Chẳng qua lúc này người trong ngục lại bộ dáng nhàn nhã, hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh ngục giam.

“Ai da, ông trời của ta, rõ ràng muốn thăng cấp, giờ lại vướng trong đây.” Dực Yêu nhìn thanh kinh nghiệm thở dài.

“Ngươi còn tốt, ta rớt một cấp này.” Công Tử Không Vờ Ngầu lại càng buồn bực.

“Xin lỗi, lúc ấy ta chỉ có thể nghĩ đến biện pháp này.” Trong lòng Thiên Khiếu Hàn rất không dễ chịu.

“Đây không phải lỗi của ngươi,” Nhược Thủy U Lam vừa cười vừa nói, “Bây giờ chỉ rớt ít kinh nghiệm và điểm danh dự thôi, nếu lúc ấy không rời đi, chúng ta có thể không chỉ tổn thất ít như vậy. Hơn nữa, lần này là chúng ta liên lụy đến các ngươi, theo lý mà nói, chúng ta mới nên xin lỗi.”

“Đúng vậy đúng vậy, phải là chúng ta xin lỗi mới đúng.” Dực Yêu cũng phụ họa.

“Hứ, đều tại cái tên Hào Khanh đầu sinh lở chân chảy mủ!” Công Tử Không Vờ Ngầu tức giận nói.

“Í? Cái gì gọi là đầu sinh lở chân chảy mủ?” Dực Yêu ra vẻ vô tri hỏi.

“Siêu xấu ấy!” Công Tử Không Vờ Ngầu xòe hai tay, sau đó cùng Dực Yêu nhìn nhau cười to, cười đến đau thắt lưng không đứng thẳng nổi.

“Thật ra Hào Khanh cũng không phải xấu như vậy,” Thiên Khiếu Hàn thấp giọng khẽ thở dài, nhưng một tiếng thở dài này không được ba người đang đùa giỡn kia nghe được.

“Hắn chỉ là quá so bì danh lợi, ở hiện thực đã tranh giành mệt mỏi như vậy, đến một thế giới giả thuyết vẫn sống như thế.”

Thiên Khiếu Hàn lặng đi một chút, quay đầu, vừa lúc chống lại cặp mắt sáng ngời của Ảnh Cô Nguyệt.

Mỉm cười, hết thảy đều không cần nói. Loại ăn ý này hình thành từ khi nào nhỉ? Lúc cùng bị ngược đãi trong Vô Danh Thôn, hay khi bị cảm động bởi câu chuyện của Hạ Chi Lan và Bắc Đường Mặc, hay khoảng thời gian tràn đầy sắc hoa ở Bạch Đà Sơn? Đến trò chơi trừ một tháng ở Vô Danh Thôn, hiện tại cũng đã hơn nửa tháng, từng chút từng chút, khi nào đã ngưng tụ thành niềm tin vững chắc như vậy?

Bất kể thế nào, trò chơi lúc này đây, cuộc sống sau trọng sinh, nhất định khác trước kia.

Khẽ gật đầu với Ảnh Cô Nguyệt, Thiên Khiếu Hàn khôi phục thái độ bình thường, vừa cười vừa nói: “Dù sao ở đây cũng nhàm chán, mọi người luyện tập chút đi. So chiêu thế nào?

“Được được, đúng rồi, ngươi cũng dùng kiếm, chúng ta tới một lần thế nào?” Công Tử Không Vờ Ngầu hưng phấn nói.

“Ta nói này, ngươi cao hơn ta chừng mười cấp, làm sao ta so được với ngươi?” Thiên Khiếu Hàn vừa cười vừa nói.

“Chỉ đơn thuần là so chiêu thôi, ưu thế sức mạnh và nhanh nhẹ của ngươi vẫn còn đây mà.” Cặp mắt Nhược Thủy U Lam xoay xoay, “Đúng rồi, huynh đệ, nói mau, lần trước lúc ngươi đánh với đám quạ đen rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vừa nói thế, Dực Yêu cùng Công Tử Không Vờ Ngầu cũng nhớ biểu hiện lúc ấy của Thiên Khiếu Hàn khiến người ta kinh dị, ánh mắt đồng loạt bắn về Thiên Khiếu Hàn.

