Hơi Ấm Đôi Môi Em

Chương 39




Từ ngày Nam Cung Diệp nhận được tin nhắn từ ông nội của mình thì đến nay hầu như không khi nào Bạch Nhật Hy gặp được anh. Đáng lẽ như thường lệ, mỗi lần cô nhắn tin hay gọi điện cho Nam Cung Diệp thì đều rất nhanh hồi âm trở lại nhưng lại này Bạch Nhật Hy có nhắn bao nhiêu tin hay gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cũng chả thấy anh nhắc máy trả lời.

Bạch Nhật Hy cũng hơi lo lắng cho Nam Cung Diệp nhưng rồi đến khi chợt nhớ ra theo cốt truyện nguyên tác thì kể từ lúc này thì còn khoảng một tháng nữa là ở Nam Cung gia sẽ mở một bữa tiệc rượu lớn mừng đại thọ cho ông nội của Nam Cung Diệp và song song đó cũng chính là ngày chính thức tuyên bố ai sẽ là người kế vị nắm giữ toàn bộ Nam Cung gia trong đời kế tiếp.

Nhớ đến cốt truyện chính thì Bạch Nhật Hy cũng không còn quá lo lắng Nam Cung Diệp xảy ra chuyện gì nữa. Tuy vậy, nhưng đột nhiên lúc này trong đầu Bạch Nhật Hy nhảy ra một sự kiện quan trọng đã xảy ra trong bữa tiệc của cốt truyện chính. Đó là theo nguyên tác, vào bữa tiệc ấy Nam Cung Diệp sẽ chính thức được công nhận, cũng như được mọi người trong giới thương trường biết đến với tư cách gia chủ tương lai, thì bên cạnh đó anh đã công bố thêm một chuyện, đó chính là anh sẽ chính thức theo đuổi Đỗ Minh Nguyệt.

Vừa nhớ đến chi tiết quan trọng ấy thì lòng Bạch Nhật Hy trở nên xôn xao không yên. Nhưng rồi cô cũng phải tự nhũ mọi chuyện sẽ ổn thôi để tự trấn an bản thân mình.

Hôm nay cũng như thường bữa, Bạch Nhật Hy đứng trước soi kỹ bản thân xong rồi với tay lấy giỏ xách rồi bước ra khỏi phòng. Xuống đại sảnh tiến về đến bên bàn ngồi xuống dùng bữa, Bạch Nhật Hy cố dùng tốc độ nhanh nhất để ăn xong phần mình, vì hiện tại ở bàn ăn chỉ có mình cô và Đỗ Minh Nguyệt mà thôi.

Bạch Dật Hiền và Bạch Minh Viễn, vì dạo này ở công ty hình như đang có một dự án đầu tư gì đó rất quan trọng nên đã rời đi từ sớm. Còn Hà Nhã Tịnh và Bạch Minh Thành đã trở về nhà ngoại vì lý do gì đó không rõ nên bây giờ trong nhà ngoài người làm và quản gia ra thì chỉ còn mình Bạch Nhật Hy và Đỗ Minh Nguyệt.

Không khí trên bàn ăn khá là im lặng, Đỗ Minh Nguyệt và Bạch Nhật Hy phần ai nấy ăn không đếm xỉa gì đến nhau. Lúc Bạch Nhật Hy đang dùng bữa nửa chừng thì đột nhiên Đỗ Minh Nguyệt lên tiếng.

“Chị, dạo này em không nhìn thấy chị đi cùng anh Nam Cung. Phải chăng chị và anh ấy cãi nhau?” Đỗ Minh Nguyệt hơi mỉm cười nhìn thẳng Bạch Nhật Hy nói.

“Hửm? Chuyện giữa tôi và Diệp thì có liên quan gì đến cô?” Bạch Nhật Hy nhướn mày hỏi vặn Đỗ Minh Nguyệt.

“Tất nhiên là không có liên quan gì đến em rồi! Chẳng qua là em lo cho mối quan hệ của chị và anh ấy mà thôi.” Nói rồi nụ cười trên môi Đỗ Minh Nguyệt càng lúc càng sâu.

Dùng xong bữa sáng, Bạch Nhật Hy dùng khăn tay được đặt trên bàn lau nhẹ môi rồi đứng dậy mang theo giỏ xách đi ra ngoài mà không hề để ý đến Đỗ Minh Nguyệt.

Đỗ Minh Nguyệt ngồi trên bàn ăn bất động nhìn theo hướng Bạch Nhật Hy vừa rời đi, trên môi cô càng lúc càng cong lên, một nụ cười không rõ ý tứ là gì.

Và cứ như thế, gần một tháng qua Bạch Nhật Hy cùng Nam Cung Diệp không hề liên lạc hay qua lại gì với nhau. Cho đến khi chỉ còn một tuần nữa là đến bữa tiệc rượu mừng đại thọ được tổ chức ở Nam Cung gia và Bạch gia cũng được nhận thiệp mời đến dự.

Ngày thứ hai đầu tuần thứ ba, chỉ còn một tuần tính đến ngày buổi tiệc rượu của Nam Cung gia, Bạch Nhật Hy cũng dần quen với việc đến trường một mình và với việc mỗi ngày tan học đều đến công ty. Hôm nay, Bạch Nhật Hy diện chiếc váy đen dài qua gối với tay áo dài, vừa mở cửa bước ra ngoài cổng thì Bạch Nhật Hy cô nhìn thấy chiếc xe hơi thể thao màu cam quen thuộc.

