Hơi Ấm Của Anh

Chương 1-1




“Có rồi! Có rồi! Chủ nhân, trong thương thành có một tấm Diệt Thần Phù (Cao Cấp), có giá là ba ngàn điểm thương thành, dùng một lần, có thể hủy diệt bất kỳ thứ gì dưới Thiên Cấp trở xuống, chủ nhân có muốn đổi hay là không?” Tiểu Nguyệt tìm kiếm một hồi, rồi hưng phấn hô lên!

“Diệt Thần Phù? Cái tên này nghe cũng không tệ lắm!” Trần Vũ nghe nàng giới thiệu một hồi cũng có chút động tâm, nhưng sau đó, mặt hắn liền nhăn lại: “Khoan đã, vừa rồi ngươi nói tấm Diệt Thần Phù này có giá bao nhiêu?”

“Ba ngàn điểm thương thành, với lại hệ thống đang có đợt giảm giá, mà chủ nhân cũng là khách hàng thân thiết của em, nên em sẽ đặc biệt giảm giá cho chủ nhân năm mươi phần trăm, chỉ còn lại một ngàn năm trăm điểm thương thành mà thôi!” Tiểu Nguyệt cực kỳ vui vẻ nói.

“Một ngàn năm trăm điểm? Không phải chứ? Một viên thú hạch Cao Cấp chỉ đổi được mấy trăm điểm? Một tờ Diệt Thần Phù chỉ có tác dụng dưới Thiên Cấp, ngươi lại bán cho ta một ngàn năm trăm điểm, chưa kể đây là đã trải qua giảm giá rồi, giá gốc của nó lại có tới ba ngàn điểm? Ngươi đây là đi ăn cướp hay sao?” Trần Vũ nghe xong giá cả, cũng nhịn không được mà la toáng lên.

“Chủ nhân, chủ nhân! Xin người bớt giận! Đây là giá cả do hệ thống quy định, Tiểu Nguyệt chỉ là người phụ trách mà thôi! Xin chủ nhân thông cảm cho em!” Tiểu Nguyệt trưng ra bộ mặt cực kỳ khó xử, nói.

Trần Vũ cảm giác như mình tức giận mà không biết ném vào đâu, đột nhiên hắn nheo mắt lại nói: “Tiểu Nguyệt, ngươi nói ngươi là người phụ trách, vậy ngươi không phải là cũng được ăn hoa hồng từ hệ thống đấy chứ?”

“Ồ, sao chủ nhân lại biết!” Tiểu Nguyệt có chút kinh ngạc hô lên, nhưng sau đó nàng liền lắc đầu lia lịa, nói: “Không có, không có! Em tuyệt đối là vì chủ nhân mà ra sức, không có bất kỳ gian dối hay lừa gạt gì, xin chủ nhân tin em!”

“Tin ngươi, có khỉ mới tin ngươi!” Trần Vũ âm thầm mắng chửi một câu, sau đó hắn đành phải cắn răng nói: “Được rồi, một ngàn rưỡi thì một ngàn rưỡi, đổi đi!”

Lúc này, hai mắt của Tiểu Nguyệt cũng sáng lên, rồi thở phào nhẹ nhõm, nói: “Xin chúc mừng chủ nhân đã đổi được một tờ Diệt Thần Phù! Tở phù lục này chỉ có thể sử dụng một lần, khi sử dụng, chủ nhân chỉ cần dán lên người đối phương là được!”

“Cái gì? Phải dán lên người con Thạch Hầu kia thì mới có hiệu nghiệm?” Trần Vũ nghe xong lời của nàng, cảm giác như muốn tức đến hộc máu.

Hắn vốn tưởng rằng, tờ phù lục nghe tên cực kỳ oai phòng này, chỉ cần dùng sức ném ra như trong mấy bộ truyện tiên hiệp là có thể kích hoạt được, không ngờ tới, lại còn phải đem nó dán lên trên người của Thạch Hầu. Cái này không phải là muốn lấy mạng hắn hay sao? Con Thạch Hầu này hắn không dám tới gần nó a!

