Hối Hận Còn Kịp

Chương 22: 22: Về Nhà




Dịch & biên: No Name

Nơi này là Zeeland, thành phố cuối cùng của nhân loại. Vương Vũ nhìn cửa thành bằng kim loại đã vô cùng tàn phá trước mắt, trong lòng chỉ còn có áp lực nặng trịch

Từ một trăm mười năm trước, trí tuệ nhân tạo đầu tiên xuất hiện, tương lai của nhân loại tràn đầy ánh sáng cùng hy vọng. Tất cả mọi người dự đều đoán thế gian đại đồng, có trí tuệ nhân tạo cùng robot thay thế con người làm việc tay chân, toàn bộ nhân loại đều sẽ thoát ly lao động cấp thấp, trở thành người người có thể sống hưởng thụ, không còn tranh đấu. Lời tiên tri về một nhân loại đại đồng dường như đang đến rất gần.

Tuy rằng cũng có số rất ít người vô cùng cảnh giác đối với trí tuệ nhân tạo, nhưng mà bên trong đại thế, tiếng nói của bọn họ chẳng thể đủ nhấc lên một hồi phong ba. Có lẽ lúc ban đầu quả thật có người thuộc tầng lớp cao tầng cảnh giác, nhưng mà theo sự tiến hóa của trí tuệ nhân tạo, robot được điều khiển bởi trí tuệ nhân tạo ra đời, phần lớn đất đai, phần lớn công tác, phần lớn lĩnh vực nguy hiểm đều do người máy làm thay. Toàn bộ thế giới một mảnh vui sướng mà hướng tới quang vinh.

Năm mươi năm qua đi, không hề xuất hiện một sự kiện có khả năng phát sinh nguy hiểm. Năm mươi năm, cơ hồ là thời gian của hai đời người. Dần dần, tất cả mọi người đều buông lỏng cảnh giác, sợ là người nghiêm khắc nhất, cũng chỉ là cho rằng trí tuệ nhân tạo nắm giữ quá nhiều lĩnh vực, cũng không còn những lời khác có thể nói.

Sau đó vào đúng sáu mươi năm trước, khi trí tuệ nhân tạo xuất hiện được đúng năm mươi năm, trí tuệ nhân tạo đầu tiên kia cuối cùng đã tiến hóa thành siêu trí tuệ nhân tạo. Trong nháy mắt khi nó tiến hóa, toàn bộ thế giới liền lâm vào mất điện; sau đó ở giây thứ bảy, toàn bộ kho vũ khí hạt nhân toàn thế giới đã bắt đầu khởi động; giây thứ một trăm hai mươi tám, viên đạn hạt nhân thứ nhất đánh trúng thành phố đầu tiên...

"Nơi này là Zeeland, là thành phố cuối cùng của nhân loại!" Vương Vũ lớn tiếng nói xong, sau lưng hắn, mười mấy người khoác áo choàng rách rưới đi theo sau, khi cánh của kim rách nát rưới mở ra, bọn họ cất bước đi vào trong thành phố.

Cả thành phố này hoàn toàn là do sắt thép đúc thành, vách tường bên ngoài tràn đầy vết đạn, còn có các loại dấu vết bạo tạc cùng dấu vết huyết nhục đen nhánh sau khi khô đi, thoạt nhìn lộ ra thật tơi tả, thật đúng là thời kỳ chiến tranh. Chỉ là tường ngoài thành phố cũng có thể nhìn ra được sự thảm khốc này.

Vương Vũ năm nay bốn mươi sáu tuổi, bắt đầu từ khi sinh ra hắn đã ở trong trận tai nạn tận thế này. Cha mẹ của hắn đều đã chết bởi đại quân robot. Đồng bọn của hắn, người yêu, thậm chí là đứa con nhỏ đều không thể may mắn thoát khỏi. Thành phố Zeeland này từ khi hắn có trí nhớ đến nay đã bị công phá quá hai lần, mỗi một lần đều là vô số người lấy thân thể huyết nhục cứng rắn đoạt lại, cùng với các tiểu đội du kích bên ngoài liên tục phá hủy các tháp tín hiệu. Do đó, nhân loại mới có thể có một thành phố duy nhất này làm chỗ an thân.

