Hơi Ấm Của Anh

Chương 39: Bài thánh ca của Dionysus




Editor: Hạ Mộc

“Có người trên mái nhà!”

“Bắt lấy chúng! Nhất định là trinh sát do quan binh phái tới!”

Trong tiếng kêu la không ngớt của đám đông, những người đuổi theo Trương Khuê Túc chia làm hai nhóm. Một nhóm vây bắt Trương Khuê Túc, một nhóm khác lại đuổi về phía Thần Niên cùng Lục Kiêu. 

Loan đao của Lục Kiêu lập tức rời khỏi vỏ, đem Thần Niên bảo vệ ở phía sau. Nhưng Thần Niên sợ Lục Kiêu ra tay quá tàn nhẫn, vội thấp giọng quát: “Đừng làm tổn thương mạng người!”

Lục Kiêu hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ cô vừa rồi còn mắng Trương Khuê Túc lòng dạ đàn bà, ta thấy cô so với hắn cũng không cứng rắn hơn là bao. Hắn mặc dù nghĩ như vậy, nhưng xuất đao cũng dịu đi không ít, không hề cố ra sức giết trại chúng, hắn vẫn chưa lấy mạng của bất kỳ ai, chỉ dùng sống đao đánh xỉu cho xong.

Kết quả bọn họ bị bị rất nhiều trại chúng vây khốn. Trong cuộc hỗn chiến, Thần Niên liếc mắt nhìn về phía Văn Phượng Minh đang trốn ở phía sau,  tâm tư đột nhiên khẽ động, thừa cơ tiến sát bên người Lục Kiêu, thấp giọng quát: “Bắt giặc phải bắt vua trước!”

Hai người họ từng liên thủ để đối phó quan binh Ký Châu, cực kỳ thông minh lanh trí, Lục Kiêu hơi gật đầu, nắm lấy bàn tay Thần Niên chìa ra, dùng toàn lực ném nàng ra phía ngoài, trong miệng cao giọng quát: “Đi!”

Mượn lực ném này của hắn, Thần Niên cưỡi mây đạp gió bay qua đỉnh đầu của mọi người, như đại bàng lao thẳng tới trước mặt Văn Phượng Minh. 

Mọi sự chú ý của Văn Phượng Minh đã đổ dồn về phía bên Trương Khuê Túc, đến khi Thần Niên bổ nhào sang mới giật mình kinh hãi, cuống quýt trốn sau lưng người khác. Võ công của Thần Niên tuy là không tốt, nhưng là so với hai vị cao thủ Lục Kiêu và Trịnh Luân, với những trại chúng bình thường  thì cao hơn nhiều. Lúc này, nàng lại không có lòng dạ nào tính toán, thân hình linh hoạt di chuyển vài cái, liền tiến đến ngăn cản các trại chúng, xông đến trước người Văn Phượng Minh.

Thanh chủy thủ trong tay Thần Niên hướng về mặt Văn Phượng Minh, trong miệng cười nói: “Nhị đương gia, ông có còn nhận ra ta không?”

Trên mặt Thần Niên còn che một cái khăn đen, đến khi Văn Phượng Minh nghe thấy giọng nói lúc này mới nhận ra nàng, trong lòng nhất thời kinh hãi, vội ngửa người về sau tránh đi. Thần Niên đã đoán trước hắn có chiêu này, cánh tay khác lộ ra, nhanh chóng điểm mấy huyệt trước người hắn, khống chế, cao giọng hướng mọi người quát: “Tất cả dừng tay! Bằng không ta sẽ giết Văn Phượng Minh!”

Thanh âm nàng mặc dù cao, nhưng lại không thể giống sư tử hống của Trịnh Luân có thể làm tất cả mọi người kinh sợ, tình hình bây giờ cực loạn, cũng chỉ có những người bên cạnh nghe được ngừng tay, những người ở phía xa vẫn chưa nghe thấy. Thần Niên nhìn lướt qua khắp nơi, vừa vặn thấy Lục Kiêu kêu lên: “Lên đài, đánh trống!”

