Hơi Ấm Đôi Môi Em

Chương 36




Edit: Sahara

"Việc này...." Kỳ Tô ngẩn ra: "Linh dịch phối chế rất khó, có thể đợi ta về suy xét cẩn thận trước được không?"

Chuyện này hắn không thể tùy tiện quyết định, cần về hỏi qua ý Vân Lạc Phong trước.

Cho nên, Kỳ Tô mới không dám tùy tiện đồng ý.

"Được! Thời gian gần đây ta sẽ lưu lại Lâm Phong trấn, đợi khi nào công tử quyết định xong thì cứ cho người đến báo với ta một tiếng." Tề lão nhị hơi hơi mỉm cười, khẽ liếc mắt về phía Kỳ Mặc một cái: "Đương nhiên, nếu công tử có việc cần ta, ta nhất định sẵn lòng giúp đỡ."

"Không cần đâu! Chuyện trong nhà, ta sẽ tự mình giải quyết, không dám gây thêm phiền phức cho Tề nhị gia."

"Được rồi!" Tề nhị gia gật đầu, không nói thêm gì nữa: "Vậy ta cáo từ trước, xin đợi tin tức của công tử."

Khi nói xong lời này, Tề nhị gia liền phất tay áo rời đi, cùng lúc đó, vài người cao thủ trong đám đông cũng theo Tề nhị gia rời đi.

Vừa rồi, khi Kỳ Mặc bị Tề nhị gia liếc nhìn, hắn ta chợt cảm thấy hô hấp khó khăn, đợi sau khi Tề nhị gia đi rồi, không khí quanh Kỳ Mặc mới tràn về lần nữa.

"Kỳ Tô, ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc ngươi có giao phối phương linh dịch ra không? Đừng quên, sư phụ ngươi Vân Nguyệt Thanh ở tại Kỳ gia chúng ta ăn không uống không suốt mười năm, phụ thân ta còn chưa thu của bà ta một phân tiền nào. Phối phương linh dịch này đúng lúc có thể dùng gán nợ."

Đây là cái cớ Kỳ Mặc đã nghĩ ra từ sớm, nên lúc này hắn ta nói vô cùng thuận miệng.

Kỳ Tô tức quá mà phì cười: "Kỳ Mặc, mười năm trước, Kỳ gia là cái dạng gì chẳng lẽ ngươi không biết? Sư phụ ta không đưa Kỳ gia một phân tiền nào, thế nhưng, mấy sơn mạch mà Kỳ gia nắm trong tay, đều có được từ sư phụ ta, phụ thân có thể đột phá đến cảnh giới như bây giờ, cũng là nhờ sư phụ ta giúp đỡ, vậy mà ngươi dám nói sư phụ ta ăn không uống không suốt mười năm?"

Lúc nói câu cuối cùng, hai mắt Kỳ Tô đã ngùn ngụt lửa giận, chính là bị những lời lẽ vô sỉ của đám người Kỳ Mặc chọc giận.

"Thì ra Kỳ gia vô sỉ đến vậy! Dựa vào sư phụ người ta làm giàu, vậy mà còn nói sư phụ người ta ăn không uống không, không trả tiền."

"Nếu ta mà là Kỳ nhị công tử, ta tuyệt đối sẽ không giúp đỡ thứ lòng lang dạ sói như Kỳ gia."

"Há, kỳ thực việc này cũng khó trách! Ta nghe nói, lúc sư phụ Kỳ nhị công tử vẫn còn ở Kỳ gia, trên dưới Kỳ gia đều là phụ từ tử hiếu (*cha hiền con hiếu), cả nhà vui vẻ hòa thuận. Mọi chuyện, Kỳ Mặc đều lấy Kỳ Tô làm chủ. Nào ngờ, sư phụ Kỳ nhị công tử mất tích chỉ mới ba năm, thì bọn họ đã để lộ mặt thật rồi."

Lưu Phong Quốc tuy rộng lớn, nhưng mỗi người dân đều biết nội tình của Kỳ gia, đồng thời bá tánh cũng cảm thấy khinh thường hành vi của Kỳ gia.

Chỉ là trước đây bọn họ không dám nghị luận, vừa rồi có Tề lão nhị dẫn đầu, nên hiện giờ bọn họ mới nói ra suy nghĩ trong lòng.

Gương mặt Kỳ Mặc từ xanh biến thành đỏ, lại từ đỏ thành trắng, đổi màu liên tục như tắc kè.

Hắn ta trừng mắt nhìn Kỳ Tô đầy hung ác: "Kỳ Tô, ngươi chờ mà coi, trở về ta sẽ bảo phụ thân tìm ngươi, để xem khi phụ thân đòi phối phương, ngươi có dám không đưa không? Không đưa chính là bất hiếu!"

"Ta đã bị đuổi khỏi Kỳ gia!"

Ngụ ý, ta đã bị đuổi khỏi Kỳ gia, các ngươi và ta không có quan hệ gì cả.

Kỳ Mặc hừ lạnh, dẫn đám người Kỳ gia đi ra ngoài dược đường.

Dù sao phối phương này sớm muộn cũng thuộc về Kỳ gia, mà Kỳ gia sớm muộn cũng là của Kỳ Mặc hắn, cho nên hắn không cần nôn nóng nhất thời.

Không có Kỳ gia che chở, Kỳ Tô đấu không lại hắn!

"Ca ca...."

Sau khi thấy Kỳ Mặc đã bỏ đi, Kỳ Linh mới bước ra từ sau lưng Triệu thúc, kéo kéo tay áo Kỳ Tô, mặt tiểu cô nương đầy lo lắng.

Kỳ Tô ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu nhỏ của Kỳ Linh: "Tiểu Linh, tất cả đều đã qua, ca ca sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào ức hiếp muội."

"Ừm, Tiểu Linh tin tưởng ca ca!"

Kỳ Linh nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên.

Trên đời này, ngoại trừ dì Vân, người mà cô bé tin tưởng nhất chính là ca ca.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.