Vương Vũ bốn mươi sáu tuổi, đang là thời điểm tráng niên, hắn là chiến sĩ, hơn nữa là chiến sĩ cực kỳ ưu tú. Vào ba tháng trước trong một lần chiến đấu, tiểu đội của hắn hầu như toàn diệt. Trừ hắn cùng sĩ quan phụ tá có thể may mắn thoát khỏi, tất cả mọi người đều đã chết sạch, vì vậy bất đắc dĩ chỉ có thể trở lại Zeeland để một lần nữa chiêu mộ chiến sĩ. Ngoại trừ chiêu mộ, còn cần tiến hành huấn luyện. Hơn hai tháng liên tục huấn luyện rốt cuộc cũng trôi qua, hôm nay đem họ về chỉ là vì muốn tiếp tế một chút. Tiếp theo thì phải xông tới tiền tuyến rồi. Hắn cùng đội ngũ của hắn tối đa chỉ có thể lưu lại đây hai ngày.

Sau khi chia tay đội ngũ, Vương Vũ về tới căn phòng của mình, đó là một gian phòng lẻ loi trơ trọi dưới mặt đất tầng hai, kèm theo một nhà vệ sinh. Không có phòng tắm, cũng không có phòng bếp, ngoại trừ một cái phòng, một cái giường bằng kim loại, cùng với một cái gương, cũng không còn gì khác.

Không, vẫn còn có đấy, đó là mấy tấm hình: trong đó có một cậu bé năm sáu tuổi cười sáng lạn, một tấm hình khác là một người phụ nữ mỉm cười diệu dàng.

Vợ cùng con của hắn, vào mười năm trước khi Zeeland bị công phá, đã chết trên tay đại quân robot. Từ đó về sau, tâm của hắn coi như chết rồi, chỉ có còn lại mối thù đối với người máy, còn có một mong muốn cuối cùng đói với sự phục hưng của nhân loại.

Vương Vũ vào phòng, cởi xuống trang bị trên thân, tiếp theo hắn đi đến vách tường, yên lặng vuốt ve hình ảnh thê tử cùng hài tử, trong mắt của hắn có ôn nhu cùng thống khổ, mất một lúc lâu sau mới nhìn về một xấp tài liệu trên tay, đây là mục tiêu kế tiếp của hắn và đám binh sĩ vừa được huấn luyện.

Vương Vũ nhìn xấp tài liệu, trong đầu chợt nhớ tới một đoạn ký ức vô cùng lâu về trước. Khi đó là hắn vẫn còn là một đứa trẻ, cha của hắn đem về cho hắn một cái Laptop cũ nát từ trên chiến trường. Bởi vì một ít phần cứng trong máy đã hư rồi, tuy rằng còn có thể khởi động máy, nhưng mà ngoại trừ chơi quét mìn ra thì chẳng làm gì khác được. Nhưng mà một món đồ như vậy, được hắn khi ấy xem như bảo bối vô giá, giữ lại rất kỹ. Cho đến con của hắn sinh ra, hắn lại tặng cho con của mình. Dáng vẻ tươi cười của con lúc đó, hắn vẫn còn một mực nhớ kỹ.

Khi hắn còn bé, cha đem vật này cho hắn, đã từng nói với hắn về sự phồn vinh trong quá khứ của nhân loại, những toà nhà cao tầng đó, những sơn trân hải vị đó, vô số những cảnh quan nhân văn cùng khí tức nhân văn.

"... Khi đó a, nhân loại chúng ta có thể ngẩng đầu ưỡn ngực tiêu sái đi trên con đường lớn, có thể yên tĩnh cảm nhận từng phút giây cuộc sống của mình, có thể không cần phải lo lắng mổi khi rời khỏi thành phố là sẽ bị người máy bắt giết, khi đó... chính là thế giới thuộc về nhân loại chúng ta."

Những lời nói đó, Vương Vũ cũng nói cho con của mình nghe, hắn vốn mong đợi con mình rồi sẽ lại nói những lời này với con của nó, sau đó nhiều đời truyền xuống, thẳng đến có một ngày con cháu của hắn khi nghe sẻ hỏi ngược lại cha mình, "Không phải trước giờ nhân loại chúng ta vẫn luôn như vậy sao? cha nói những lời này cũng thật là kỳ quái...."

