Hồi Ký Thời Không

Chương 3: Không có huỷ hôn, chỉ có để tang chồng!






Tường thái mùa đông năm năm trước.

Mùa đông năm nay tới sớm, vừa mới qua được ba ngày đầu tháng mười đã bắt đầu có tuyết, trận tuyết này rất lớn, tuyết rơi không ngớt, chỉ trong chốc lát  đã phủ đầy nóc nhà, mặt đường một lớp ngân trang, người có kinh nghiệm quấn mình trong lớp y phục thật dày,  nhìn bầu trời mịt mùng, thở dài, năm nay là một năm lạnh a!

Tuyết rơi suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng chịu dừng lại, trên mặt đường phủ đầy tuyết trắng, lần lượt xuất hiện  những dấu chân, đó là từ các tiểu dân thừa dịp tuyết ngừng liền xuống phố kiếm tiền mưu sinh, vừa sáng sớm đã vội ra khỏi cửa tìm việc.

Tuyết rơi một ngày, những nơi khác cũng vắng lặng đi rất nhiều, chỉ có Thiên Nguyệt Lâu vẫn đông như trẩy hội, khách đến khách đi không ngừng, còn rất nhiều đại quan, quý nhân, thư sinh, tài tử thừa dịp tuyết qua, thời tiết tốt lên bèn tới nơi này để tiêu khiển mua vui. Tiểu nhị ở cửa đón khách cười ha hả, vô cùng bận rộn, “Đại gia, mời vào! Bên trong có rượu ngon đồ nóng, hôm nay lại có là Liễu lão lục, thuyết thư danh chấn đại giang nam bắc, đã giảng được ba phần rồi, nghe rất hay,  mời ngài vào!” Điếm tiểu nhị khom người cúi đầu, miệng càng không ngừng chào mời. Mới vừa nghênh tiến xong một vị khách nhân, gã liếc mắt đã thấy một chiếc xe ngựa đang đừng trước cửa.

Mành xốc lên, từ bên trong,  một vị quý nhân vận hoa phục bước xuống dưới, biểu tình hắn lãnh đạm, lộ ra một cỗ khí chất  uy nghiêm  không cho phép bất cứ kẻ nào ngưỡng vọng.

Điếm tiểu nhị vội vàng bước qua tiếp đón, “Tướng gia ngài đã tới! Khí trời rất lạnh, ngài mau vào trong đi!”

Người mới vừa bước xuống quả chính là đương triều tướng quốc Triệu Hi, hắn khẽ gật đầu, theo lời mời  ân cần của điếm tiểu nhị mà đi vào bên trong lâu.

“Tướng gia, vẫn là một gian phòng thanh nhã ở lầu ba như cũ sao?” Điếm tiểu nhị cúi người hỏi.

“Không, hôm nay ở tọa ở lầu hai.” Triệu Hi nói.

Ánh mắt tiểu nhị sáng rực lên, hạ giọng nói: “Hôm nay Tướng gia đến chính là để quan sát tình hình của các sĩ tử?” Thông thường, lầu một Thiên Nguyệt Lâu là nơi dùng cho biểu diễn tuồng hý, thuyết thoại này nọ, lầu hai là dành cho các sĩ tử đàm đạo, bàn chuyện thế sự linh tinh, còn lầu ba chỉ có khách nhân đặc biệt tôn quý mới có thể đi lên.”Tướng gia thật sự đến đúng lúc rồi, hôm nay có một nhóm đông các thư sinh đến đây, đều là những tài tử đi lên kinh ứng thí, mỗi vị đều tài hoa hơn người, bụng đầy kinh luân, lòng mang chí lớn.” Điếm tiểu nhị lải nhải không dứt.

Triệu Hi thoáng đảo mắt liếc gã một cái.

Điếm tiểu nhị thông minh nên không hề nói nữa, Tướng gia ghét nhất là kẻ lắm mồm, chuyện này sao gã lại có thể quên chứ? Gã chỉ hận không thể nhéo miệng mình một cái cho đỡ ghét.

Bước lên  lầu hai, ngồi phía trước cửa sổ có mười mấy thư sinh đang bình luận thiên hạ thế cục, mỗi người đều vận bạch y tố cân*, khí thế còn lớn hơn, so mới mấy vị quan đương triều, nói đến mức nước miếng tung bay, oán giận mà nghị luận về mấy kẻ chỉ biết ngồi không ăn bám, chỉ hận  mình không thể thay người báo hoàng ân.

