Hội Hè Miên Man

Chương 22




CHƯƠNG 51

Khoảng cách từ thành Tiêu Dao tới Đạt Thông khách *** không thể coi là xa, nhưng một đường này với Kim Tiền có thể gọi là vất vả. Dù sao trong tay cầm [bí sát phương] người người mơ ước, cũng không tránh khỏi run chân. Vật chưa đào lên đã mang “kiếp nạn” tới cho hai người [đương nhiên cả cho Điền Ngật Thư], ai biết đào lên rồi còn có thể gây ra những cái gì.

Đến khi Tiền Tiểu Phi ngồi xuống ghế trong phòng khách, mồ hôi đã thi nhau nhỏ xuống bàn.

“Hô ~~ Rõ ràng chúng ta dùng một vạn mua được, sao cảm thấy còn hơn cả ăn trộm vậy nè…” Tiền Tiểu Phi nghĩ mãi không hiểu.

Kim Hàn vẫn lạnh lùng không biểu tình, nhưng tim cũng đập thình thịch thình thịch không ngừng [vô nghĩa, ngừng thì chết xừ rồi còn đâu]. Dọc đường đi trái lo đánh lén phải lo ám khí, dây thần kinh cũng sắp phựt tới nơi. Cũng may là còn chưa đánh mất hình tượng “Lạnh lùng rắn rỏi” trước mặt người kia.

“Mau mau xem bí tịch đi, giờ cũng xem như là an toàn rồi.” Ổn định lại nhịp tim, nam nhân lên tiếng.

Tiền Tiểu Phi đã sớm tò mò không chịu được, nghe Kim Hàn nói vậy liền vội vàng mở sách ra. Kết quả quá tay một cái, bìa sách vốn chỉ còn một nửa bây giờ… bay luôn.

Một quyển sách rách không bìa và một vạn lượng… Kim Hàn nuốt nước miếng, buộc mình thôi không nghĩ nữa, nhanh chóng đi tới trước mặt Tiền Tiểu Phi, cùng nhau xem sách, kết quả…

“Ngươi giở nhanh quá!”

“Là ngươi đọc chậm.”

“Chưa từng học nguyên lý mộc dũng a, nếu ta xem chậm ngươi phải chờ ta thôi!” (Mộc dũng nguyên lý… kiểu như là, một cái thùng gỗ ghép bởi nhiều tấm ván, nước đựng trong thùng đương nhiên chỉ có thể ngang bằng với tấm ván ngắn nhất.)

“Chúng ta không có nhiều thời gian, cứ giữ thứ này sẽ có nguy hiểm.”

“Nhưng người ta còn chưa đọc xong!”

“Nói sau đi.”

“Ngươi không thích ta…”

“Ngươi lại…”

Xoẹt – yên lặng. Vẫn là yên lặng. Ba phút mặc niệm cho [bí sát phương] bắt đầu.

“Hay rồi, khỏi phải tranh nhau.” Kim Hàn trợn mắt, cầm “chiến lợi phẩm” – một nửa cuốn [bí sát phương] trong tay, nhàn nhã ngồi xuống bên cạnh, “Ngươi xem của ngươi ta đọc của ta.”

– Dụng độc thần thư vô giá danh trấn giang hồ sau một trăm năm trải đủ phong sương, rốt cuộc với sự giúp đỡ của Kim Tiền đã được chia làm hai nửa, hơn nữa còn tróc bìa, chết không toàn thây.

Tiền Tiểu Phi cũng chẳng thèm quan tâm, dù sao chỉ là chia đôi ra, cũng không thiếu cái gì, giá trị của bí tịch chả giảm đi. Vì thế hắn cũng tự tại mà xem nửa sau của [bí sát phương] trong tay.

“Độc dược trong này quá phức tạp, mỗi cái đều phải mười mấy, thậm chí mấy chục loại nguyên liệu phối thành!” Nhìn một hồi, Tiền Tiểu Phi cau mày mở miệng, “Có thứ còn chưa từng nghe qua…”

“Nếu không làm sao có thể là kỳ độc có một không hai.” Kim Hàn cười, “Nguyên liệu khó tìm, giải dược càng khó tìm hơn.”

“Đúng vậy a!” Tiền Tiểu Phi hưng phấn như vừa phát hiện ra đại lục mới, “Nửa sau này ghi lại cách phối giải dược, gần như giống với cách chế độc vậy!”

“Cái này gọi là lấy độc trị độc.” Kim Hàn thản nhiên.