“Xin lỗi vì đã bỏ rơi em trong thời gian qua!” Nam Cung Diệp tiến đến ôm Bạch Nhật Hy trong sự bất ngờ của cô.

“Diệp? Không... không sao! Em biết anh bận bịu chuẩn bị cho tiệc rượu đại thọ của ông nội mà.” Bạch Nhật Hy hơi ngập ngừng trả lời, cô vẫn chưa hết ngạc nhiên

Nam Cung Diệp vẫn còn ôm chầm lấy Bạch Nhật Hy, anh dường như có chút ham muốn hơi ấm áp từ người cô mà không muốn buông cô ra. Cùng lúc đó, Đỗ Minh Nguyệt trong bộ váy trắng tay lở đáng yêu bước ra, vừa nhìn thấy Nam Cung Diệp thì ánh mắt của cô hơi thay đổi và sâu trong ánh mắt của cô hơi ánh lên ý cười.

Còn Nam Cung Diệp vừa nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt thì thân thể anh chợt khựng lại trong giây lát rồi buông Bạch Nhật Hy ra. Nam Cung Diệp cố tỏ ra không có gì bất thường mà bước đến bên xe mở cửa cho Bạch Nhật Hy bước vào. Ngập ngừng chưa đóng cửa xe, Bạch Nhật Hy cảm thấy hôm nay Nam Cung Diệp rất kì lạ nhưng cô vẫn im lặng không nói gì mà chỉ yên lặng quan sát. Nam Cung Diệp hơi chần chừ nhưng rồi cũng quay đầu lại nhìn Đỗ Minh Nguyệt.

“Nếu cô không có xe đến trường thì đi cùng tôi. Tôi cho cô đi nhờ đến trường.” Nam Cung Diệp nói với giọng gượng ép nhìn thẳng Đỗ Minh Nguyệt.

“Nếu anh Nam Cung đã nói như vậy thì em cũng không từ chối. Dù sao em cũng đang đau đầu không biết nên đến trường bằng cách nào đây. Thật may quá là có anh!” Đỗ Minh Nguyệt vừa đi tới bên cạnh Nam Cung Diệp vừa cười ngọt ngào nói.

Thấy Nam Cung Diệp đột nhiên cho Đỗ Minh Nguyệt đi nhờ đến trường làm cho Bạch Nhật Hy cảm thấy có gì đó rất lạ thường và từ đâu một cảm giác bất an ập tới. Chẳng phải lúc trước Nam Cung Diệp rất biết giữ khoảng cách cùng không thích Đỗ Minh Nguyệt hay sao? Vậy tại sao lần này lại cư xử kì lạ đến vậy?

Mặc dù, Bạch Nhật Hy ngồi trên xe im lặng không nói tiếng nào nhưng trong lòng cô đã thầm có rất nhiều thắc mắc cùng tính toán. Sau khi Đỗ Minh Nguyệt lên xe ngồi chưa đầy hai phút thì lại có chuyện xảy ra.

“Chị, anh Nam Cung cho em đi nhờ đến trường, chị sẽ không giận anh ấy chứ?” Đỗ Minh Nguyệt mở mắt to tròn giọng ngọt ngào nói.

“Tại sao tôi phải giận?” Bạch Nhật Hy không quay đầu nhìn Đỗ Minh Nguyệt nói.

“Nếu chị không giận anh ấy thì tốt rồi.” Nói đến đây Đỗ Minh Nguyệt nở nụ cười nhu hoà nhìn Bạch Nhật Hy.

Nam Cung Diệp cũng đã lên xe, anh nổ máy xe chuẩn bị lái xe rời đi thì đột nhiên Đỗ Minh Nguyệt lại gọi anh. Lúc này, mặt Đỗ Minh Nguyệt đã biến sắc trở nên xanh xao.

“Anh Nam Cung, em tự nhiên cảm thấy không khoẻ, em có thể lên ghế phó lái ngồi hay không?”

“... được rồi! Tiểu Hy, em xuống phía dưới ngồi đi, ghế này nhường cho cô ấy đi.” Ngập ngừng một lúc thì Nam Cung Diệp quay sang Bạch Nhật Hy nói vẻ mặt gượng ép.

“Tại sao em phải nhường ghế cho cô ta?” Bạch Nhật Hy có chút không dám tin quay sang trợn mắt nhìn Nam Cung Diệp.

“Dù sao cô ấy cũng không khoẻ, em nhường ghế cho cô ấy đi.” Nam Cung Diệp nói với vẻ bất đắc dĩ.

Nghe Nam Cung Diệp nói thế, Bạch Nhật Hy không nói câu nào mà chỉ lạnh mặt bước xuống xe rồi mở cửa ghế sau hoán đổi chỗ ngồi với Đỗ. Minh Nguyệt. Sau khi đã yên vị, xe cũng lăn bánh rời đi, trong lòng Bạch Nhật Hy rất rối vì không hiểu lý do tại sao Nam Cung Diệp lại thay đổi nhanh như thế, rốt cuộc là đã có gì xảy ra. Phải chăng cốt truyện đang dần thay đổi đã bị tác giả phát hiện và can thiệp sửa đổi? Lúc này hàng loạt câu hỏi vì sao nổi lên trong đầu Bạch Nhật Hy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.