Hối Hận Còn Kịp

Chương 38




Nghe vậy, Điền đại phu liền có chút bực mình nhưng cũng chỉ là có chút thôi. Lão rất nhanh lấy lại bình tĩnh mà nói ra:

“Các ngươi là thổ phỉ?”

Trung niên nhân kề con dao vào vết sẹo trên mặt kia của phu xe rồi hướng Điền đại phu cười nửa miệng nói ra:

“Đúng vậy, bọn ta là thổ phỉ. Nể tình lão cũng xem như có tuổi, chỉ cần để lại tất cả đồ đạc, bọn ta sẽ tha cho lão một con đường sống”

Điền đại phu nói tiếp:

“Để cướp, các ngươi còn dám hạ thủ lên con gái ruột?”

Trung niên nhân ngửa đầu cười lớn:

“Ha ha ha, lão già ngu ngốc... Con gái gì chứ?... Chỉ là tùy tiện một đứa mà thôi”

Tay nắm chặt lại, Điền đại phu tức giận nói:

“Các ngươi chắc chắn chết không đẹp mắt”

Nghe vậy, trung niên nhân lại cười nói ra:

“Chậc chậc, đây là lời một y sư nên nói sao?”

“Y sư thì không nhưng thần y thì có”.

Một giọng nói thanh lãnh bất chợt vang bên tai trung niên nhân, hắn giật mình nhìn qua thì thấy Khương Hy đã đứng ở đó rồi. Còn tên đồng bọn thì đang nằm trên đất, sống chết không rõ.

Thấy thế, tên thổ phỉ liền giật mình buông trung niên nhân mặt sẹo ra rồi đạp hắn về phía Khương Hy, đồng thời rút pháo hiệu ra mà bắn lên trời.

Đỡ được trung niên nhân mặt sẹo xong, từ hai bên cánh rừng, một đạo quân thổ phỉ ồ ạt xông ra. Thông qua linh thức, Khương Hy liền ước chừng khoảng bốn mươi người, cũng tương đương với một nhánh quân của sơn trại rồi.

Sau đó, hắn điểm nhẹ chân mà phi thân lên nóc xe, còn trung niên nhân mặt sẹo thì nhanh chóng hộ tống Điền đại phu trở lại vào trong xe. Hắn đã biết Khương Hy là tu sĩ rồi thì mọi sự còn lại hắn không cần phải lo.

Kế đó, Khương Hy liền vận linh lực lên rồi phất tay áo quét thành một vòng tròn quanh thân, theo động tác của hắn, một làn sóng triều vô hình bất ngờ tuôn ra, đánh thổ huyết một lúc hơn hai mươi tên thổ phỉ văng ra phía sau.

Đám còn lại thấy vậy liền sợ hãi quay lưng mà bỏ chạy nhưng Khương Hy đời nào để bọn chúng rời đi. Đến Điền đại phu còn muốn đám thổ phỉ này chết một cách khó coi nhất có thể thì hắn sao không ‘tòng mệnh’ được.

Khương Hy vận Bách Dặm Thuấn phù lên, trong nháy mắt hắn liền xuất hiện trước mặt bọn chúng mà xuất ra Lưu Thủy Quyền Pháp. Mỗi một quyền đánh đến là lồng ngực của bọn chúng liền lõm xuống một đoạn, miệng thổ huyết mà văng ra xa.

Trung niên nhân lúc này là kẻ sợ hãi nhất, hắn không nghĩ đến con mồi lần này lại đáng sợ đến vậy, hắn liền không suy nghĩ mà rẽ sang một hướng khác mà bỏ chạy.

Khác với những tên thổ phỉ khác, trung niên nhân này biết võ công, hơn nữa thân pháp có chút không tệ nhưng cũng chỉ đến đó mà thôi.

Khóe miệng Khương Hy khẽ cong lên, Bách Dặm Thuấn phù một lần nữa vận lên mà đuổi theo hắn. Sau đó, Khương Hy vận pháp lực xuất ra một chưởng đánh thẳng vào lưng hắn.

“Ái Tâm Minh Sắc Dục”

Nhất chưởng vừa ra, trung niên nhân liền thổ huyết mà đập người xuống đất, toàn thân trầy trụa không thôi. Hắn đau đớn mà lăn qua lăn lại trên đất, miệng liên tục phát ra mấy thanh âm phi thường khó nghe.

Khương Hy nghe cũng có chút phiền, liền phóng linh lực ra mà phong bế khẩu âm của hắn lại. Bầu không khí liền trở về trạng thái yên tĩnh của núi rừng.