Chính là, cứ như vậy thì có một vấn đề lớn, nếu loại độc nào cũng phức tạp, khó chế biến, lại dùng những phối liệu quý hiếm như thế này, vậy sách này khác gì vứt đi? Ai, nghĩ tới đây Kim Hàn liền lật nhanh bí tịch trong tay, đồng thời không quên nói với Tiền Tiểu Phi: “Ngươi xem có loại độc nào dễ làm không.”

“Dễ làm…” Tiền Tiểu Phi vừa lẩm nhẩm vừa lật trang, một lúc sau cao hứng kêu to, “Hóa công tán này thật dễ nha! Chỉ cần…”

“Hư -” Kim Hàn chợt vội vàng nói nhanh, “Giấu đồ đi, có người tới!”

Tiền Tiểu Phi vừa đem hai nửa sách nhét vào dưới gối, người tới cũng đẩy cửa vào.

“Ban ngày ban mặt, làm gì mà đóng chặt cửa sổ vậy?”

“Yêu, hóa ra là Trịnh huynh! Mời ngồi mời ngồi, Tiểu Phi châm trà!” Kim Hàn nói xong đưa nam nhân tới ngồi cạnh bàn, ánh mắt bất an nhìn về phía gối đầu.

“Nhiệt tình như vậy?” Trịnh Ngân Tử nhướn mày, chớp mắt, “Chẳng lẽ vừa làm cái gì không dám gặp người?”

Đúng là không dám gặp người, đặc biệt là ngươi! Tiền Tiểu Phi vừa thầm tổng sỉ vả Trịnh Ngân Tử, vừa bưng nước trà lên: “Trịnh huynh sao lại biết chúng ta ở đây?”

Nghe vậy, Trịnh Ngân Tử lập tức lên tinh thần: “Ta là ai a! Cơ sở ngầm chỗ nào trên giang hồ không có, muốn tìm một người quả thật dễ như trở bàn tay.”

Kim Hàn cố gắng cười gượng, nói: “Vội vã đi tìm chúng ta, Trịnh huynh chắc có chuyện quan trọng?”

“Đương nhiên!” Nam nhân biến sắc, cúi đầu tìm tìm kiếm kiếm.

“Chẳng lẽ giang hồ có đại sự gì?” Tiền Tiểu Phi có dự cảm không tốt.

“Đúng vậy!” Nam nhân vừa nói vừa ngẩng đầu lên, đồng thời lấy ra một thứ đặt trước mặt hai người, “[giang hồ bí văn] ra lò!”

Dự cảm trở thành sự thật.

Kim Hàn rất muốn đá cho tên kia một cước bay lên mặt trăng!

“Đúng, đúng là đại sự… ha, ha…” Tiền Tiểu Phi suýt khóc.

“Nhớ trước đây ngươi có nói, sau này chúng ta nếu muốn đọc thì phải trả tiền, nhưng thật không đúng lúc, hai ta bây giờ trên người không có lấy một xu, chỉ xin lĩnh hảo ý của Trịnh huynh thôi vậy.” Kim Hàn cười cười, rất mong nam nhân cầm tạp chí té luôn cho đẹp trời.

“Đúng, đúng, chúng ta không mua nổi.” Tiền Tiểu Phi cũng vội vàng đệm theo. Hắn cũng không hy vọng mấy thứ lá cải, đặc biệt là báo lá cải của Trịnh Ngân Tử tiếp tục đả kích trái tim yếu ớt của mình.

“Uy, uy, các ngươi quá đáng rồi đấy! Chúng ta còn có thể coi là bằng hữu sao? Ta nói bán cho các ngươi lúc nào? Tặng, hiểu không, là cho không, không lấy tiền!” Trịnh Ngân Tử bi bi thương thương nói.

“Biết, biết, là không mất tiền chứ gì? Ngươi không cần giải thích nhiều vậy.” Kim Hàn nhìn nam nhân, cười khổ. Cái gì mà bằng hữu? Vừa rồi nói hai chữ “cho không”, nam nhân còn méo mặt như sắp đứt ruột tới nơi.

“Kia… Nếu Trịnh huynh có ý, chúng ta cũng xin có lòng.” Tiền Tiểu Phi “cứng ngắc” mở miệng, “chậm rãi” đưa tay ra, “từ từ” cầm lấy [bí văn], rất cố gắng cười gượng.

Trịnh Ngân Tử cũng chả khá hơn là mấy. Hai lượng bạc a! Nếu không phải vì hai tên này cùng với bí văn có quan hệ lớn, hắn sẽ không tiêu phí vậy đâu! Bất quá… Đợi đến khi bọn họ thật sự bị [bí văn] chinh phục, chắc chắn hắn không cần tặng, hai người cũng sẽ dốc bạc ra mua, hơn nữa có khi hai người xem một quyển, nghiện quá mà mua thêm một quyển nữa.