Hai bên sườn trên đài mỗi bên đều có một cái trống lớn, đó là đồ vật ngày thường dùng để tập trung trại chúng. Lục Kiêu cấp bách lướt qua, cầm dùi trống đánh rộ lên một trận thùng thùng thùng. Tất cả mọi người nhất thời bị tiếng trống làm chấn động, đồng loạt nhìn lại. Thần Niên lúc này cũng vọt đến dưới đài, cuối cùng dẫn theo Văn Phượng Minh nhảy lên trên đài, cao giọng quát: “Văn Phượng Minh ở đây!”

Tiểu Liễu vốn dĩ vẫn được Diệp Tiểu Thất che chở ở một góc đài, bây giờ mới phát hiện ra người uy hiếp phụ thân mình đúng là Thần Niên, không khỏi ngạc nhiên kêu lên: “Thần Niên?”

Diệp Tiểu Thất đứng đó lại đặc biệt kinh sợ, quát: “Tạ Thần Niên? Ngươi làm cái gì đó?”

Tạm thời, Thần Niên cố không để ý đến hai người bọn họ, hướng về Trương Khuê Túc ở phía xa kêu lên: “Đại đương gia, nếu ông không muốn bị chịu oan, vậy quay lại cùng mọi người nói rõ ràng!”

Trương Khuê Túc hơi chần chừ, liền liều mạng quay trở lại.

Đan đà chủ nhất thời vẫn chưa nhận ra Thần Niên, nhìn nàng quát: “Nếu muốn nói rõ ràng, vậy thả Nhị đương gia ra trước!”

Thần Niên cười nói: “Như vậy không được, các ngươi người đông thế mạnh, ta đành phải trông cậy Nhị đương gia bảo vệ cái mạng nhỏ của ta!”

Tiểu Liễu một bên nhìn Thần Niên đang uy hiếp tính mạng của phụ thân, đau xót rưng rưng nói: “Thần Niên, tỷ thả cha muội ra, muội làm con tin cho tỷ!”

Thần Niên nhìn nàng như vậy, trong lòng bất giác có chút áy náy, giải thích: “Tiểu Liễu, ta khống chế Nhị đương gia chính là muốn mọi người trước tiên đừng động thủ, từ từ đem sự tình nói rõ ràng. Vừa không phải trách lầm ai, vừa không bỏ qua cho tên nội gián thật sự. Muội đi xuống trước, trở về ta sẽ cùng muội giải thích.”

Tiểu Liễu giận dữ kêu lên: “Đó là cha muội!”

Thần Niên hơi nhíu mày, nói: “Ta biết, nhưng mấy trăm khẩu ở sườn Phi Long kia cũng đều là mạng người, không thể để các thím Nghiêm thím Thẩm chết vô ích. Rốt cuộc là ai bán đứng gia quyến trại, thế nào cũng phải tra cho rõ ràng!”

Đan đà chủ thấy Thần Niên khóa chặt hai tay Văn Phượng Minh, cầm đao trợn mắt với nàng, lớn tiếng quát: “Ngươi là kẻ nào? Dựa vào cái gì đến quản chuyện của Thanh Phong Trại?”

Thần Niên giao Văn Phượng Minh cho Lục Kiêu khống chế, tự mình phi thân lên trên trống, kéo khăn đen xuống lộ ra chân dung, hướng về phía trại chúng dưới đài cao giọng nói: “Tại hạ Tạ Thần Niên, không ít huynh đệ trong trại nhận ra ta, Mục tứ gia Mục Triển Việt là nghĩa phụ của ta!”

Nàng quát như vậy, dưới đài liền có trại chúng trẻ tuổi nhận ra nàng: “Tiểu Tứ gia, đúng là Tiểu Tứ gia!”

Thần Niên lại lớn tiếng nói: “Mọi người trước hết đừng động thủ, nghe một chút rốt cuộc là ai hại Thanh Phong Trại chúng ta, là ai bán đứng thân nhân gia quyến!” Nàng nghiêng đầu nhìn Trương Khuê Túc, nói: “Đại đương gia, vừa nãy ông đã thừa nhận là ông cấu kết với Dương Thành giết Tiết Trực, vậy ông nói cho mọi người biết vì sao phải làm chuyện này?”                                                                                                                                            

Trương Khuê Túc còn chưa mở miệng Văn Phượng Minh đã lạnh giọng nói trước: “Ngươi và Mục Triển Việt đều nghe lệnh Trương Khuê Túc, vốn là cùng một giuộc, lời ngươi nói sao có thể là sự thật?”

