Học Viện Fairy Tail

Chương 65: Lên tiếng




Lần đầu tiên đến căn hộ tôi thuê, Lê Bằng chưa kịp tham quan căn nhà đã bị tôi kéo đến trước tủ lạnh, cùng tôi phân loại đống hải sản.

Không biết cảm hứng đến từ đâu khiến tôi nghĩ ra một ý tưởng kỳ quái, tôi cầm một con cá đông lạnh lên, đưa ra trước mặt Lê Bằng, yêu cầu anh phát biểu cảm nghĩ về luân thường đạo lý trong gia đình tôi.

“Thực ra, bố em rất thương em.”

“Nhưng ông ấy càng thương người phụ nữ kia hơn, bởi da thịt cô ta non tươi hơn mẹ em.”

“Chuyện vợ chồng với nhau, người ngoài khó hiểu hết được, có khi cả hai đều có trách nhiệm.”

“Tại sao đàn ông chỉ biết bênh vực nhau? Thầy Hòa sẽ không nói vậy.”

Lê Bằng nhíu mày, cầm một con cá khác lên, giơ lên trước miệng tôi và hỏi cái anh chàng họ Hòa đó là người thế nào.

“Anh ấy là một tác giả, một nhà văn, một nhà nghệ thuật vĩ đại. Từng câu chữ của anh ấy đều hết sức lôi cuốn, trong những ngày mà bố bỏ rơi mẹ em, bà đã sống dựa hoàn toàn vào những câu chữ đó, có thể nói anh ấy là ân nhân của mẹ em.”

Tôi đặt con cá đông lạnh xuống, quay người đi vào phòng ngủ, lấy cuốn Giải mã đàn bà rồi quay trở lại, đưa cho Lê Bằng.

Anh mới giở một trang, đã phán một câu.

“Đây đều là những câu nói sách vở, hai người chung sống với nhau không đơn giản vậy đâu, cũng không phải chỉ bằng vài đạo lý là nói hết được, rất nhiều chuyện không đạo lý nào có thể diễn tả được.”

Tôi giật cuốn sách lại, nói: “Lẽ nào cãi nhau không phân rõ phải trái cũng có thể thắng!”.

Lê Bằng không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục phân loại cá.

Tôi không chấp nhận thái độ cố tình gây sự đó của anh, nên quay đầu bỏ vào phòng, ngồi trên giường, bỏ mặc anh xử lý đống hải sản.

Lê Bằng không đuổi theo, anh nhẫn nhịn xử lý hết đống cá, sau đó rửa sạch tay, đi vào rồi ngồi xuống cạnh tôi.

Tôi đẩy anh ra, bịt mũi và nói: “Người anh toàn mùi cá, ngồi xa em và cả giường của em ra”.

Anh ngửi ngửi người mình, cũng nhăn mày nói: “Anh muốn đi tắm một cái”.

Mắt tôi sáng lên, lập tức đứng dậy, mở tủ lấy ra một bộ khăn tắm, áo choàng tắm, bàn chải, kem đánh răng ấn vào tay anh.

“Những thứ này ai dùng trước kia.”

“Chưa ai dùng cả. Vốn dĩ em chuẩn bị cho Trương Lực, thế nhưng anh ta chưa kịp dùng đến căn phòng này đã chia tay em. Giờ thì nó có thể phát huy tác dụng được rồi.”

Lê Bằng ra vẻ ghét bỏ nhìn đống đồ đó, rồi nói: “Anh là người ưa sạch sẽ”.

Tôi không biết anh ưa sạch sẽ thật hay không muốn dùng chỉ vì nó vốn dĩ chúng được chuẩn bị cho Trương Lực, tôi chỉ nói: “Vậy anh cứ ở trần đi”.

Anh nghĩ ngợi một lúc, rồi cầm đống đồ đứng dậy, nhìn tôi từ trên xuống, quay người đi vào phòng tắm.

Tôi nghĩ, anh thật lắm chuyện.

