Hồi Ký Thời Không

Chương 28: Ta không ngại giết ngươi đâu






  • Edit: Thiên
  • Beta: Thiên 

“Vào không?” Thiên Khiếu Hàn rất thú vị nhìn bức thạch bích.

“Có lựa chọn sao?” Ảnh Cô Nguyệt nắm chặt sáo, đột nhiên quay người nhìn Thiên Khiếu Hàn cười.

“A?” Thiên Khiếu Hàn dại ra, “Hả? Oa!”

“Ồ, quả nhiên có thể đi xuyên qua.” Ảnh Cô Nguyệt cực kỳ hài lòng một đá của mình, rất hoàn mỹ.

Lập tức theo sau, vừa xuyên qua thạch bích thì nhìn thấy bộ mặt táo bón của Thiên Khiếu Hàn.

“Hi hi.” Ảnh Cô Nguyệt tự biết đuối lý, chủ động hiến dâng một nụ cười ngốc nghếch.

“Haiz.” Khóe miệng Thiên Khiếu Hàn giật giật, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, bỏ đi.

Nhưng có thể thấy Nguyệt lạnh nhạt vô cùng trong truyền thuyết chủ động dâng ra hai nụ cười, rất không tệ nha. Trong lòng Thiên Khiếu Hàn cười trộm, việc không vui vì mông bị đá mặt chấm đất khi nãy thoáng cái tan thành mây khói.

Ảnh Cô Nguyệt dường như không phát hiện, biểu hiện của mình ở trước mặt Thiên Khiếu Hàn có bao nhiêu không thích hợp với tính cách trước đây. Sự lạnh nhạt quen có đã không còn, y có thể cười đùa với Thiên Khiếu Hàn, đôi lúc muốn ức hiếp hắn, lấy việc thấy bộ dáng kinh ngạc của Thiên Khiếu Hàn làm niềm vui.

Thiên Khiếu Hàn thì lại phát hiện, biểu hiện của mình ở trước mặt Ảnh Cô Nguyệt có bao nhiêu không đúng.

Bích Huyết Hàn Sương, bang hội thần bí lấy ám sát làm việc chính như Ám Ảnh Lâu, nhưng khác với Ám Ảnh Lâu ở chỗ, Bích Huyết Hàn Sương cũng có tổ chức bên ngoài và thành thị chiếm đóng, cho nên được xem như một bang hội công khai, mà Ám Ảnh Lâu cùng Vũ Thiên Lâu thì hoàn toàn thần bí, không tham gia quốc sự hay công thành chiến.

Là người sáng lập Bích Huyết Hàn Sương, nụ cười mỉm của hắn khiến người ta nhìn không ra được thực lực và cấp bậc. Cũng như Hào Khanh cảm nhận, nụ cười này, nụ cười như hết thảy đều không để ý, lại như hết thảy đều nắm trong lòng bàn tay, chính điều đó khiến địch nhân của hắn nổi giận. Đối xử với mọi người dường như rất hòa nhã dễ gần, nhưng nụ cười khách khí lại đẩy người ta ra xa ngàn dặm. Khí thế cao quý của chính mình, khiến người khác chỉ có thể ngước đầu nhìn.

Khụ khụ, đấy là nói Bích Huyết Hàn trước kia thôi. Nếu ngươi dùng lời này đánh giá Thiên Khiếu Hàn, chỉ có thể nói lên một chuyện, chính là, ngươi bị bệnh hoang tưởng rất nghiêm trọng.

Vô lại, tự kỷ, thỉnh thoảng thích làm nũng, thỉnh thoảng lòi đuôi cáo, một Thiên Khiếu Hàn vậy hoàn toàn mất hết khí tức của người đứng trên cao trước kia, nhưng như thế lại có hơi người hơn, sinh động hơn, có vui có giận.

Điểm chuyển biến này giống Ảnh Cô Nguyệt.

Đã không còn Nguyệt lạnh nhạt bình thản, đã không còn Hàn xa cách hờ hững, nhìn như điên điên khùng khùng, lại như ung dung tự tại, tất cả những điều này, đều bắt đầu từ khi hai người gặp nhau.

Thiên Khiếu Hàn trộm liếc Ảnh Cô Nguyệt đang thổi sáo, mỉm cười, tay phải vung lên, một đường vòng cung xinh đẹp tạo một khoảng chân không, chém lui oán linh có ý đồ vây đánh Ảnh Cô Nguyệt về phía sau.

Ảnh Cô Nguyệt toàn tâm toàn ý giao hết mọi cảm nhận cho Thúy Ngọc Bàn Long Địch, chỉ dựa vào ít ý thức còn lại đi theo Thiên Khiếu Hàn, không chút quan tâm công kích từ oán linh xung quanh. Một lòng tín nhiệm, giao tính mạng cho đồng đội, rõ ràng là khung cảnh chiến đấu rất căng thẳng, lòng lại ung dung như thế.