Tố cân: khăn trắng

Một đám người ngu xuẩn buồn cười giỏi nói suông. Tự cho là bản thân có thể thay đổi thiên hạ này, cuối cùng thì bọn họ  phát hiện ra kẻ bị thay đổi chỉ có thể là chính mình. Triệu Hi mỉa mai khẽ nhếch miệng cười,  vừa muốn tiến vào ghế lô, bỗng chợt có một lão nam nhân mập mạp mắt híp vọt qua đây.

“Ôi chao, đây không phải là Tướng gia hay sao?” Sau đó còn tự cho là đúng mà hạ thấp âm điệu, “Ta biết rồi ta biết rồi, Tướng gia ngài là đang vi phục tham tra, nên không thể lớn tiếng được.”

Nhíu mắt suy nghĩ trong chốc lát, Triệu Hi cũng đã nhớ lại  nam nhân này là ai, “Trương đại nhân, đã lâu không gặp, ngươi có khỏe không?” Giọng điệu ẩn chứa đôi phần châm chọc.

“Nhờ phúc của Tướng gia, hạ quan vẫn mạnh khỏe!” Trương đại nhân một chút cũng không hề ý thức được hắn đang mỉa mai lão, vui mừng mà đáp. Đã quên mất việc mới mấy tháng bởi vì nhận hối lộ mà bị phạt tước đi hai năm bổng lộc.

Xem ra trong triều thật sự cần phải đổi tân huyết* rồi, một kẻ ngu ngốc như thế lại có thể làm quan. Hắn lạnh lùng nghĩ. Triệu Hi vốn không phải là một người cổ hủ coi trọng phẩm hạnh hơn tài năng, có một số người chỉ cần có khả năng, cho dù là có tật xấu này nọ, chỉ cần không cản trở công việc, hắn vẫn sẽ đề bạt. Cái thứ ngu ngốc như heo này khiến hắn chán ghét vô cùng, đương nhiên, càng làm hắn chán ghét hơn chính là cái loại cổ hủ vô năng mà còn khư khư ôm lấy cái gọi là đạo đức luân thường. Không muốn dây dưa nhiều với người như thế, Triệu Hi tiến vào trong ghế lô.

*tân huyết: máu mới, ám chỉ việc thay người.

Trương đại nhân thấy vậy cũng lẽo đẽo muốn theo vào, nhưng lại bị Tần Giác chặn đường, “Tướng gia không có mời, xin Trương đại nhân đừng tự tiện xông vào.”

Trương đại nhân hèn hạ cười, mấy kẻ bên người Tướng gia, ai cũng không phải là người mà lão có thể chọc được

Bên trong ghế lô đã có người chờ sẵn, “Hạ quan Ôn Thanh Hạc kiến quá Tướng gia.” Một nam tử tuổi trẻ tuấn tú cúi thấp người hành lễ.

“Từ lúc nào mà ngươi trở nên biết lễ nghi như thế?” Triệu Hi ngồi xuống nâng chén trà lên, dùng nắp chén gạt đi vài lá trà đang trôi nổi bên trên, khẽ nhấp một ngụm.

“Cũng nhờ Tướng gia dạy bão.” Nam tử trẻ tuổi tên  Ôn Thanh Hạc nhếch miệng cười, cũng bắt chước ngồi xuống, bắt chước uống trà, nhưng cái kiểu hắn uống như trâu khát, “Ùng ục” một tiếng, một ngụm uống cạn chén trà còn đang nóng.

Triệu Hi buông chén trà xuống, thản nhiên nói: “Trở về kinh thành cũng đừng đem không khí quân ngũ về theo,  ta không muốn bị người khác nói môn hạ của ta là kẻ thô tục.”

Ôn Thanh Hạc cười hì hì, “Vậy để cho hạ quan qua nốt ngày hôm nay rồi mới giả đứng đắn đi.” Hắn bình thản dùng ống tay áo lau đi chút nước nơi khóe miệng. Cái này vốn dĩ là động tác cực kỳ thô tục, mà hắn làm lại chỉ thấy được vẻ thẳng thắn.

Triệu Hi coi như không nhìn thấy, hắn mở chiết phiến, chậm rãi lay động hỏi: ” Tình hình Bắc cương như thế nào?”

Ôn Thanh Hạc thu lại nụ cười, đem những gì mình nghe thấy, chứng kiến được ở bắc cương nhất nhất thuật lại.

Triệu Hi vừa nghe vừa suy nghĩ, đợi khi hắn nói xong rồi thì tùy vào hình huống được miêu tả mà phân phó công việc, Ôn Thanh Hạc nghe xong liên tiếp gật đầu.