Kế đó, từ trong người trung niên nhân, vô tận khói trắng cùng mùi khét không chủ động mà thoát ra bên ngoài. Khói trắng xuất hiện ngày một nhiều, đến một mức nhất định, toàn thân hắn liền chìm trong Dục Hỏa vô tận.

Dục Hỏa qua, hắn cũng chỉ còn lại một nắm tro tàn rồi tản theo trong gió biến đi mất.

...

Trở về xe ngựa, Khương Hy liền ra hiệu cho trung niên nhân mặt sẹo đi tiếp, ở lại lâu thể nào cũng sẽ dẫn thêm một đợt quân thổ phỉ khác đến.

Giữa lúc này, đột nhiên ánh mắt Khương Hy có hơi đổi, khóe miệng khẽ cong lên, hắn vỗ vỗ nhẹ hai cái lên đầu tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng thấy vậy liền lười biếng kêu một tiếng rồi phóng ra ngoài.

Điền đại phu thấy vậy liền nói ra:

“Đại nhãn tử, tiểu Hoàng đi đâu vậy?”

Khương Hy cười đáp lại:

“Đi bắt chuột thôi, lão bá đừng lo”

Nghe vậy, Điền đại phu liền gật đầu hiểu ý. Lão thở hắt ra một hơi rồi nhìn về tiểu cô nương đang nằm hôn mê ở trước mặt mà lắc đầu.

Tiểu cô nương này vốn dĩ không phải bị bệnh hay gì cả, chỉ là bị đánh thuốc mê mà thôi. Điểm khiến lão phải lo lắng là sức khỏe của nàng có chút yếu mà lượng thuốc mê tại rất mạnh, lão sợ nàng chịu không nổi.

Nhưng hiện tại tất cả những gì lão có thể làm ra châm cứu để lưu thông mạch máu, đồng thời sắc cho nàng một nồi thuốc bổ.

Không bao lâu sau, tiểu Hoàng trở về mà nhảy mà lòng Khương Hy, cái đầu nhỏ cứ liên tục mà cọ cọ vào người hắn tựa như muốn được khen. Khương Hy tự nhiên chiều nó, đưa tay lên mà vuốt vuốt một chút rồi nói:

“Làm tốt lắm”

Tiểu Hoàng nghe xong liền meo lên vài tiếng sung sướng, đồng thời đưa cái chân lên mà liếm láp một chút. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được một chút đỏ ở trên đó.

...

...

Đoàn người Khương Hy rời đi được gần một tiếng thì một đạo quân thổ phỉ từ đâu bỗng dưng xuất hiện. Đạo quân này phi thường đông, số lượng phải lên đến trăm người, chưa kể người đi đầu lại còn rất khoa trương.

Bởi kẻ đó đang cưỡi trên lưng một con gấu lớn.

Ánh mắt hắn sắc lạnh mà quét qua toàn trường một lát rồi nói ra:

“Là kẻ nào? Kẻ nào lại dám ra tay ngay trên địa bàn của ta?”

Không một ai trả lời hắn hết, tất cả đều một mực cúi đầu run sợ. Hắn liền hừ lạnh một tiếng.

Một lát sau, một tên thổ phỉ khác đột nhiên xuất hiện mà nói ra:

“Bẩm lão đại, số lượng đã kiểm kê, ba mươi chín người ở đây đều chết hết cả”

Kẻ được gọi là lão đại kia nghe vậy liền nhíu mày, hắn ngờ vực hỏi:

“Ba mươi chín? Rõ ràng lúc đi là bốn mươi mốt mà”

“Bẩm lão đại, hai người còn lại không xác định được vị trí”, tên thổ phỉ kia cung kính đáp lại.

Lão đại thổ phỉ nhíu mày càng sâu hơn, linh cảm của hắn cho thấy chuyện này có cái gì đó không được đúng lắm.

“Báo”, một âm thanh khác bỗng nhiên cất lên.

Hắn liền ngẩng đầu nhìn về hướng khác, một tên thổ phỉ chạy đến quỳ xuống mà nói:

“Bẩm lão đại, ta tìm thấy xác của một vị huynh đệ khác ở trong rừng... chỉ là...”

“Chỉ là sao?”, lão đại híp mắt lại nói

Tên thổ phỉ mới kia có chút sợ sệt mà co rụt đầu lại, hắn kính cẩn đáp:

“Bẩm lão đại, chỉ là vị huynh đệ kia bị dã thú tấn công... tứ chi bị cắn xé khắp nơi”

Nghe xong, mấy người ở đây liền hít vào một ngụm khí lạnh.