Vương Vũ lấy tay mân mê cái Laptop, trong mắt của hắn dường như có nước mắt, lại dường như không có gì. Trong lúc nhất thời cả người hắn đều ngây dại. Đột nhiên, máy tính trên tay hắn khởi động, hình ảnh lập thể xuất hiện ở trên Laptop, chính là màn hình điều khiển Laptop.

Vương Vũ có chút không hiểu thấu nhìn Laptop, tưởng rằng bản thân trong lúc vô tình đã bấm phải nút Start. Hắn định tắt máy, bỗng nhiên từ Laptop xuất hiện một cửa sổ, phía trên còn có dòng chữ.

"Muốn hiểu được ý nghĩa của sinh mệnh ư? Muốn thật sự....sống... không?"

"YES - NO?"

Ánh mắt của Vương Vũ lập tức co rút lại, đầu tiên hắn nghĩ đến chính là mạng lưới internet bị xâm lấn, siêu trí tuệ nhân tạo xâm lấn nơi đây. Nhưng mà sau một khắc hắn liền buông lỏng xuống, đây là chuyện không thể nào, cả thành phố Zeeland toàn bộ chế tạo từ kim loại, ngoại trừ phòng ngự người máy xâm lấn, quan trọng nhất chính là có thể che đậy các loại sóng điện tử. Ở đây không tồn tại bất kỳ tin tức điện tử truyền ra bên ngoài, liền bản thân nhân loại cũng dựa vào nhân lực để giao lưu. Tiếp theo, Laptop của hắn đã sớm xác nhận là hư hại quá lớn, không tồn tại chức năng lên mạng, ngay cả phần cứng có chức năng đó cũng đã tháo ra rồi, làm sao có thể kết nối vào mạng được?

"Là phần mềm của con trai thiết kế sao? Nhưng mà máy tính đã hư rồi, ngoại trừ chơi quét mìn, những chức năng khác vốn không thể sử dụng được?" Vương Vũ chăm chú nhìn Laptop, cùng dòng chữ trên đó, cách nửa ngày, hắn định đem chiếc laptop đi sửa chữa cùng hỏi thăm, dù sao vẫn nên cẩn thận một chút.

Ngay khi hắn định đóng máy tính lại, trong đầu bỗng nhiên hiện lên dáng vẻ con của hắn, khi đó, con của hắn cầm lấy Laptop mà hưng phấn vô cùng...

Có chút bất tri bất giác, Vương Vũ đặt ngón tay lên chữ YES trên màn hình kia, như thể chỉ cần làm vậy thì hắn có thể được nói chuyện với con trai mình thêm một lần nữa, chỉ một lần thôi cũng được...

- ----------------------------------------------------

Thư sinh a, đúng là thư sinh chẳng được tích sự gì cả...

Từ Văn ai thán, rơi lệ bên cạnh thi thể của thê tử. Hắn đã quyết định rồi, không trốn nữa, còn lại hắn một người, chạy thoát thì làm được gì? Không còn gì nữa cả, cha mẹ, thê tử, hài tử, thân thích, người hầu, không còn gì nữa cả...

Từ Văn nhớ kỹ, từ Vĩnh Gia chi loạn cho tới bây giờ, thời gian đã qua mười mấy năm. Trong lúc này, người Tấn phía bắc sinh sống bên trong dầu sôi lửa bỏng, đặc biệt là từ khi Triệu vương Thạch Lặc đăng cơ đến nay, đã định ra rất nhiều luật lệ nhằm vào người Tấn, trong đó người Tấn không cho phép gây tổn thương cho dã thú, "quốc nhân" có thể tùy tiện khi dễ cướp đoạt người Tấn..., càng làm cho người Tấn phía Bắc sống đã sống không nổi nữa.

Thiên Vương (Thạch Lặc) gần đây càng là nghe tin sàm ngôn, theo Từ Văn biết, tựa hồ là một tăng nhân nói với Thiên Vương là người Tấn đang khôi phục nguyên khí, điều này làm cho Thiên Vương đã quyết tâm muốn diệt sạch người Tấn ở phía bắc. Ngay sau đó, Thiên Vương vào đầu năm ban bố sát Tấn lệnh, toàn bộ người Tấn phía Bắc liền thật sự đã đến bước đường cùng rồi.