Sau khi bàn xong chính sự, Triệu Hi cười nói: “Tốt lắm, lần này triệu ngươi hồi kinh, tệ nhất cũng phải sang đầu xuân năm sau ngươi mới có thể quay về bắc cương được, vậy mùa đông này hãy lo mà tận tình hưởng thụ phồn hoa chốn kinh thành đi.”

Ánh mắt Ôn Thanh Hạc sáng rực lên, cười nói: “Tốt lắm, cũng đã lâu không đụng tới mỹ tửu mỹ thực trong kinh rồi!” Vẻ mặt hắn tham ăn vô cùng.

“Không vội.” Triệu Hi đóng quạt lạt, “Ta còn có chuyện muốn ngươi đi làm.”

” Chuyện của Tướng gia chính là chuyện của ta, thỉnh Tướng gia cứ việc phân phó, hạ quan dù có muôn lần chết cũng không chối từ.” Hắn vỗ vỗ trong ngực cam đoan nói.

“Ngươi vốn biết rõ ta sẽ không phái ngươi đi chịu chết, cho nên lời này không cần thiết đâu.” Triệu Hi chậm rãi nói.

Ôn Thanh Hạc cười gượng.

“Việc này nói cũng không khó, nói đơn giản lại không hề đơn giản. Ngươi từ các cử tử ứng thí năm nay tìm ra một thư sinh mà tháng năm năm nay đã từng tá túc tại Hàn Sơn Tự.” Hắn phân phó.

Ôn Thanh Hạc gật đầu, thấy hắn không hề nói tiếp, liền hỏi, “Sau đó thì sao?”

“Không có sau đó.” Hắn chợt nhớ tới  cái gì đó, “Đúng rồi, y còn có viết một khuyết từ, ngày mai ta bảo  Tần Giác sang đưa cho ngươi.”

Tròng mắt Ôn Thanh Hạc thiếu chút nữa rớt ra, “Tướng gia, chỉ có một chút manh mối như vậy thôi sao? Quá khó nha?”

“Nếu không khó thì ta tìm ngươi làm cái gì?” Triệu Hi thảnh thơi nói.

Ngũ quan Ôn Thanh Hạc nhăn lại một chỗ, xem ra không có khả năng thương lượng rồi, “Hạ quan tuân mệnh.” Hắn đau khổ đáp.

“Đừng có trưng ra cái gương mặt khóc tang ấy, kể cho ta nghe chút chuyện lý thú về Bắc cương đi.”

Nói đến đề tài này, vẻ mặt Ôn Thanh Hạc phấn khởi hẵng lên lại chuẩn bị nói tiếp.

Giữa lúc hai người vừa nói vừa cười, thì có một thanh âm hơi cao thu hút lấy sự chú ý của bọn họ.

” Triều chính bây giờ nhìn như thể hòa bình, an tường, nhưng  thực tế bên trong đã lâm vào cảnh mưa sa gió giật rồi. Theo đúng đường thì phải chuộng văn trọng võ, mà triều ta lại trong văn khinh võ, phía tây Bắc cương lại có dị tộc như hổ rình mồi, đại thần trong triều toàn là u mê chỉ biết nói suông, không dùng được. Năm đó thái tổ rút ra bài học từ nhà Đường, vì nghiêm cấm địa phương phát triển lớn mạnh, nên thiết lập tầng tầng giám sát, giám thị nhất cử nhất động của các quan viên, lại còn thường xuyên luân điều* quan viên, cho nên nơi nơi  đều không có một vị quan nhất định, mỗi người chỉ biết mưu toan vơ vét của dân chúng, không có lòng vì dân phụng sự. Trong triều lại có bầu không khí như thế này, thật sự là đáng buồn, đáng tiếc mà! Lấy sức của mình ta thì không thể thay đổi được gì, mà càng không cam tâm đứng nhìn những việc tệ hại như thế mọc thành bụi, chi bằng ẩn cư sơn dã, ngược lại thêm phần tiêu diêu tự tại!”

*luân điều: thay đổi vòng tròn

Lời nói khẳng khái mạnh mẽ làm cho Ôn Thanh Hạc ngồi không yên, hắn liếc mắt nhìn Tướng gia, quả nhiên sắc mặt Tướng gia hơi trầm xuống.

“Tần Giác, đi thám thính tính danh thân phận người này một chút.” Triệu Hi phân phó nói.

Không bao lâu, Tần Giác đã trở lại, “Người này họ Chung danh Nhuận, nhân sĩ Giang Đông, là sĩ tử lên kinh ứng thí năm nay.”