“A, cái này ấy à…” Thiên Khiếu Hàn cười cười, thấy Ảnh Cô Nguyệt gật đầu, liền thành thật nói, “Chẳng qua là võ công đặc biệt mà thôi.”

“A?” Không rõ Thiên Khiếu Hàn có ý gì, ba người nghi hoặc nhìn Thiên Khiếu Hàn.

“Ta… à ừ… thì là…” Thiên Khiếu Hàn ấp a ấp úng, ngập ngà ngập ngừng, cúi đầu, khóe mắt liếc ba người tâm đã tò mò như bị mèo gãi ngứa muốn chết, khóe miệng kéo ra một biên độ ác liệt, lại chỉ rơi vào mắt Ảnh Cô Nguyệt cạnh bên hắn.

Ảnh Cô Nguyệt thở dài, đồng tình nhìn ba người kia, thế này cũng biết Bích Huyết Hàn Sương bị Thiên Khiếu Hàn ức hiếp thảm bao nhiêu. Ho khan một tiếng, đưa tay gõ đầu Thiên Khiếu Hàn: “Muốn nói gì thì nhanh nói!”

“Biết rồi.” Thiên Khiếu Hàn sờ đầu, không cam lòng bĩu môi.

“Người tốt!” Tiếng lòng của ba người, ánh mắt sùng bái như bóng đèn trăm ngàn vôn, bắn ra ánh sáng khiến Ảnh Cô Nguyệt không tự giác khẽ run.

“Thật ra ấy, là ta vô tình mở được hệ thống chân khí thôi.” Thiên Khiếu Hàn lần này đi thẳng vào vấn đề, “Cái kia là khinh công.”

“A? Chân khí không phải ở cấp năm mươi mới mở ra sao?!” Ba người kinh ngạc nói.

“Không phải như vậy, hệ thống sở dĩ mở nhiệm vụ chân khí thống nhất ở cấp là vì người ở cấp năm mươi nếu vẫn chưa có cơ hội học chân khí thì khi tiếp tục nhận nhiệm vụ NPC hoặc thăng cấp sẽ rất khó khăn, vậy nên tương đương với một đợt huấn luyện cho những người chưa có chân khí. Thật ra chân khí có thể ngộ ra trong quá trình chiến đấu.” Ảnh Cô Nguyệt thay Thiên Khiếu Hàn giải thích, “Chân khí của ta cùng Thiên Khiếu Hàn là dưới tình trạng chiến đấu cường độ cao và oán khí mãnh liệt từ quỷ hồn mà dẫn dụ xuất ra. Điều kiện dẫn phát có lẽ có quan hệ với kinh nghiệm chiến đấu.”

“Ngươi cũng có chân khí?” Ba người lại kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, có lẽ không chỉ ta, như các ngươi biết, có rất nhiều cao thủ ẩn thân, trong số họ hẳn cũng có rất nhiều người đã học được chân khí, ví dụ như một ít người trong Ám Ảnh Lâu.” Ảnh Cô Nguyệt tiếp tục giải thích, “Nhưng luyện được chân khí trước cấp năm mươi như bọn ta có lẽ rất ít, như ta vừa nói, chân khí có lẽ có quan hệ với kinh nghiệm chiến đấu.”

Nói tới đây, Ảnh Cô Nguyệt đột nhiên ngẩn người, nếu quả thật có quan hệ với kinh nghiệm chiến đấu, vậy sẽ không khó để giải thích tại sao bọn họ đột nhiên mở được hệ thống chân khí. Dù sao bọn họ cũng là nhân vật trọng sinh, lại bị Vô Danh Thôn ngược đãi lâu như vậy, kinh nghiệm chiến đấu tự nhiên nhiều hơn những người chơi bình thường. Đường nhìn vừa lúc đụng tới ánh mắt cũng hơi kinh ngạc của Thiên Khiếu Hàn, gật đầu, có lẽ đúng thế thật nha.

“Cũng chính vì các ngươi đặc biệt đúng không.” Đoán bọn họ có thể gặp được kỳ ngộ gì, Nhược Thủy U Lam cũng không tiện truy hỏi tới cùng, suy nghĩ rồi nói, “Bây giờ có không ít người chơi đã qua cấp năm mươi, nói như vậy, chắc hẳn có rất nhiều người thông qua nhiệm vụ đạt được chân khí. Aiii, nếu không phải vì tìm lão đại, chúng ta cũng phải đi tìm hiểu một phen, không thể thua người tới sau.”