“Tiểu Nguyệt, tờ phù lực này nhất định phải đem nó dán lên người của con Thạch Hầu này mới được sao?” Trần Vũ vẫn muốn hỏi lại một lần nữa cho chắc ăn.

“Vâng, thưa chủ nhân! Bởi vì đây chỉ là Cao Cấp phù lục, nếu đổi lại là một tờ phù lục Thiên Phẩm, chủ nhân có thể tùy tiện ném ra là được, nhưng giá của loại phù lục này rất đắc, cần tới chín ngàn điểm thương thành mới đổi được, hiện tại chủ nhân không có nhiều điểm thương thành như vậy!” Tiểu Nguyệt lại ló cái đầu ra, nhìn nhìn Trần Vũ rồi giải thích.

Trần Vũ có cảm giác, mình lại bị cái hệ thống này gài bẫy thêm một lần nữa rồi!

“Ông trời ơi, tại sao lại bất công với ta như vậy a! Ta muốn đổi hệ thống, ta muốn đổi hệ thống!” Nếu lúc này có thể đem cái hệ thống này đi đổi sang một cái hệ thống khác, Trần Vũ chắc chắn sẽ không chớp mắt một chút nào.

Trần Vũ bất đắc dĩ cầm lấy Diệt Thần Phù, tránh né công kích của con Thạch Hầu. Trải qua công kích nhiều lần như vậy, nhưng vẫn không thể nào đánh giết được con kiến hôi dưới chân, trong miệng Thạch Hầu không ngừng rống to, bốn cái tay của nó liên tục đập mạnh lên trên ngực.

“Hống… hống…”

Lần này nó cũng không dùng chân giẫm lên nữa, mà cúi thấp người xuống, đem bàn tay khổng lồ của mình nện thẳng xuống mặt đất. Trần Vũ vừa nhìn thấy liền khiếp đảm không thôi. Tốc độ của cú đấm này rất nhanh, mặc dù Trần Vũ đã lách người tránh né, nhưng hắn vẫn bị dư chấn hất tung lên trời, rơi bị xuống đất. Bụi bay mù mịt, che lấp cả khoảng không trước mặt.

“Khụ khụ…” Trần Vũ ho khan mấy tiếng, cả người đều tả tơi không thể nào chịu nổi, vừa rồi hắn suýt chút nữa là bị nắm đấm của con Thạch Hầu nện chết rồi.

“Mẹ nó, lão hổ không phát uy thì ngươi cho rằng ta là mèo bệnh hay sao? Chết đi!” Trần Vũ tức giận hét to một tiếng, giương Bạch Ngân Cung lên, nhắm thẳng vào hai mắt của nó mà bắn tới.

Đương nhiên, với khoảng cách xa như vậy, tốc độ của mũi tên dù nhanh đến cỡ nào, cũng không cản trở được con Thạch Hầu này. Thạch Hầu đem bàn tay khổng lồ của nó phất ngang, làm cho mũi tên của Trần Vũ trở nên nát tan.

Trần Vũ cũng không phải là người ngốc, mục đích của hắn chỉ là làm cho động tác của con Thạch Hầu này chậm lại mà thôi. Cho nên, vừa thấy con Thạch Hầu này đưa tay ra ngăn cản mũi tên của mình, Trần Vũ liền lộn vòng dưới đất, áp sát tới bàn chân của Thạch Hầu. Chỉ cần hắn có thể tới gần thân thể của Thạch Hầu, đem Diệt Thần Phù dán lên, chắc chắn sẽ hủy diệt nó.

Đáng tiếc, động tác của hắn dù nhanh đến mấy, cũng không bì lại nổi tốc độ của con Thạch Hầu này. Một cái chân khổng lồ được hất lên, rồi lập tức giẫm mạnh xuống. Trần Vũ đang trên đà lao, thấy vậy thì cực kỳ cả kinh, hăn liền lách sang một bên, liên tục lộn vòng mấy lần.

Ầm!

Bụi đất lại bị hất lên tứ tán, mật đất thì chấn động một hồi liên tục mới dừng lại. Ánh mắt của con Thạch Hầu đảo qua xung quanh, vì lúc này hình ảnh của Trần Vũ đã biến mất không thấy, làm cho nó khá là tức giận.