Tranh thủ lúc Lê Bằng tắm, tôi lên mạng, rồi nghe một cuộc điện thoại.

Là Miumiu gọi đến, cô ấy hỏi chuyện giữa tôi và Lê Bằng đã tiến triển đến đâu.

Tôi nói cho Miumiu biết, Lê Bằng đang ở nhà tôi, anh đang tắm.

“Cậu quyết định đêm nay sẽ dâng hiến sao?”

“Tớ không nghĩ vậy, chỉ là bọn tớ đều thấy mùi cá trên người anh ấy thật kinh khủng.”

“Chuyện này không để lâu được đâu, phải tranh thủ thời cơ.”

Tôi hỏi tại sao?

“Hòa Mục đã nói rằng, phụ nữ luôn coi chuyện lên giường là nghiêm trọng, rất nhiều đôi tình nhân chia tay nhau vì chuyện này. Còn nữa, hôm nay cậu không dính “đèn đỏ” đấy chứ?”

“Mình vừa hết xong.”

“Hết đúng lúc quá còn gì.”

“Cậu thử nói xem, chúng tớ có nên tiến triển nhanh như vậy không? Tớ và Trương Lực yêu nhau lâu đến thế nhưng ngay cả ống tay áo của tớ anh ta còn chưa được cởi.”

Miumiu hỏi tôi và Lê Bằng đã tiến triển đến đâu.

“Hôm nay lúc trước khi ra ngoài, tớ đã ở nhà anh ấy, đang bị anh ấy cởi khuy áo.”

“Trong tình yêu việc yêu nhau lâu hay chóng không quan trọng, quan trọng là các cậu mới yêu nhau có vài ngày đã cởi mở như vậy, điều đó có nghĩa anh ta là chân mệnh thiên tử của cậu. Hơn nữa, nếu không phải là tại bố cậu phá hỏng, có lẽ giờ này thành trì của cậu cũng bị công phá xong rồi ấy chứ.”

Cô ấy còn lấy ví dụ, có những người chỉ mới gặp mặt một lần mà đã có thể quấn lấy nhau.

Tôi thấy những lời cô ấy nói rất có trọng lượng, đã thay tôi nói ra tiếng lòng, cô ấy đúng là một người phát ngôn ăn ý.

Tôi nhìn lại một lượt căn phòng nhỏ bé này. Mọi thứ trong phòng đều do một tay tôi sắp xếp, chỉ mong sẽ có một sự đột phá mới, thế nên tất cả mọi thứ bài trí ở đây đều rất hợp ý tôi, ít nhất thì nó không làm tôi cảm thấy căng thẳng hay xa lạ.

Ngoài nơi này, tôi còn có thể chọn nơi nào khác nữa đây? Tôi đang phân vân không biết có nên châm ít trầm hương hay không, thì Lê Bằng đã từ phòng tắm bước ra, mặc áo choàng tắm, vừa dùng khăn mặt lau đầu, vừa đi về phía tôi.

“Lê Bằng, đm nay anh đừng về.”

Thực ra, tôi muốn nói là: “Lê Bằng, đêm nay anh không về được đâu”.

Nhưng tôi chợt nghĩ, câu nói đó có ngang ngược quá không. Là một người phụ nữ, tất nhiên là phải điềm đạm và e lệ.

Lê Bằng dừng lau đầu, khăn mặt rơi xuống đất, anh nhìn tôi qua mái tóc còn ướt.

Tôi phân tích thực tại cho anh nghe: “Giường của em hơi nhỏ, nên chúng ta đành phải chen chúc một chút”.

Anh đưa mắt nhìn về phía giường của tôi và chiếc máy sấy tóc để phía đầu giường.

Tôi cầm máy sấy tóc lên, vẫy anh lại gần.

Anh ngồi xuống cạnh tôi, để tôi giúp anh sấy khô tóc.