“Đúng đúng, đã lâu như vậy, tại sao bên lão đại vẫn không có chút tin tức gì.” Dực Yêu tức giận nói.

“Chắc chắn là đang ăn tiệc rồi.” Công Tử Không Vờ Ngầu buồn bực.

“Ngươi chỉ biết có ăn,” Nhược Thủy U Lam khinh thường, “Có thể trong nhà có chuyện?”

“Nói không chừng đang hẹn hò với người đẹp nào đó nha.” Công Tử Không Vờ Ngầu cười bỉ ổi.

“Người đẹp? Ta thấy hẳn là đang mây mưa với một cậu bé xinh đẹp khéo léo, nhỏ nhắn động lòng người ấy.” Mắt Dực Yêu rực đỏ, lau nước miếng bên khóe miệng.

“Tại sao là cậu bé! Chắc chắn là cô bé!”

“Cái gì chứ! Lão đại đương nhiên phải ở cùng một cậu bé mềm mại!”

“Cậu bé? XXOO với thiếu niên chưa trưởng thành là phạm tội!”

“Cậu bé người ta nhất định tự nguyện mà.”



Thiên Khiếu Hàn trợn mắt há mồm nhìn màn khắc khẩu không dinh dưỡng này, đầu đầu hắc tuyến.

“Hóa ra đâychính là hình tượng của ngươi trong lòng họ.” Ảnh Cô Nguyệt cười lạnh.

Không… không phải đâu! Vẻ mặt đáng thương tội nghiệp nhìn Ảnh Cô Nguyệt, ngươi phải tin tưởng nhân cách của ta!

Nhân cách? Ngươi có thừ này? Ảnh Cô Nguyệt khinh thường.

Ta nói này, Nguyệt, sao ngươi có thể nói thế… Thiên Khiếu Hàn câm lặng hỏi trời xanh.

Đây là vấn đề nhân phẩm. Ảnh Cô Nguyệt mặc kệ hắn.

Vấn, vấn, vấn đề nhân phẩm?! Thiên Khiếu Hàn lập tực bị đả kích chui vào góc tường vẽ vòng tròn.

“A, đúng rồi, không cãi với ngươi nữa, huynh đệ! Đến nào, so chiêu so chiêu so chiêu!” Công Tử Không Vờ Ngầu cuối cùng cũng kết thuộc đoạn đối thoại không dinh dưỡng, quơ lấy kiếm, vung vung la lớn.

“Được, được…” Thiên Khiếu Hàn đen mặt, nắm chặt Nguyệt Ảnh trong tay, cả người tản sát khí từ góc tường bước ra.

“Ẩy… Hàn huynh đệ, chẳng qua là so chiêu thôi mà, có cần dùng tới khí thế mạnh mẽ thế không?” Công Tử Không Vờ Ngầu giật mình hoảng sợ, bị kinh hãi bởi khí thế của hắn.

“Cho dù là so chiêu, cũng phải nghiêm túc.” Thiên Khiếu Hàn lạnh giọng. Móa! Dám nói xấu sau lưng ta, hại ta bị Nguyệt ghét bỏ, không giáo huấn ngươi một chút thì sao có thể dập bớt cơn tức này!

Có điều trước mắt cấp bậc Công Tử Không Vờ Ngầu cao hơn hắn nhiều, đến tột cùng ai giáo huấn ai cõ lẽ vẫn chưa biết được. Ảnh Cô Nguyệt ẩn ẩn cười. Tuy vậy, với thuộc tính cùng kỹ năng biến thái của Thiên Khiếu Hàn, hơn nữa còn có hệ thống chân chí, nếu chỉ là so chiêu, cũng không nói trước được ai thắng ai thua. Nhưng nếu chiến đấu chân chính, bọn họ sẽ không có khả năng toàn thân trở ra, dù sao cách biệt cấp bậc cũng rất lớn.