Nếu nơi đây còn có ai khác, nhìn một màn này, một người dùng kiếm chiêu gọn gàng lưu loát, lại xinh đẹp dị thường chấm chấm vẽ vẽ; một người vẻ mặt thảnh thơi, sáo ngọc bên miệng thổi ra những làn điệu xinh đẹp; xung quanh oán linh xanh xanh bay tới bay lui, hoặc bị chém hóa thành ma trơi bốc hơi, hoặc để lộ thần sắc vui buồn giữa tiếng nhạc du dương, sau đó biến mất trong ánh vàng kim. Êm dịu khoan thai, rõ ràng là khung cảnh chiến đấu, lại đẹp như vậy, sự phối hợp của hai người, như một loại nghệ thuật, Thiên Khiếu Hàn phảng phất đang nhảy múa trong tiếng sáo của Ảnh Cô Nguyệt, tay áo bay bay, kiếm quang lóng lánh, tiếng sáo trầm bổng. Ma trơi vờn lượn, oán linh bồng bềnh, ánh kim liên tục lấp lóe, phối hợp màn nhảy múa với cảnh nền lộng lẫy dị thường, những dải màu đan xen, phản chiếu lên thạch bích trong suốt, hai nam tử với vẻ mặt bình thản mang theo nét cười, mắt mũi như tranh vẽ, dáng người như tranh vẽ, tựa như thiên nhân, lại như có như không vẻ cuồng ngạo lạnh lùng của khói lửa nhân gian.

Cảnh đẹp ý vui.

Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn chìm đắm trong không khí hài hòa vui vẻ này mà không phát hiện ra hai người cũng đã thăng lên ba cấp, hiện tại Ảnh Cô Nguyệt 28, Thiên Khiếu Hàn 29. Tri Âm của Ảnh Cô Nguyệt cũng thăng lên cấp 3, độ thuần phục 30%; Thục Nữ Kiếm Pháp của Thiên Khiếu Hàn cũng tăng độ thuần phục.

Bọn họ cũng căn bản không phát hiện, quanh bọn họ xuất hiện màn sương mờ mờ ảo ảo.

Một màu tím nhạt lượn lờ quanh Ảnh Cô Nguyệt, từng vòng từng vòng, theo tiếng sáo dập dềnh.

Một màu xanh nhạt lượn lờ quanh Thiên Khiếu Hàn, bao phủ thân kiếm, nơi vệt kiếm quét qua lưu lại một đường màu bạc mang theo ánh xanh, hào quang bạc cùng xanh khiến lực công kích càng thêm mạnh, con số màu đỏ trên đầu oán linh cũng càng lúc càng lớn.

Chỉ cần bọn họ mở bảng thuộc tính sẽ phát hiện, vạch chân khí đã sáng lên.

Cái gọi là chân khí, tức nguyên khí của người, động lực sống của sinh mệnh. “Điềm đàm hư vô, chân khí tòng chi.” (Trong lòng càng bình tĩnh, trống rỗng thì chân khí càng dễ lưu chuyển). Hai người hoàn toàn quên đi chính mình, quên đi thế giới bên ngoài, chỉ hòa trộn tâm ý vào vũ khí trong tay, kiếm chiêu hợp cùng tự nhiên, tiếng sáo chân thành thật lòng, mỗi một chiêu đều chứa tâm tình vui vẻ sung sướng của mình, cả vũ khí cũng như đồng cảm. Khí thế cơ thể vô thức phóng ra, đả thông kinh mạch, khiến hệ thống chân khí đang bị phong tỏa mở ra. Quan trọng hơn là, bọn họ đã cùng vũ khí cộng minh, đánh thức vũ khí của mình. Chỉ cần đợi một thời gian, khi đủ chân khí, thần khí sẽ được khai quang, sau khai quang, sẽ tự phát triển theo cấp bậc của bản thân.

Nhưng hai người hiện tại không hề phát giác, bọn họ chỉ chìm đắm trong không khí này, khó mà kiềm chế.

Hóa ra đi dạo trong mê cung cũng có thể thoải mái như vậy, hóa ra đánh quái cũng có thể vui vẻ như vậy. Tổ hợp kỳ lạ, chiêu thức kỳ lạ, một đường hoành hành trong mê cung, thẳng đến khi bước tới trước cánh cổng màu xanh đen mới dừng lại được.

“Chắc là chỗ này.” Thiên Khiếu Hàn lau mồ hôi. Mộng Hồi quá chân thật, cả đổ mồ hôi đi nhà cầu cũng có.

“Trước tiên nghỉ một chút đi, bổ sung thể lực.” Ảnh Cô Nguyệt lần này lấy ra không phải bánh bao không thể ‘xem như’ hung khí nữa, mà là bánh hoa hồng do mình chế biến, có thể giảm độ đói, trong hai tiếng tăng 20% lượng máu tối đa. Cách làm bánh hoa hồng loại này vô cùng phức tạp, Ảnh Cô Nguyệt đã phải học rất lâu trong tửu lâu ở Vô Danh Thôn, nên hàng trữ không nhiều, lần này tâm tình không hiểu sao rất tốt, lấy ra mấy miếng khao dạ dày hai người.

“Nguyệt…” Sói đói Thiên Khiếu Hàn không như dự đoán xông tới chụp, chỉ ngây ngốc nhìn bản thuộc tính ngẩn người, tròng mắt sắp rớt ra.

“Sao?” Ảnh Cô Nguyệt kỳ quái tới gần, nhìn lướt qua, trợn mắt, vội vàng mở bảng thuộc tính của mình.

“A!” Ảnh Cô Nguyệt chỉ phát ra một đơn âm, sau đó không nói nên lời.

“Ha ha.” Cười khan hai tiếng, Thiên Khiếu Hàn lặng lẽ nhét bánh vào miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.