Thần Niên nghe vậy không những không giận ngược lại còn cười nói: “Nhị đương gia, ngươi không cho ta nói như vậy, không phải là đang tự chột dạ đấy chứ? Nghĩa phụ ta ở Thanh Phong Trại mười mấy năm không tham gia sự vụ trong trại, việc này Thanh Phong Trại có ai không biết? Làm sao lại nói nghe lệnh Trương Khuê Túc?”

Văn Phượng Minh hỏi ngược lại: “Hắn ám sát Tiết Trực chẳng lẽ không phải nghe mệnh lệnh của Trương Khuê Túc?”

Thần Niên cười nói: “Tất nhiên không phải, nghĩa phụ ta giết Tiết Trực là theo lệnh của Thanh Phong Trại, về phần Đại đương gia là ai, ta dám chắc lão nhân gia đến bây giờ cũng không để ý qua. Nếu Văn Phượng Minh ngươi là Đại đương gia của Thanh Phong Trại, nghĩa phụ ta cũng sẽ nghe mệnh lệnh của ngươi!”

Nàng thu lại nụ cười trên mặt, quay lại nghiêm mặt cùng mọi người nói: “Chư vị đều là lão nhân của Thanh Phong Trại, chắc chắn cũng hiểu rõ tính tình của nghĩa phụ ta. Trước kia, Thanh Phong Trại thu nhận và giúp đỡ hai cha con ta, nghĩa phụ ta liền ưng thuận thay Thanh Phong Trại giết mười người đề hồi báo. Tiết Trực kia là người thứ mười, ông lấy xong đầu của Tiết Trực, liền nói trả xong ân tình của Thanh Phong Trại, mới mang ta rời đi. Lúc chia tay ở sườn Phi Long, cũng có không ít chư vị ở đây, hiểu rõ tình hình lúc ấy!”

Lỗ Vinh Phong trước giờ vẫn luôn thẳng thắn tiến lên nói: “Đúng là như thế, Lỗ Vinh Phong ta có thể làm chứng.”

Trên đài có hai vị đầu lĩnh vẫn bảo trì thế trung lập đứng dậy đáp: “Ta lúc ấy đã ở đó, đúng là như thế.”

Văn Phượng Minh trong lòng có chút bối rối, lại vội nói: “Đó là vì ngươi, Mục Triển Việt và Trương Khuê Túc đồng mưu, ngày ấy ngươi theo Vân Tây Phong Quân Dương đi rồi, ai biết được lúc ngươi trở về có dã tâm gì?”

Thần Niên cười như không cười nhìn về phía Văn Phượng Minh, nói: “Nhị đương gia, ta có rắp tâm hại người hay không, việc này chúng ta phần sau hãy nói, bọn ta đều ở trong này, chẳng lẽ ngươi còn sợ ta có thể chạy sao?” Nàng ngừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn Trương Khuê Túc, nói thêm: “Đại đương gia, ông đã thừa nhận cùng Dương Thành hợp mưu giết Tiết Trực, ta đây muốn hỏi một câu, ông vì sao lại làm như vậy? Vì sao phải kéo Thanh Phong Trại tham gia vào cuộc tranh đoạt của các quân trấn, rước lấy tai ương ngập đầu?”

Những gì nàng ấy hỏi đều là những việc mọi người bên dưới đài khó hiểu, không ai phản đối.

Chuyện đến nước này, Trương Khuê Túc cũng không muốn giấu diếm nữa. Ngực hắn bị Đan đà chủ đánh một chưởng, nội thương có chút nghiêm trọng, lập tức hít một hơi thật sâu, vừa nhịn đau vừa nói: “Ta bị Dương Thành lừa, hắn nói bây giờ Đại Hạ nội loạn, dân chúng lầm than, mà Tiên thị Bắc Mạc nổi dậy, ngày càng xâm lấn phía Nam, sẽ có một ngày Bắc Mạc như lúc trước tấn công quan nội Tĩnh Dương, đến lúc đó các trấn quân Giang Bắc đều là tự đấu đá lẫn nhau, nhất định sẽ bị người Tiên thị thôn tín tiêu diệt, Thát Tử muốn chiếm giang sơn ta, muốn giết dân ta.”

