Hơi Ấm Của Anh

Chương 3: Gặp gỡ và đính ước (2)




Editor: Xanh Lá

Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com

Kỳ Chiêu mang theo sự cảm kích kỳ quái rời đi.

Hồng Đậu đóng cửa lại, còn chưa kịp ngồi trong chốc lát, cửa lại bị gõ vang, nàng bất đắc dĩ lần nữa mở cửa, chỉ thấy là Phương Tử Mạch mặt đầy hưng phấn.

“Tỷ tỷ, sư phụ ta sắp tới!” Phương Tử Mạch kích động ôm lấy Hồng Đậu.

Hồng Đậu ngây ra trong chốc lát, bởi trong trí nhớ của nàng, Ôn Diễn đối với nàng, nhiều nhất chẳng qua là một trưởng bối tiếu diện hổ* (bề ngoài mỉm cười bên trong đáng sợ), nàng hỏi: “Chẳng phải Kỳ Chiêu nói muội vừa rồi còn đang viết thư sao? Thế nào mà sư phụ muội liền sắp tới?”

“Ta mới viết thư đến một nửa, liền nhận được bồ câu đưa thư của sư phụ.” Phương Tử Mạch cười hì hì nói: “Sư phụ nói ít ngày nữa sẽ tới Phương gia, tự mình bắt mạch cho tỷ tỷ.” Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com

“Hay là… muội đừng gọi hắn tới nữa…”

Phương Tử Mạch nghi hoặc, “Vì sao?”

“Kỳ thật… hiện tại ta đã khôi phục ký ức.”

“Thật sao!?” Phương Tử Mạch nhảy nhót vui mừng, “Vậy thật tốt quá!”

Hồng Đậu cười khan, “Cho nên, vẫn đừng để sư phụ muội tới một chuyến vô ích.”

“Không được!” Phương Tử Mạch kiên định lắc đầu, “Sư phụ hàng năm đều ở trên núi, hiện tại khó khăn lắm mới có một cớ để mời người xuống núi, không thể lại để sư phụ trở về được, hơn nữa, tỷ tỷ, sư phụ ta tới, chúng ta cũng có thể hỏi một chút xem Ôn Quyết rốt cuộc đã đi đâu. Hiện tại ta không muốn thừa nhận Ôn Quyết là sư bá, chờ ta tìm được hắn rồi, ta nhất định phải hung hăng mắng hắn một trận!”

Hồng Đậu sợ chính là điều này, nàng thở dài, “Muội không cần buồn bực như vậy, hiện giờ tình cảm của ta đối với hắn, chỉ là tình cảm sư đồ bình thường mà thôi, chuyện quá khứ, cứ để nó qua đi là được.”

“Tỷ tỷ, lời này của tỷ có ý gì?” Phương Tử Mạch nghiêng đầu, “Ý tỷ là tỷ không thích Ôn Quyết nữa sao?” Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com

Hồng Đậu gật gật đầu, nàng suy nghĩ một lát, nói: “Kỳ thật, trước kia ta đã hiểu rõ, tình cảm của sư phụ đối với ta, chẳng qua là của một vị trưởng bối đối với vãn bối mà thôi, ngay cả việc ta cầu xin người đưa ta rời đi, cũng là vì… ta là đệ tử người nhìn từ nhỏ đến lớn, sư phụ đối với ta có sủng ái, có bất đắc dĩ, cũng có tình cảm, lại chỉ không có tình yêu. Người đối với ta… vẫn luôn không phải tình yêu nam nữ, từ đầu đến cuối, chẳng qua là ta bức bách người mà thôi.”

“Tỷ tỷ!” Phương Tử Mạch cắn răng, “Nhưng chính hắn cho tỷ hy vọng, lại khiến tỷ thất vọng, đây là hắn không đúng! Nếu hắn không thích tỷ, vậy quang minh chính đại cự tuyệt tỷ là xong, dựa vào đâu mà cố ý thất hẹn? Huống chi… tỷ thích hắn mười năm, nếu hắn không thích tỷ, vậy hắn lại thích ai đây?”

Ánh mắt Hồng Đậu dừng trên người Phương Tử Mạch, nàng lẳng lặng nhìn Phương Tử Mạch một giây, lại trầm mặc trong chốc lát, nói: “Tình cảm trước nay đều không công bằng, cũng không phải mình trả giá bao nhiêu là có thể được đáp lại chừng đó. Sư phụ cũng giống ta trước đây, đều là người yêu mà không được.”

Phương Tử Mạch chớp chớp mắt, “Tỷ tỷ… Dường như tỷ không giống lúc trước.”

“Có gì không giống?” Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com

“Trước kia, tỷ sẽ không nói ra những lời khó hiểu như vậy.”

Hồng Đậu khẽ cười, nói: “Chờ muội gặp được một người, trải qua tình yêu khắc sâu trong lòng, muội cũng sẽ hiểu rõ.”

Phương Tử Mạch lại hỏi: “Tỷ tỷ đã gặp người này sao?”

“Ừm.” Hồng Đậu gật đầu, nhẹ nhàng cười, “Ta đã gặp, bất luận qua bao nhiêu năm tháng nữa, ta cũng không thể quên.”

“Vậy nam nhân kia đâu!?” Phương Tử Mạch nghiến răng nghiến lợi, “Hắn ở nơi nào? Lại lừa tỷ thế nào nữa?”

Hồng Đậu rũ mắt cười, “Hắn đã chết.”

Khuôn mặt Phương Tử Mạch cứng đờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.