– Rất tin tưởng vào sức hút của tạp chí của mình, lại nghĩ tới sắp có hai khách quen, nam nhân bất giác cười ra tiếng.

“Ngươi… không sao chứ?” Tiền Tiểu Phi lo lắng đẩy đẩy nam nhân, trên mặt treo đầy hắc tuyến.

“Đương, đương nhiên không sao.” Trịnh Ngân Tử sờ sờ khóe miệng, may quá, chưa chảy nước miếng. “Nếu sách đã tới tay, tại hạ xin cáo từ.”

“Trịnh huynh vội đi vậy sao? Không ngồi thêm chút nữa?” Kim, Tiền vừa nói vừa không hề do dự đẩy nam nhân ra cửa.

Nam nhân đã ra tới cửa, nghe thấy vậy vui vẻ quay lại: “Nếu vậy ta ngồi lại… Ân… Cái này… Vẫn là thôi đi. Gặp lại sau.”

Hai người kín như bức tường chắn cửa, rõ ràng đuổi người ta đi mà! Ô ô ô ~~ Nam nhân bi thương rời đi.

Kim Tiền rốt cuộc thở phào một tiếng.

“Nếu cái đài phát thanh kia biết chúng ta có… Sách, hậu quả khôn lường nha.” Tiền Tiểu Phi nghĩ nghĩ, lạnh hết sống lưng.

Ai dè Tiền Tiểu Phi chưa dứt lời, một cái đầu lại thò vào từ cửa sổ: “Nếu có chuyện gì hay ho, các ngươi nhất định phải cho ta biết nha!”

Tiền Tiểu Phi suýt nữa té ghế, vội vàng nói: “Nhất định! Nhất định!”

Kim Hàn cười tới vô cùng sáng lạn, ôn nhu nói với cái cửa sổ: “Trịnh huynh, đi thong thả.”

Chạng vạng, ngoài thành Tiêu Dao, khu mộ hoang.

“Uy, chúng ta tới đây làm gì?”

“Chôn bí tịch.”

“Khó lắm mới lấy được, giờ lại chôn sao?”

“Thứ nhất, chúng ta căn bản không dùng được bí tịch này; thứ hai, đây không khác gì quả bom hẹn giờ, cầm lâu coi chừng nổ tung xác.”

“Cho nên?”

“Tổng kết lại một câu, bây giờ không phải lúc để bí tịch tái xuất giang hồ.”

“… Cũng có lý. Vậy lúc nào chúng ta lại tới lấy?”

“Chờ tới khi đủ cường đại.”

Nói xong, hai người tức tốc đào đào đào đào.

Đến khi trời tối, Kim Tiền cuối cùng cũng hoàn thành công trình cất giấu báu vật.

“Giờ đi đâu?” Tiền Tiểu Phi hỏi Kim Hàn. Phòng tại Đạt Thông khách *** đã trả, tự nhiên không thể trở về.

“Chẳng phải ngươi vẫn muốn vào thành Tiêu Dao chơi sao, bây giờ không đi còn đợi lúc nào?” Kim Hàn cười.

Một dòng nước ấm chảy qua trái tim Tiền Tiểu Phi. Mình chỉ là thuận miệng nói chơi, không ngờ… Ha ha, đúng là đáng yêu mà.

“Đúng, đi thành Tiêu Dao!” Vui vẻ túm tay áo nam nhân, Tiền Tiểu Phi chạy về phía cửa thành.

Vừa tới cửa thành, Kim Hàn chợt dừng lại. Hắn kinh ngạc chỉ vào mẩu bố cáo dán trên cửa thành: “Ngươi xem cái gì đây?”

Tiền Tiểu Phi hồ nghi nhìn theo hướng tay Kim Hàn chỉ, không nhìn thì thôi, vừa coi liền kêu ầm lên: “Nữ nhân kia lấy chồng?!”

“Nữ nhân kia” chính là người vừa mới đây còn suốt ngày bám theo truy đuổi bọn họ, Chu Duẫn Sa!

Công chúa xuất giá, đại sự như vậy đương nhiên có hoàng bảng chiêu cáo thiên hạ.

“Tân khoa Trạng Nguyên Hứa Kha Triệu… Sách, bất hạnh, bất hạnh.” Nhìn hoàng bảng, Kim Hàn rớt nước mắt đồng cảm với vị Phò mã xấu số kia.