Cấp bậc quả nhiên vẫn là một bộ phận tổng hợp thực lực rất lớn, Ảnh Cô Nguyệt thở dài, xem ra bây giờ luyện cấp là một việc cấp bách. Nhìn bảng thuộc tính của mình:

Tên: Ảnh Cô Nguyệt

Cấp bậc: 32

Ống kinh nghiệm: 92%

Chức nghiệp: Huyễn Âm Sư (Ngụy trang: Phù Chú Sư)

Vũ khí: Thúy Ngọc Bàn Long Địch (Cấp bậc không rõ, kèm kỹ năng choáng)

Hộ giáp: Thiên Linh Trù Sam Sáo Trang (Sáo trang trác việt màu lam)

Trang Sức: Tuyết Tàng*Phải (Trang bị thần khí truyền thuyết, chưa khai quang, có thể trưởng thành)

Kỹ năng (chức nghiệp): Cuộc sống (cao cấp)

Tri Âm (Cấp 4, độ thuần phục: 30%)

Huyền Âm Phổ (Cấp A)

Phù Chú (Cấp A, trước mắt đã luyện thành Phong Lôi Thủy Hỏa trung cấp)

Trận Pháp (Cấp A, trước mắt đã luyện thành trận pháp trung cấp, cần kết trận)

Ừm, sáo trang có thể coi như một tiểu cực phẩm, vũ khí trang sức không phải nói, kỹ năng vẫn vô cùng biến thái như thường, điểm thuộc tính không cần xem, trừ cấp bậc quá thấp tất cả đều rất khá.

Lại gọi ra bảng thuộc tính của Thiên Khiếu Hàn (có vật phẩm đôi “Tuyết Tàng” hai người có thể tùy ý xem thuộc tính thật của đối phương):

Tên: Thiên Khiếu Hàn

Cấp bậc: 33

Ống kinh nghiệm: 16%

Chức nghiệp: Kiếm Tiên (Ngụy trang: Kiếm Khách)

Vũ khí: Nguyệt*Thừa Ảnh (Viễn cổ thần khí, chưa khai quang, có thể trưởng thành)

Hộ giáp: Thiên Linh Trù Sam Sáo Trang (Sáo trang trác việt màu lam)

Trang Sức: Tuyết Tàng*Trái (Trang bị thần khí truyền thuyết, chưa khai quang, có thể trưởng thành)

Kỹ năng (chức nghiệp): Chiến đấu (cao cấp)

Kiếm Tiên Kiếm Phổ (Cấp A)

Phi Vân (Khinh công cấp A, mỗi giây tiêu hao 10 điểm chân khí)

Trong kiếm phổ không còn viết “Trước mắt có thể dùng kiếm pháp căn bản và quyền chưởng căn bản”, như vậy nói lên kỹ năng hệ thống mở ra Hàn chắc có thể học được, phần còn lại đại khái tự mình sáng tạo.

Ảnh Cô Nguyệt thở dài, trước kia cũng không phải không nghĩ tới việc sáng tạo kỹ năng, nhưng loại này rõ ràng yêu cầu bản thân tự lĩnh ngộ kỹ năng chức nghiệp, quả là chưa từng nghe qua, đây hẳn nên nói chức nghiệp ẩn quá kinh dị.

Bên kia, Thiên Khiếu Hàn cũng Công Tử Không Vờ Ngầu đã bắt đầu tỷ thí.

Kiếm pháp của Công Tử Không Vờ Ngầu chú ý đến sự phóng khoáng, thu phóng thoải mái, chỉ thấy y tay đè chuôi kiếm, ánh mắt ngưng tụ, ném kiếm lên không trung, phóng người đuổi theo chụp lại kiếm vào tay, kiếm quang bỗng chốc triển khai, người thuận theo kiếm, vừa có uy thế đánh tới cửa nhà, quét ngang ngàn quân, lại thêm quyết ý bổ ngang chém thẳng; vừa có uy thế điên cuồng, lại thêm sát ý tuyệt quyết. Kiếm múa đến lúc này, chỉ thấy trong tay Công Tử Không Vờ Ngầu bắn ra một luồng sáng biến hóa kỳ ảo, tóc tung bay sau ót, tiếng quần áo vang lên soàn soạt.

Mà kiếm pháp của Thiên Khiếu Hàn lại có cảm giác tiêu dao tự tại cùng kỳ ảo, xinh đẹp vô cùng, như chim én duyên dáng đạp nước, lại như chuồn chuồn nhẹ nhàng lướt nước, nhanh nhẹn cùng khéo lóe kết hợp một cách hoàn mỹ.