Triệu Hi lãnh đạm nói: “Hay cho một kẻ thư sinh cuồng vọng làm càn! Ta còn tưởng là ẩn sĩ phương nào, hóa ra cũng chỉ là kẻ nịnh bợ, tham danh lợi, nói là ẩn cư sơn lâm, mà thực sự lại khát cầu công danh, được lắm! Chung Nhuận, ta nhớ kỹ. Cầu cho ta đừng thấy bài thi của ngươi đi, bằng không ——” đôi môi mỏng khẽ nhếch, tạo ra một độ cong nhè nhẹ, quạt từ từ gấp lại, nếp quạt chạm vào nhau phát ra thanh âm trong trẻo, “Nếu như y khinh khi triều sự đến vậy, thì ta cũng không miễn cưỡng y làm chi, cứ cho y thỏa ý, vĩnh viễn làm một bố y.”

Ôn Thanh Hạc âm thầm lắc đầu, cảm thấy đáng tiếc cho thư sinh nói năng lỗ mãng kia.

Tường thái đầu năm thứ sáu.

“Tướng gia, đây là ba vị trí sơ bộ đầu bảng mà hạ quan cùng chư vị đại nhân mới định ra, thỉnh Tướng gia xem qua, ” khảo quan phụ trách thẩm duyệt bài thi cung kính dâng bài lên.

Dời chén trà qua một bên, Triệu Hi mở bài thi ra.

Khảo quan không quên đứng một bên giải thích: “Văn chương thư pháp của các sĩ tử lần này đều không tầm thường, nhất là ba người này, mà giữa ba người này lại có một người khiến ai nấy cũng đều tán thưởng không thôi, người xem, văn y viết không sáo rỗng, không nông nổi, không giả dối, những câu viết ra đều chân thật, có ý thanh tân lâu dài, khác hẳn với những kẻ chỉ biết ba hoa khoác lác.”

Hắn theo động tác của khảo quan nhìn về phía bài thi ưu việt nhất đang nằm ở trên cùng.

“Quả nhiên không tồi.” Hắn gật đầu. Mặc dù thư sinh nọ thẳng thắn như thế thì thật có phần ngây thơ, nhưng ánh mắt biết nhìn thời thế như vậy thì quả thật khó gặp.

Được thượng quan tán đồng, khảo quan càng lộ ra hưng phấn, “Tướng gia, ngài đọc thử thi từ của y đi, càng tuyệt vời hơn nữa!” Lão nhiệt liệt đề cử.

Lúc này không đợi khảo quan dâng lên, hắn đã tự rút ra quyển tử được mực hồng điểm lên.

Tỳ bà một khúc rượu một ly, hương la y gạt đi mùi nồng gấm vóc, giữa giấc mộng xuân, tìm không ra sầu rơi chốn nào.

            Ánh mắt mông lung nhìn hoa nghiêng theo gió, tình như cầm huyền hợp hợp tan tan, ái tình trắc trở, chỉ đành nhìn tơ liễu cố sức ngược gió đông.

Thầm niệm một lần, “Tuyệt diệu, tuyệt diệu!” Hắn khen không dứt miệng.

“Ta cũng cho là như thế, không biết Tướng gia nghĩ để người này làm Trạng Nguyên có thích hợp hay không?” Giám khảo lớn mật nói.

Đọc lướt qua bài thi của những sĩ tử khác, quả thật không người nào có thể so sánh được với người này. Triệu Hi gật gật đầu, cầm bút son lên, vừa định phê điểm lên danh quyển thì hắn thấy được tính danh trên đó là: Chung Nhuận.

Chung Nhuận? Tay hắn chợt dừng lại.

“Tần Giác, Chung Nhuận này chính là Chung Nhuận đó?” Hắn chậm rãi hỏi.

Tần Giác đứng một bên cẩn thận đáp: “Hồi Tướng gia, đúng là Chung Nhuận đó.”

“Cuồng sinh!” Trên mặt hắn hiện lên cơn tức giận hiếm thấy, Triệu Hi quăng bài thi nọ xuống dưới đất, “Nếu khinh thường chốn quan trường thối nát, thì cần gì làm quan triều ta? Bản quan bình sinh ghét nhất là miễn cưỡng người khác, để cho ngươi cả đời tiêu dao với điền viên đi!”

Giám khảo vội vàng cúi xuống nhặt bài thi lên, len lén nhìn Tướng gia đang cực kỳ giận dữ, lại cúi đầu nhìn bài thi, không biết phải làm sao.

“Đem y loại đi, vừa hay hoàn thành tâm nguyện cho y!”

“Hạ quan tuân mệnh.” Giám khảo hoảng sợ đáp, không biết người này làm sao mà đắc tội  với Tướng gia, tuy có chút không nỡ, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm tiếc nuối cho y.            《 Toàn văn hoàn 》

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.