“Các ngươi nghĩ vậy là sai rồi, ngoại sinh nữ của ta thật ra lại rất ôn nhu với vị tân khoa Trạng Nguyên này a!” Khổng Tiêu cười cười đi tới.

“Lâu không gặp, Khổng huynh.” Kim Hàn cười nhạt. Hắn giờ đã coi Khổng Tiêu như bằng hữu.

Mà Khổng Tiêu đương nhiên thích cách nói chuyện bình thản của Kim Hàn, hoàn toàn không coi hắn là “hoàng thân quốc thích”, thở dài nói: “Gì mà lâu không gặp? Khỏi nói đi, giang hồ cũng chỉ là một trò chơi lớn, vui vui thôi.”

“Ngươi nói Chu Duẫn Sa thực ôn nhu với cái tên Trạng Nguyên kia? Gạt người a?” Tiền Tiểu Phi thật không dám tưởng tượng.”

“Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Nam nhân kia không biết dùng cách gì mà khiến cho Duẫn Sa ngoan ngoãn dễ bảo luôn.” Nói tới đây, Khổng Tiêu cười cười, “Đương nhiên chỉ với Hứa Kha Triệu thôi, còn chúng ta không tốt số vậy đâu. Đối với người khác, nàng vẫn chẳng khác gì trước đây.”

“Dù sao cũng khỏi lo bị đuổi giết nữa.” Tiền Tiểu Phi thở phào. Nhưng còn chưa thở hết một hơi, đã bị Khổng Tiêu chặn đứng.

“Ai nói nàng buông tha các ngươi, theo ta được biết, Duẫn Sa vẫn đang hỏi thăm tin tức đâu.” Nam nhân nhàn nhã cười, đầy hứng thú xem diễn trò.

“Sao có thể?” Tiền Tiểu Phi cười lớn, “Chẳng phải nàng sắp thành thân sao?”

“Ha ha, nữ nhân thù dai mà.” Khổng Tiêu cũng cười.

“Sách, phiền toái không dứt rồi.” Kim Hàn bất đắc dĩ thở dài. Bất quá từ lúc Kim Tiền Bang thành lập tới giờ, có lúc nào không có phiền toái đâu, bớt một thêm một cũng thế thôi.

“Đúng rồi, sao ngươi lại ở đây?” Tiền Tiểu Phi lên tiếng hỏi.

“Ta là du hiệp Khổng Tiêu nha,” Nam nhân vừa cười vừa chỉ vào ba chữ trên cổng thành, “Thành Tiêu Dao là nhà ta!”

Du hí nhân gian, tiêu dao giang hồ. Cũng là một loại cảnh giới khó đạt đến đi.

“Thế nào, có muốn tới nhà ta chơi không? Người trong này đều là hồ bằng cẩu hữu của ta nga!” Khổng Tiêu nói xong cười ha hả, xem ra nơi này thật sự khiến hắn khoái nhạc.

“Đương nhiên, chúng ta đang muốn vào thành đi dạo nha.” Kim Hàn nói xong quay sang nhìn Tiền Tiểu Phi, kết quả lại bị dọa tới nhảy dựng lên, “Làm sao rồi?”

“Này… bụng đau quá, các ngươi chờ, ta đi một chút!” Tiền Tiểu Phi không chờ hai người trả lời, liền nhanh chóng chạy vào rừng cây giải quyết “Nhu cầu sinh lý”.

Kim Hàn chỉ còn biết đứng một chỗ xấu hổ.

Khổng Tiêu lại chẳng thèm để ý, hào sảng nói: “Ta đi chuẩn bị một chút, xem như đón tiếp các ngươi. Phất Nhiễu Lâu, không gặp không về!”

Dứt lời, nam nhân xoay người vào thành, Kim Hàn vẫn đứng yên chờ đợi.

Một phút, hai phút, mười phút, hai mươi phút…

Nam nhân rốt cuộc chờ không nổi. Ba mươi phút, chậm thế nào cũng giải quyết xong rồi a! Hơn nữa với tính cách của Tiền Tiểu Phi, nhất định đang sốt ruột muốn chết, làm gì lại lâu như vậy… Một trận dự cảm xấu tràn lên trong lòng nam nhân.

Lao như bay tới rừng cây, bên trong đã không còn bóng dáng Tiền Tiểu Phi, hết thảy yên lặng như chưa từng có người tới, ngoại trừ…

Nam nhân chậm rãi ngồi xuống, nhặt lên mấy đông “Kim Tiền tệ” Tiền Tiểu Phi mới khắc mấy hôm trước, nắm chặt trong tay.

Bất luận ai bắt Tiền Tiểu Phi, hắn chết chắc rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.