Thiên Khiếu Hàn sau từng tiếng quát, hai mắt sáng ngời, cổ tay trái chớp nhoáng lật trở, chỉ thấy giữa màn đêm đột ngột sáng lên một đóa kiếm hoa rực rỡ, như sen sớm nở tối tàn, vụt sáng rồi biến mất, trên thân kiếm Công Tử Không Vờ Ngầu liền nhẹ vang lên hơn mười tiếng liên tục. Còn chưa thấy rõ, kiếm hoa lại tắt, bắn ra lần nữa thì đã thành ba đóa, càng thêm rực rỡ. Kiếm trong tay múa liên tục như mưa, chỉ nghe được tiếng va chạm nhỏ không ngừng, hai thanh kiếm không biết đã đối kích bao lần. Trong nháy mắt khi kiếm hoa lóe lên, tràn ngập đao quang kiếm ảnh, thanh hình Thiên Khiếu Hàn sớm đã không thấy nữa, trong mắt chỉ còn ánh kiếm bay múa khắp nơi, dệt nên kiếm hoa vô cùng tươi đẹp.

Kiếm của Công Tử Không Vờ Ngầu đã cực kỳ nhanh, mà thuộc tính siêu mạnh cùng phần thưởng nhiệm vụ tự động cộng đầy nhanh nhẹn của Thiên Khiếu Hàn, hơn nữa vừa luyện thành khinh công, bất ngờ có thể khiến Công Tử Không Vờ Ngầu giỏi về tiến công nhanh phải toàn lực đối phó.

Ưu thế cấp bậc cùng ưu thế sức mạnh của Công Tử Không Vờ Ngầu cũng bị suy yếu, vai Thiên Khiếu Hàn tựa như có một lực hấp dẫn liên tục, khiến kiếm phong luôn lệch đi một góc độ, triệt tiêu một phần sức mạnh trên thân kiếm của Công Tử Không Vờ Ngầu, tránh đi mũi nhọn, để phần sức mạnh hơi chút yếu hơn của Thiên Khiếu Hàn có thể vừa vặn đẩy lùi công kích của Công Tử Không Vờ Ngầu.

Mặc dù như thế, mọi người vẫn có thể thấy được, cuộc tỷ thí này phần thắng sẽ thuộc về Công Tử Không Vờ Ngầu, vì sự chênh lệch cấp bậc, độ mệt mỏi cùng sức mạnh quá lớn, Thiên Khiếu Hàn không thể kéo dài lâu với Công Tử Không Vờ Ngầu. Chẳng qua, cuộc tỷ thí này trên thực tế Thiên Khiếu Hàn thắng. Với cấp bậc của hắn đã có thể đánh tới trình độ này, nếu luận về kiếm chiêu, trong trò chơi hiện không có địch thủ.

Tỷ thí cuối cùng như họ dự đoán, kết thúc dưới tình trạng độ mệt mỏi của Thiên Khiếu Hàn tới cực hạn.

Công Tử Không Vờ Ngầu ngượng ngùng thu kiếm, nửa ngày sau, phun ra một câu: “Ngươi không phải người!”

Thiên Khiếu Hàn dựa lên người Ảnh Cô Nguyệt, không nhanh không chậm ăn bánh đào Ảnh Cô Nguyệt đặc chế: “Thắng rồi còn muốn chửi người sao?”

“Biến thái!” Dực Yêu trừng mắt nửa ngày mới nghẹn ra một câu.

“Ê!” Thiên Khiếu Hàn không hài lòng kháng nghị.

“Quái vật!” Cuối cùng, Nhược Thủy U Lam nặn ra một câu tổng kết.

“Oa oa, Nguyệt Nguyệt xem, họ ức hiếp ta!” Bổ nhào vào lồng ngực Ảnh Cô Nguyệt, Thiên Khiếu Hàn vờ khóc nói.

“Đi chết đi!” Ảnh Cô Nguyệt một cước đá văng Thiên Khiếu Hàn đang làm nũng, mặt rớt xuống mấy đường hắc tuyến, hô hô, may mắn may mắn, không để lộ kỹ năng của mình, nếu không mình cũng sẽ phải trở thành đồng loại của quái vật biến thái, aiii.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.