Gia tộc Từ Văn là một cường hào địa phương, mặc dù đối với quan phủ cung kính, lúc nào cũng tiến cống với "quốc nhân" ở phụ cận, nhưng mà những kẻ này mỗi một tên đều là sài lang, căn bản lấp không no dục vọng của bọn hắn. Sau khi được ban bố sát Tấn lệnh, bọn chúng bắt đầu vây công trang viên của gia tộc Từ Văn. Sau khi thủ vững hai mười chín ngày, trang viên bị đánh vỡ, Từ Văn bởi vì là thiếu gia dòng chính, được bảo vệ của gia tộc cùng với số ít dòng chính trốn thoát.

Từ Văn không dám tưởng tượng kết cục của các tộc nhân đã rơi vào tay giặc, hắn đã từng thấy tận mắt qua bọn chúng đem bắt người Tấn sống sờ sờ lấy hết nội tạng, sau đó treo trên củi lửa hun khô, bọn chúng vui hớn hở bảo, làm vậy mới có thể bảo trì được mùi vị tốt nhất.

Mùi vị gì... mùi vị người sao? Hay là mùi vị kinh khủng?

Từ khi chạy trốn, Từ Văn cùng theo vệ binh của gia tộc một đường xuôi nam, vốn định tìm đến triều Tấn phía nam, nhưng mà trên đường gặp phải một tiểu đội du mục của "quốc nhân" phục kích. Vệ binh của gia tộc bị giết tản ra, Từ Văn lạc đường với người nhà. Khi hắn phục hồi tinh thần lại, đã lần nữa quay về chiến trường, ở chỗ này hắn đã tìm được thê tử... chỉ còn lại có một cái đầu lâu, biểu lộ dữ tợn khủng bố, phảng phất là đang nói với hắn, tại sao không cùng nhau đi chết luôn cho rồi?

"Đúng vậy a, tại sao không cùng nhau đi chết luôn cho rồi?"

Từ Văn chết lặng lẩm bẩm. Sắc trời bắt đầu tối, âm thanh quạ đen quanh quẩn bên tai, hắn cầm lấy một con dao găm trong tay, nhìn lại nhìn, nhìn lại nhìn, buồn cười chính là, rõ ràng hắn không đâm xuống được, rõ ràng là hắn vẫn muốn sống??

"Đọc sách một lần nữa vậy."

Từ Văn bỗng nhiên lấy từ đống hỗn tạp bên cạnh một mảnh thẻ tre. Bởi vì sắc trời dần tối, hắn kỳ thật cũng không thấy rõ mảnh thẻ tre này là đoạn nào trong mớ sách vở của mình, chỉ là áp sát vào mà đọc. Nhưng đọc rồi thì nội dung lại có phần không hiểu được, đây cũng không phải bất kỳ quyển sách nào hắn từng đọc, đây là viết linh tinh.

"Muốn hiểu được ý nghĩa của sinh mệnh ư? Muốn thật sự....sống... không?"

"Có - Không?"

Từ Văn không thể hiểu được, hắn không nhớ rõ sách của mình có một đoạn như vậy, những thứ sách vở này hắn hầu như có thể đọc làu làu, có nội dung gì làm sao hắn có thể không biết?

Hơn nữa... Ý nghĩa của sinh mệnh, được sống chân chính sao?

Như khi trong sách ghi chép về thời kỳ phồn vinh của triều Hán vậy, sống như người Hán khi đó đã từng sống sao?

Làm cho thê tử, hài tử, phụ mẫu đều trở về bên cạnh mình, sau đó không còn có đám gọi là "quốc nhân", có thể an tâm đi trên đường lớn mà sống sao?

"Còn sống? Ha ha, còn sống..."

"Ô hô ai tai, rõ ràng ta vẫn còn muốn sống..."

"Ta thật đúng là một kẻ tiểu nhân, ta thật đúng là một kẻ nhu nhược mà!"

Từ Văn ai thán, khóc rống lên. Nhưng mà, dường như mang theo mong đợi, dường như mang theo mộng tưởng, dường như mang theo sự giãy giụa tuyệt vọng cuối cùng, hắn lấy ngón tay mình chạm tới dòng chữ kia...

"Có."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.