Hối Hận Còn Kịp

Chương 1: Chương 1




• BRENNA'S POV

Tôi thực sự chẳng bao giờ nghĩ mình cũng có ngày lại lọt vào cái tình huống giống như trong phim thế này. Cho dù vậy thì tôi vẫn chẳng cảm thấy sợ hãi một chút nào cả. Mặt gã Nat thì cũng dần bình tĩnh lại rồi.

- Làm sao thì mày mới thả người?

Cái tên đang ghì chặt tôi cũng bình tĩnh đéo kém. Nó kề sát cái dao trên tay vào cổ tôi. Bỗng cảm thấy hơi đau một chút rồi, cảm giác cần cổ bỗng nhột nhột như có giọt nước đang chảy dài trên đó vậy, khỏi đoán cũng biết là tôi đã bị chảy máu rồi.

- Tao không có gọi mày ra để trao đổi. Tao gọi mày ra để cho mày chứng kiến người quan trọng của mày chết, giống như tao vậy.

Chẳng biết sao ảnh không thèm nhìn vào mắt tôi được một lần nào cả. Ảnh đứng thẳng người, thở một hơi dài rồi nhìn vào cái tên đang ôm chặt tôi. Tôi cũng lấy làm lạ, nếu mà tên này muốn giết tôi cho gã Nat xem thì phải làm liền chứ sao cứ đứng đối thoại với gã Nat mãi. Tôi cảm giác tay hắn dần thả lỏng ra, nhưng cũng không có nghĩa là hắn buông tôi. Tên này ghé sát vào tai tôi thì thào:

- Thực ra tôi chưa từng cắt cổ con gà nữa chứ đừng nói tới việc giết người. Tôi nghĩ tôi có thể giết cô, nhưng mà tôi chẳng thể làm được. Khi tôi thả lỏng tay, cô hãy quật người mà chạy đi nhé...

Tôi bất ngờ, mở to mắt và quay qua một bên nhìn hắn ta. Nếu bây giờ tôi mà chạy ngay thì cái gã Nat chắc chắn sẽ nhanh chóng lao tới giết chết cái tên này ngay lập tức. Cách anh ta đối xử với tôi tôi chắc chắn anh ta lại không phải người xấu. Nhưng lại chẳng thể hiểu nổi hắn ta đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.

Tôi chỉ có khoảng mấy giây để lựa chọn chạy đi hoặc ở lại. Cái gã Nat đó có thể ích kỷ làm những gì anh ta muốn, thì tại sao tôi lại không thể ích kỷ mà vì bản thân làm điều mình muốn chứ. Tôi muốn được ở bên cái tên Nat xấu xa đó.

Anh ta thì thầm vào tai tôi một câu nữa:

- Còn nữa, cô nhớ ăn uống nhiều lên nhé.

Nói rồi anh ta thả lỏng tay, tôi vội vàng trở mình, chạy nhanh đến chỗ gã Nat. Anh phản ứng rất nhanh, vừa thấy tôi chạy khỏi tên đó anh liền lao tới, rút con dao sau lưng ra và đâm thẳng một nhát vào người tên đó. Tôi quay mặt lại nhìn anh ta, chưa đầy năm giây tên đó đã gục xuống đất. Tôi đứng trời trồng ngay ra đó, cảm xúc hỗn loạn, khó tả... Lúc nảy mặt anh trông thực sự rất đáng sợ, tôi chưa từng thấy cái vẻ mặt đó trước đây bao giờ, cứ như một con người khác vậy. Mắt tôi tự dưng lại cay lên và nhòe đi, người hơi run rẩy. Anh đứng dậy, đi về phía tôi, ôm chặt tôi vào lòng, tôi cũng dần lấy lại bình tĩnh. Anh tháo băng trên miệng tôi, cởi trói cho tôi, thở dài một hơi. Anh rờ tay lên cần cổ tôi, máu chảy rồi, nhưng chẳng nhiều, tôi cũng chẳng còn cảm giác đau nữa.

- Ngoài cái vết trên cổ này ra tên đó chưa làm gì em chứ?

- Em không sao.

Anh chẳng nói gì nữa, kéo tay tôi nhanh chóng rời khỏi đây. Tôi hất nhẹ tay ra, cố gắng bình tĩnh nói:

- Anh ra trước đi, đợi em một lát thôi.

Anh nhìn tôi một lúc, không nói gì rồi quay lưng đi. Tôi tiến lại gần tên đó. Lòng bỗng cảm thấy thương tiếc... Lồng ngực còn thấp thỏm, anh ta chưa chết hẳn. Tôi ngồi xổm xuống, nhanh chóng móc điện thoại ra gọi xe cứu thương, không hiểu sao tôi lại cảm thấy anh ta thật tội nghiệp. Bất ngờ anh ta quơ tay hất văng điện thoại tôi ra.