Lời này nằm ngoài dự đoán của mọi người, Thần Niên cũng không ngờ Dương Thành hiên ngang lẫm liệt dùng lý do quốc gia thiên hạ không thể thoái thác mà kích động Trương Khuê Túc.

Trương Khuê Túc còn nói thêm: “Để tránh Thịnh Nguyên chi loạn năm ấy, chi bằng sớm lo liệu, tuy rằng không thể thống nhất Giang Bắc, nhưng cũng phải đem hai câu Thanh Ký hợp làm một mới có thể chống được Thát Tử. Dương Thành nói hắn nguyện làm theo Mạch soái năm đó, lấy quân hai châu Thanh Ký bảo vệ bách tính thiên hạ. Vì việc này, ta mới thay hắn trừ bỏ Tiết Trực, lấy Thanh Phong Trại làm mồi câu, dụ quân Ký Châu vào núi Thái Hành, để hắn đoạt được Ký Châu. Chỉ cần quân Ký Châu vào núi, quân Thanh Châu sẽ đánh úp từ phía sau. Chẳng ngờ rằng đến tận khi sơn trại bị Tiết Thịnh Anh phá, vẫn chưa thấy quân Thanh Châu tới cứu viện.”

Thần Niên nghe xong không khỏi thầm mắng Trương Khuê Túc một câu ngu xuẩn, nếu nàng là Dương Thành, ban đầu cũng sẽ không cùng Tiết Thịnh Anh đối địch, có Thanh Phong Trại ở phía trước tiêu hao binh lực của Tiết Thịnh Anh, dại gì mà không làm?

Trương Khuê Túc nói tới đây, liền vén một bên y bào hướng mọi người dưới đài quỳ xuống, bi thương nói: “Là Trương Khuê Túc ta bất lực, mới trúng quỷ kế của Dương Thành, chỉ là ta chưa bao giờ nghĩ sẽ làm hại Thanh Phong Trại như thế, càng không ngờ trong trại có nội gián, hại gia quyến Thanh Phong Trại chúng ta cũng bị hạ độc thủ. Ta sớm đã không còn mặt mũi nào sống trên đời này, chỉ mong trước khi chết điều tra ra tên nội gián bán đứng sơn trại kia, mới có thể xuống đất gặp các phụ lão vô tội chết thảm!”

Nói xong, Trương Khuê Túc khóc lớn tại chỗ. Trại chúng dưới đài nhìn hắn như vậy, cũng không khỏi nhớ đến người thân chết thảm của mình, không ít người đau đớn khóc thành tiếng. Thần Niên vừa nhìn đã cảm thấy nực cười, xoay người vớ lấy dùi đánh trống, quát: “Đại Đương Gia, ông đừng vội khóc, vẫn phải tìm tên nội gián kia trước!”

Lời nàng còn chưa dứt, loan đao trong tay Lục Kiêu ném về phía sau lưng nàng, chợt nghe vài tiếng “Keng Keng” mấy cây châm nhỏ bị loan đao đánh rớt trên đài.

Lục Kiêu buông Văn Phượng Minh, phi thân về phía sau Thần Niên ngăn hắc y nhân đang muốn bỏ trốn lại, chỉ trong mấy chiêu liền chế trụ được hắn, không nói hai lời liền bẻ gẫy hai cánh tay hắn, mọi người còn đang há hốc mồm thì Lục Kiêu đã ném hắn bay tới bên chân Thần Niên, hỏi nàng: “Có bị thương không?”

Vừa rồi trong lúc hỗn loạn đã có người cởi trói cho hắc y nhân, thấy Thần Niên muốn truy ra nội gian, hắc y nhân nhất thời chột dạ, liền bắn độc châm muốn lấy mạng Thần Niên. Cũng may Lục Kiêu phản ứng nhạy bén, dùng loan đao đánh rơi mấy độc châm kia, lại tóm được hắc y nhân đang muốn đào tẩu trở về.

Thần Niên lắc đầu và ngồi xổm xuống nhìn thân hình hắc y nhân, lại lấy khăn tay nhặt một cây Ngưu Mao kim thép trên mặt đất. Ánh mắt châm chọc lóe kim quang, không khỏi kinh ngạc nói: “Thì ra là ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.