Hơi Ấm Của Anh

Chương 8: Nam Miện




Editor: Xanh Lá



Phương Tử Mạch đặt trà xuống, quan tâm hỏi: “Sư phụ, người bắt mạch cho tỷ tỷ con sao? Thân thể tỷ tỷ con không có việc gì chứ?”

“Cũng không có gì đáng ngại.” Ôn Diễn uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Chỉ là thân mình Hồng Đậu hơi yếu, vẫn cần chú ý đừng để nàng quá mệt nhọc.”

“Con nhớ kỹ!” Phương Tử Mạch gật đầu, biểu cảm nghiêm túc, hiện giờ chỉ sợ nếu Ôn Diễn có nói cần Bắc Vực tuyết liên để điều trị thân thể cho Hồng Đậu, nàng cũng sẽ không chút do dự lập tức khởi hành đi Bắc Vực luôn.

Ôn Diễn lại nói: “Ta đã kê mấy thứ thuốc bổ cho Hồng Đậu, ngươi cho người sắc thuốc rồi đưa cho Hồng Đậu uống đi, nhớ kỹ, không được nói thuốc là do ta kê, cứ nói là…thuốc hỗ trợ giấc ngủ bình thường cho nàng là được.”

“Nhưng sư phụ, vì sao phải nói thế?”

Ôn Diễn nói: “Ta không muốn để Hồng Đậu nghĩ nàng có bệnh nặng gì, nếu nói thẳng ra nàng nhất định cũng sẽ có điều lo lắng, tóm lại thuốc điều trị thân thể cũng không phải loại thuốc phiền toái gì, có thể không nói cho nàng, cũng là giúp nàng bớt một chuyện sầu lo.” 

“Sư phụ nói thực sự rất có lý!” Phương Tử Mạch gật gật đầu, “Sư phụ, người yên tâm đi, con sẽ làm theo lời người nói.”

Ôn Diễn cong môi cười, “Đồ nhi ngoan thật biết nghe lời, lòng ta rất an ủi.”

Phương Tử Mạch ngượng ngùng cười.

Khi bưng thuốc đến cho Hồng Đậu uống, Phương Tử Mạch đã nói với Hồng Đậu thế này, “Tỷ tỷ, ta nghe hạ nhân nói, đèn dầu phòng tỷ luôn tới tận khuya mới tắt, ta lo tỷ mất ngủ, nên mới bảo phòng bếp sắc thuốc hỗ trợ giấc ngủ cho tỷ.”

Thuốc hỗ trợ giấc ngủ? 

Hồng Đậu nghe mấy chữ đó liền không còn lý do cự tuyệt, từ sau khi A Miên không còn, nàng thường xuyên phải tới khuya mới có thể ngủ, nhưng sau khi ngủ, tỷ lệ mơ thấy A Miên cũng cực kỳ ít. Đối với chuyện của nàng, từ nhỏ đến lớn, Tử Mạch đều cực kỳ để bụng, Hồng Đậu lại cảm động một phen. Uống thuốc xong, cũng không biết do tác dụng tâm lý hay do thuốc này quả thực hữu dụng, tối nay nàng thế mà lại có thể sớm ngủ say, hôm sau tỉnh lại liền thần thanh khí sảng, vì thế nàng cứ như vậy uống thuốc mấy ngày liền.

Lại đến đêm khuya, La Nhất Bảo canh giữ ở cửa viện, bị gió đêm thổi trúng lạnh run người. Hắn âm thầm oán giận, sư phụ hắn đúng là biết hưởng thụ thật, mỗi ngày thừa dịp mỹ nhân đi ngủ, liền leo lên ngủ trên giường mỹ nhân, ngược lại khổ cho đồ đệ như hắn phải ở bên ngoài trông chừng. Mấy ngày qua, hắn quả thực thiếu ngủ nghiêm trọng.

Nhưng La Nhất Bảo lại không thay đổi được vận mệnh đau khổ đó, vì hắn biết mình đấu không lại sư phụ. 

Chẳng qua, trước đó vài ngày, khi La Nhất Bảo thấy được bã thuốc phòng bếp đổ đi, với trình độ y thuật không cao của hắn, thuốc kia tuy có thành phần giúp ngủ ngon, nhưng tác dụng lớn hơn nữa, hình như là an thai…

La Nhất Bảo không dám suy đoán lung tung, đặc biệt là suy đoán chuyện của sư phụ hắn, hắn trước nay là kẻ tiếc mạng, nên hắn cũng chỉ có thể yên lặng nuốt suy đoán này vào trong bụng mà thôi.

Khi trời sắp sáng, La Nhất Bảo thấy công tử áo trắng mặt mang nụ cười đi ra, hắn lập tức bước tới đón, “Sư phụ…”

“Ừm.” Ôn Diễn vừa bước ra từ ôn nhu hương, tâm tình thật sự sung sướng, vì vậy cũng hiền hòa hơn không ít với La Nhất Bảo.

Đừng hiểu lầm, Ôn Diễn chỉ đơn thuần ôm Hồng Đậu ngủ một đêm mà thôi, Hồng Đậu hiện tại không chịu nổi giày vò, chỉ là hắn đã quen có nàng bên cạnh, nếu ban đêm không nghe được tiếng hít thở của nàng trong ngực hắn, hắn sẽ cảm thấy bất an.

“Sư phụ… con muốn hỏi một vấn đề.”

Ôn Diễn cười, “Vấn đề gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.