- Không cần gọi đâu.

Tôi cũng bất ngờ, rồi điềm tĩnh trở lại.

- Có thể nói tôi biết mọi chuyện không?

Anh ta cười nhẹ một cái, anh ta có nụ cười rất đẹp, hiền lành. Tại sao một người như thế này lại lâm vào hoàn cảnh chó đẻ này chứ.

- Đúng là ba tôi là một gã khốn nạn, nhưng chỉ với người khác. Ông ta thương yêu tôi, nuôi nấng tôi, là người thân duy nhất của tôi... Tôi nghĩ rằng chỉ cần giết cô có thể trả thù được tên đó, nhưng tôi vẫn không thể xuống tay với người vô tội được...

Tôi biết anh ta đang nói bằng cả tấm lòng, bằng những sức lực cuối cùng, tôi thì chỉ biết giương mắt nhìn trong nuối tiếc.

- Anh có thể cho tôi biết tôi bệnh gì không? Có nghiêm trọng không?

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt long lanh, trong sáng làm sao. Anh ta nở một nụ cười nhẹ với tôi.

- Không nguy hiểm, nhưng sẽ gây rắc rối cho cô. Cô sẽ sớm biết thôi...

Nói rồi mắt anh ta từ từ nhắm lại, trên môi vẫn nở nụ cười đó. Anh ta thực sự đã được ra đi trong thanh thản. Tôi đứng dậy, quay người và trở ra chỗ người tôi yêu đang đợi tôi.

Trên đường về chúng tôi chẳng nói với nhau một lời nào. Tôi thì cứ chống cằm ngó ra ngoài cửa sổ, anh thì cứ chăm chăm vào việc lái. Chẳng biết nên bắt đầu với chuyện gì, chuyện của con phò kia hay là chuyện tôi gặp nguy hiểm,... Chỉ mới có một đêm thôi mà cảm giác gặp anh thật xa lạ, bối rối,...

- Em không muốn hỏi gì sao?

Bộ ảnh đọc được suy nghĩ của tôi hay sao ấy, đúng là tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi. Nhưng còn chẳng biết ảnh có chịu trả lời không, cũng chẳng biết câu trả lời của ảnh có làm tôi thất vọng không nữa.

- Không.

- Nhìn coi có giống em không muốn không.

Tôi thở dài một hơi, quả thật tôi chẳng thể giấu được cảm xúc của mình. Tôi yêu anh điên cuồng, chỉ muốn biết rõ trong lòng anh thực sự có tôi không...

- Tối qua anh có làm gì không?

- Làm gì là làm gì?

Tôi cứ nhìn ra cửa sổ nên chẳng biết cái biểu cảm của anh bây giờ trông như thế nào. Mà chẳng lẽ tôi phải hỏi huỵch toẹt ra là hai người có làm tình không à? Xấu hổ chết mất. Tôi quyết định chọn im lặng... Nhưng đó là lý trí tôi chọn vậy, còn con tim tôi thực sự muốn nghe câu trả lời từ anh.

- Làm chuyện người lớn.

- Anh không phải loại người bạ ai cũng chơi hết.

Anh nói thế thì tôi nghe thôi chứ làm sao tôi có thể bỏ qua được việc ảnh bỏ mặc tôi đi với con đó chứ.

- Hôm qua cũng là lỗi do anh, anh bỏ mặc em để đi với con nhỏ đó nên em mới bị nguy hiểm.

- Thế anh xin lỗi là được phải không?

Tại sao ảnh có thể khô khan, cộc lốc tới như vậy chứ. Tôi bức bối, quay qua nhìn anh. Anh thì vẫn cứ chường cái biểu cảm tỉnh bơ đó ra nói chuyện như thể tôi mới là người sai vậy.

Hiện tại chúng tôi đang chạy trên một con đường khá vắng, hai bên đều là rừng cây. Tôi thò tay qua và bẻ vô lăng sang một bên. Anh cũng phản ứng bất ngờ không cản kịp tôi. Chiếc xe loạng choạng chạy vào ven rừng và đâm sầm vào một cái cây. Dù sao anh chaỵ với tốc độ cũng không cao nên tôi mới dám bẻ vô lăng. Chiếc xe dừng lại, bị móp nhẹ ở phần đầu. Anh tức giận quay qua lớn tiếng với tôi:

- Em làm cái chó gì vậy?! Có biết làm vậy nguy hiểm lắm không?!

Tôi không trả lời, cũng mặc kệ lời anh nói. Tôi chồm qua ôm anh, hôn điên cuồng vào bờ môi đó. Anh cũng chẳng từ chối tôi, anh ôm chặt lấy tôi và ngã ghế xe về phía sau...

TO BE CONTINUED

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.