Bị dã thú tấn công là chuyện bình thường đối với thổ phỉ bọn hắn nhưng bị dã thú cắn xé thì đúng là lần đầu nghe thấy.

Vì nghe thấy nên càng đáng ngờ hơn, bọn hắn làm thổ phỉ ở đây cũng không phải ngày một ngày hai. Địa hình, hệ sinh thái tại Sơn Hương Lâm bọn hắn nắm giữ rõ ràng nhất, dã thú tấn công người thì có nhưng cắn xé chắc chắn không.

Một tên thổ phỉ khác trong run sợ mà vô tình thốt ra:

“Sẽ không phải là... yêu thú chứ?”

Lời vừa ra, toàn trường liền nhao nhao lên mà hoảng sợ. Nhưng không được bao lâu, lão đại thổ phỉ liền trực tiếp ép xuống, hắn quát:

“Im miệng”

Tất cả im lặng lại, hắn hừ lạnh nói tiếp:

“Yêu thú xuất hiện thì dã thú sẽ có dị động, đến lúc đó chúng ta còn không có thời gian mà đứng đây bàn tán đâu. Các ngươi chưa gì đã loạn hết lên thì còn thể thống gì nữa”.

Toàn trường lại im lặng không đáp. Lão đại thổ phỉ liền tức giận mà quát lên:

“Im cái gì, các ngươi câm hết rồi à?”

Nghe vậy, tất cả thổ phỉ liền vội vàng lấy lại tinh thần mà đồng loạt hô:

“Vâng, lão đại nói phải”.

...

...

Khách quan mà nói, Khương Hy đúng thật là đã giết chết bốn mươi người, còn một người thì lại rơi vào trường hợp gọi là ‘vạn nhất’.

Khương Hy không sợ phàm nhân, không sợ quan lại, càng không sợ đám thổ phỉ này. Hắn chỉ là không thích phiền phức kéo theo, nếu để một tên lọt lưới, kế đến hắn lại phải giết tiếp một trăm người.

Nếu một lần nữa lại lọt lưới, có khi hắn phải giết đến ngàn người, những chuyện phiền phức tốn thời gian thế này không phải phong cách của hắn, hắn đành để tiểu Hoàng đi xử lý triệt để vậy.

Quay lại thực tế, tiểu cô nương kia sau khi được Điền đại phu sơ cứu thì nàng cuối cùng cũng chịu tỉnh lại nhưng đáng tiếc nàng cái gì cũng mơ mơ màng màng.

Đây là hậu quả cho việc liên tục bị đánh thuốc mê, thần trí thanh tỉnh được mới là lạ.

Khương Hy không sử dụng linh lực để giúp nàng vì nó không có chút tác dụng nào cả. Mà kể có dùng, cơ thể nàng cũng chịu không được, nó quá mỏng manh, quá yếu đuối.

Điền đại phu cũng hết cách với nàng, đại đa số linh dược lão đã để tại Điền y quán rồi, cách duy nhất còn lại khả quan nhất chính là cho nàng ăn uống đầy đủ a.

Tính toán xong hết mọi chuyện, Điền đại phu nhìn Khương Hy mà nói ra:

“Đại nhãn tử, tối nay chúng ta thêm một phần ăn”

Nghe vậy, Khương Hy liền cười nhẹ đáp lại:

“Không sao đâu lão bá, thêm chút thời gian mà thôi”.

Sau đó, hắn vuốt nhẹ tiểu Hoàng rồi dùng linh thức truyền lệnh cho nó. Tiểu Hoàng tiếp nhận lệnh liền có chút không nguyện ý, cơ thể lật qua lật lại mà để lộ cái bụng trắng kia.

Khương Hy đưa tay lên vuốt qua vuốt lại một chút rồi nói ra:

“Được rồi, đừng bướng, đi đi”.

Không nguyện ý thì không nguyện ý nhưng nếu nó không làm, tối nay nó cũng đừng hòng ăn a. Thế là tiểu Hoàng đứng dậy duỗi cái lưng một cái rồi điểm nhẹ chân mà rời xe ngựa.

Tiểu cô nương thấy thế liền thích thú mà nói ra:

“Mèo bay...”

Điền đại phu đưa tay lên xoa đầu nàng mà nói:

“Ừ, là mèo bay”

Khương Hy trông vậy liền mỉm cười rồi trở lại đả toạ mà tu hành.