Nó đem bốn cánh tay vỗ mạnh lên ngực: “Hống… hống…”

Những nắm tay khổng lồ của Thạch Hầu bắt đầu đập xuống xung quanh, mặt đất chấn động liên tục. Trần Vũ đang nấp ở một thân cây gần đó, cũng bị chấn động theo.

Ầm! Ầm!

Một mảnh rừng cây vô tình bị cánh tay của Thạch Hầu quơ trúng, ngã đổ xuống mặt đất. Có điều không may là, chỗ đó lại đúng là chỗ mà Trần Vũ đang ẩn nấp. Hắn quả thật là nghẹn đến mức muốn chửi cha, chửi mẹ.

Nhưng thân ảnh của hắn không hề chậm chạp một chút nào, nhanh chóng tìm một phương hướng lao đi. Ánh mắt của con Thạch Hầu vừa đảo qua, liền thấy Trần Vũ đang chạy tới. Nó vung bàn tay của mình lên, lại liên tục nện xuống mấy đấm.

Ầm! Ầm!

Mặt đất bị nắm đấm của nó nện cho nứt toát, lan ra như là mạng nhện. Trần Vũ quả thật là xui xẻo, hắn muốn tiếp cận con Thạch Hầu, nhưng càng lúc lại càng bị con Thạch Hầu này đánh cho tránh ra xa, không thể nào tiếp cận được nữa!

Trần Vũ nhịn không được, dứt khoác hô lên: “Tiểu Nguyệt, ngươi mau giúp ta nghĩ cách để tới gần con Thạch Hầu này đi!”

Tiểu Nguyệt đương nhiên là rất vui vẻ giúp đỡ cho hắn, nàng ló đầu ra khỏi Kim Sách, nói: “Chủ nhân, nếu như chủ nhân muốn tiếp cận con Thạch Hầu này, thì có thể dùng đến Ẩn Thân Phù, chỉ có điều, giá của một tờ Ẩn Thân Phù là hai ngàn điểm thương thành, Tiểu Nguyệt có thể chiết khấu cho chủ nhân hai mươi phần trăm, còn lại một ngàn sáu trăm điểm thương thành, xin hỏi chủ nhân có muốn đổi hay là không?”

Đã đến nước này rồi, Trần Vũ chỉ có thể cắn răng chấp nhận mà thôi! Cái hệ thống này, quả nhiên là một cái hệ thống gian thương a! Hắn mới vừa đổi được hơn sáu ngàn điểm thương thành, thoáng cái, đã tiêu hao hết một nửa số điểm thương thành rồi! Như thế này, chừng nào hắn mới có đủ điểm để đổi mấy món trang bị Thần Cấp kia chứ?

“Đổi!” Trần Vũ hô lên một tiếng.

Trên tay hắn lại nhiều thêm một tờ phù lục, phía trên vẽ đầy hoa văn kỳ lạ, hắn nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp dán lên trên người. Trần Vũ chỉ nhìn thấy trên người toát ra một luồng sáng trắng, sau đó tờ phù lục trên tay liền biến mất không thấy đâu nữa.

Mà lúc này, con Thạch Hầu cũng vô cùng kinh ngạc, khí tức của Trần Vũ đột nhiên biến mất, làm nó không thể nào phát hiện ra được. Con Thạch Hầu này, nói như thế nào đi nữa cũng chỉ là một tinh thần thể do Hồn Trận tạo ra mà thôi, nó làm sao có nhiều trí khôn như vậy. Không thấy Trần Vũ, con Thạch Hầu cũng chỉ đảo quanh tìm kiếm một lúc, sau đó quay trở về lại vị trí lúc nãy, bắt đầu ngồi xuống, từ từ chậm rãi trở về hình dáng một khối đá khổng lồ chắn ngang trước cửa ải cuối cùng này.

Nhưng có điều, nó lại không biết có một kẻ, đang lặng lẽ đi về phía nó, trên khóe miệng của hắn còn nhếch lên một nụ cười lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.