Hồi Ký Của Văn Lãm

Chương 24: Nói đến tận thế




"Cái gì !!!!!????" Lạc Quân Tề kinh hãi nói lớn.

"Đột xâm? Nghĩa là sao?" Phượng Tần không rõ tại sao Lạc Quân Tề nghe xong lại phản ứng dữ dội đến thế.

Nghe người yêu hỏi thế, Lạc Quân Tường thấy lời nói của mình đúng là có điểm phức tạp , "Đột xâm nghĩa là bất thình lình xâm lấn."

Thì ra là nước khác đánh chiếm đến biên giới, khó trách Quân Tường vẫn nhăn nhó lo lắng từ nãy tới giờ, "Vậy tình hình hiện nay ra sao rồi?"

"Trong thư Quân Khanh nói tình hình khẩn cấp, nghi là trong quân có gian tế, thậm chí còn chắc chắn trong triều đình cũng có gian tế, hơn nữa phải là người có quan hàm thượng phẩm, nhưng là ai vẫn chưa xác định được. Thần Khê Quốc nắm rõ quân tình của chúng ta như trong lòng bàn tay." Lạc Quân Tường nói.

Có gian tế! ? Không chỉ có một tên! ? Ngoài biên quan và trong triều đều có! ? Lại là quan thượng phẩm! ?

Phượng Tần cùng Lạc Quân Tề hai người xém chút nữa nghe xong mà choáng ngất.

"Xem ra quân địch nắm chắc đến mười phần thắng lợi ." Lạc Quân Tề vội vàng hỏi han: "Hoàng Huynh, Quân Khanh có nói tới hai quân giao chiến không?"

Nói tới đây, Lạc Quân Tường không khỏi lộ vẻ lo lắng thực sự mà Phượng Tần khẳng định là chưa hề gặp qua, bèn nắm lấy tay người yêu mà tỏ ý an ủi

Biết ý cử chỉ này, Lạc Quân Tường cũng nắm tay lại, "Bởi vì thần khê quốc biết quá nhiều mật vụ của ta c, cho nên cho dù Quân Khanh đích thân cầm binh xông trận cũng sẽ bị bọn chúng đánh tan thôi" Lạc Quân Khanh có danh là tướng quân ngay thẳng, trượng nghĩa, tài tình, xưa nay đều tự mình cầm binh xông trận,chưa có lần nào thất bại nên các nước lân cận chưa từng có tiền

"Vậy chúng ta mau tìm tên gian tế kia." Phượng Tần bộc trực nói thẳng ra.

"Tìm gian tế dĩ nhiên là quan trọng, nhưng hắn là ai, chúng ta ai cũng không biết, cho nên ai cũng không tin được. Hơn nữa tìm gian tế cũng cần thời gian, mà Quân Khanh cần trợ lực gấp rút. Hiện tại trong triều ai cũng đáng nghi, nhưng chúng ta không chỉ cần điều tra gian tế, còn cần có người khởi binh hỗ trợ Quân Khanh." Lạc Quân Tường dùng tay kia mà bóp chặt trán, "Quân tề đệ phải điều tra trong triều gấp; Trẫm sẽ ngự giá thân chinh, cầm binh đến biên quan, nhưng nếu gấp như thế, Trẫm sợ gian tế sẽ lợi dụng thời cơ."

Nghe thấy Lạc Quân Tường vạch ra kế hoạch mà chả hề đề cập gì đến mình, Phượng Tần ráng dằn nỗi căm tức mà nói: "Quân Tường, ta cũng là nam nhân nhé."

"Tần, Trẫm vẫn biết ngươi là nam nhân, xưa nay có hoài nghi bao giờ?." Lạc Quân Tường không rõ vì sao người yêu phải nhấn mạnh “nam nhân” làm gì.

"Cho nên ta quyết định. . . . . ." Phượng Tần nhấn mạnh, "Thay ngươi đi hỗ trợ Quân Khanh."

Lời này vừa nói ra, hai huynh đệ Lạc Quân Tường ngạc nhiên đến độ mồm há hốc mắt trợn tròn.

Nhìn vẻ mặt của họ, Phượng Tần không phục, sẵng giọng hỏi: "Không được sao?"

"Tần ( Hoàng Tẩu ), ngươi biết điều quân đánh giặc sao?" Huynh đệ hai người đồng thanh hỏi.

Phượng Tần thành thực địa lắc đầu, "Không biết." Hai huynh đệ này hỏi chuyện dư thừa, trong tương lai  chủ trương hòa bình, phát triển khoa học kỹ thuật, tự thân cầm binh đánh giặc là cái gì, có làm đâu mà biết.

Nghe xong đáp án, huynh đệ hai người cảm thấy trên đầu hình như có vài chú chim nhỏ đang bay lòng vòng.  Còn tưởng tên này sẽ lấy cớ vòng vo tránh né, ai ngờ hắn nói thẳng thừng hai chữ ‘ không biết ’, thật đúng là không phải là sảng khoái bình thường, mà là sảng khoái đến độ làm cho người nghe tức muốn hộc máu.

" Tần, ngươi chưa từng mang binh đánh giặc, nếu cho ngươi đi sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa ngươi không hề biết võ công, Trẫm và Tử Vũ sẽ lo lắng chết mất." Lạc Quân Tường ý đồ thuyết phục người yêu, để hắn ở lại trong cung mà tự mình xuất chinh.

Lạc Quân Tề hy vọng là Phượng Tần đang nói giỡn, chưa từ bỏ ý định nói chêm vào: "Hoàng Tẩu, sự tình liên quan tới vận mệnh của triều đình, bao nhiêu dân chúng. Hoàng Tẩu lại đem chuyện này ra giỡn?"

Nghe xong, Phượng Tần tức sắp chết, "Ta nói thật, rất thật nhé, sao các người không tin chứ?"

"Ngươi không hề có kinh nghiệm cầm quân, cũng không biết binh pháp."

"Ngươi nói đúng." Phượng Tần giọng tràn ngập tự tin đáp lời: "Nhưng ta cũng có một thứ vũ khí bí mật, nhất định có thể đánh thắng, hơn nữa không tổn thương một binh lính nào. Vốn ta định đến sinh nhật mới đem tặng, coi là lễ vật, nhưng giờ phải đem ra dùng rồi ."

"Vũ khí bí mật, không tổn thương đến một binh lính nào của ta?"

"Làm lễ vật tặng sinh nhật Trẫm?"

Lạc Quân Tường và Lạc Quân Tề bốn mắt nhìn nhau ngơ ngác, nghi hoặc.

"Đúng vậy, lễ vật kia đặt trong phòng thí nghiệm của ta ở Vĩnh Tường Cung."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.