...

Tiểu Hoàng đi khá lâu, hơn nữa lúc nó trở lại đã là gần một canh giờ sau. Trong một canh giờ đó, đoàn người của Điền đại phu cũng đã rời khỏi Sơn Hương Lâm.

Tiểu Hoàng trở về trên miệng có ngậm theo hai con thỏ chết. Theo Khương Hy đánh giá thì cũng có chút tinh tế, ít nhất là chúng bị tiểu Hoàng cắt cổ chết, còn hơn là bị xé xác.

Ngặt nỗi với quãng đường di chuyển xa xôi, số máu chảy ra cũng vướng lên hết bộ lông của đám thỏ, nhìn qua thì có hơi man rợ. Tiểu cô nương thấy vậy liền hoảng sợ mà ngất xỉu.

Không chỉ nàng mà đến trung niên nhân mặt sẹo cũng phải kinh hãi không thôi. Hắn sống gần bốn mươi năm trời chưa bao giờ chứng kiến con mèo nào đáng sợ như con mèo này.

Hắn không nhịn được mà tóm lấy một cây gậy thủ sẵn trước người.

Đối diện với cảnh này, Khương Hy cũng chỉ biết cười khan mà thôi. Nhưng biết sao được, so với yêu thú thì tiểu Hoàng đã rất ‘nhẹ đô’ rồi.

Tiểu Hoàng thả hai con thỏ kia xuống đất, cái đuôi nhỏ khẽ động đậy một chút rồi nhảy bổ lên ngực Khương Hy mà cọ cọ. Khương Hy cười cười rồi vuốt nhẹ nó một cái.

Sau đó, hắn thả tiểu Hoàng xuống đất rồi bắt đầu xử lý phần thỏ này. Khương Hy ăn trực Tứ nương suốt bốn năm nay cũng không phải ngồi không, hắn bèo bọt lắm cũng có thể vào bếp làm vài món để ăn.

Trong số các kỹ năng trù nghệ của Tứ nương thì hắn học được kỹ thuật nướng là giỏi, còn lại thì hắn mười khiếu không thông.

Khương Hy vốn dĩ thực dụng, hắn không học những món thừa thải, hắn đã chốt định con đường về sau của hắn lang bạc khá nhiều, mà ở trù nghệ, ứng với loại hình này chỉ có nướng là phù hợp.

Vừa nhanh vừa gọn lại vừa có mùi vị. Nhìn chung vẫn rất dễ ăn.

Mặt khác, Tứ nương cũng không dạy mỗi mình hắn, nàng dạy cho cả Lân cùng Hiên Minh. Lân không có khiếu nấu ăn nhưng cắt, thái thì hắn tuyệt đỉnh. Đến Tứ nương hiếm khi khen ngợi cũng phải bật ngón cái cho hắn là đủ biết nàng xem trọng tài dùng dao của hắn thế nào rồi.

Đáng tiếc, làm một trù sư không phải chỉ cần mỗi dùng dao là được.

Ngược lại thì Tứ nương lại ưng ý nhất là Hiên Minh. Hắn gần như học được bảy đến tám thành trù nghệ của Tứ nương rồi. Nếu không phải đi Hạo Nhiên Thư Viện thì có khi hắn đã có đủ thời gian để học hết cũng nên.

Hiên Minh đi, Tứ nương cũng tiếc nuối chứ nhưng may mắn cho nàng là trước khi đi, hắn đã hứa về sau khi nhập Trúc Cơ cảnh, hắn sẽ trở lại để học trọn vẹn trù nghệ của nàng.

...

Dựng trại xong xuôi, trung niên nhân mặt sẹo đưa tay lau chút mồ hôi thấm trên trán mà quay lại nói:

“Khương tiểu tử, bữa tối xong chưa?”

Nghe vậy, Khương Hy liền nhìn qua hai con thỏ quay một chút rồi cười đáp:

“Đại thúc, vừa kịp, chúng ta ăn thôi”

Đặt hai con thỏ quay lên một phiến lá lớn, Khương Hy nhanh chóng dùng dao mà thái chúng thành những miếng vừa ăn, còn phần xương thì hắn ném vào một cái nồi nước sôi gần đó.

Tứ nương từng dạy rằng bất kỳ thứ gì trên đời này cũng có thể ăn được, chỉ cần nắm được cách nấu thì sỏi đá cũng thành cơm.

Bộ xương của hai con thỏ này dù người ăn không được nhưng có mèo ăn được a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.