Tôi dùng máy sấy thổi tung tóc mái của Lê Bằng, thấy đôi mắt vừa đen vừa sáng của anh đang nhìn vào tôi, ánh mắt giống như lúc sáng trước khi ra khỏi nhà, khi Lê Bằng cởi khuy áo tôi, ánh mắt khiến người khác phải ngại ngùng.

Tôi lại dùng máy sấy, thổi bay cổ áo choàng tắm, liếc nhìn một cách e thẹn.

Tôi nghĩ, mặt tôi lúc đó chắc đỏ lắm, bị một người đàn ông nhìn như vậy, người con gái nào chẳng đỏ mặt, chẳng cần biết người đó đã được trải qua bao nhiêu lần.

“Anh đã từng qua đêm tại nhà Lâm Nhược chưa?”

“Chưa bao giờ, cô ấy nói với anh rằng, giường của cô ấy quá nhỏ, không đủ cho hai người.”

“Ồ, thực ra có thể nằm chồng lên nhau ngủ mà.”

Chắc chắn Lê Bằng hiểu được điều tôi ám chỉ, bởi vì dù tóc vẫn còn nhỏ nước, nhưng anh đã giằng chiếc máy sấy ra, ôm tôi vào lòng, hỏi: “Em đã sẵn sàng chưa?”.

Tôi cũng ôm lấy Lê Bằng, dù những ngón tay của tôi còn đang run rẩy, tôi hỏi lại: “Em sẵn sàng rồi, còn anh?” Anh cúi đầu xuống, hôn tôi và thì thầm: “Em cứ thử đi rồi biết”.

Lê Bằng gợi ý tôi nên thử, lại khiến tôi e ngại.

Không phải tôi có ý bỡn cợt anh, mà bởi tôi có tính đa nghi, tôi luôn cho rằng, ai đó tỏ ra tốt với mình chắc chắn là có mục đích. Giống như Lê Bằng, mục đích của anh nhằm vào tôi chắc chắn xuất phát từ tình yêu, vì vậy anh có hứng thú với tôi, hứng thú với tất cả mọi thứ liên quan đến tôi, hơn nữa còn muốn phát triển cái hứng thú này đi xa hơn nữa.

“Đợi đã Lê Bằng, về chuyện này em vẫn chưa có kinh nghiệm.”

Anh dừng lại, nhìn tôi và nói: “Chưa có kinh nghiệm?”.

“Chẳng lẽ nhìn em sành sỏi lắm sao?”

Anh không nói gì, vẫn ngây ra, tôi lại nói: “Ý em là, trong sách thường nói cần có biện pháp an toàn, anh có cần dùng không?”.

Anh nói lần này không cần.

Tôi hỏi, tại sao.

Anh nói, lát nữa thôi tôi sẽ biết.

Tôi lại hỏi, tại sao lát nữa mới có thể biết.

Anh nói, việc này không thể nói bằng lời, chỉ có thể hiểu, vì vậy phải chờ lát nữa.

Đợi một lúc khá lâu, tôi vẫn không hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Lê Bằng, nhưng chúng tôi đã lên giường, quần áo cũng cởi được một nửa, nếu như vẫn phải chờ, mọi việc càng không thể cứu vãn, vì vậy tôi nghĩ cái cần biết đó nên biết sớm thì tốt hơn.

Tôi ngăn bàn tay đang sờ soạng của Lê Bằng, nói: “Nghe nói sẽ rất đau”.

“Những điều nghe nói đều không đúng.”

“Nhưng nếu như rất đau thì phải làm sao?”

“Điều này cũng cần phải thử, em không thử thì làm sao biết được?”

Tôi thấy Lê Bằng nói rất có lý, nếu không thử, tôi mãi mãi sẽ tò mò như vậy, còn trí tò mò thì chỉ có thể dùng kinh nghiệm để kéo dài nó.

Tôi không nhớ, chúng tôi mất bao nhiêu thời gian để thử. Chỉ nhớ rằng lúc đau muốn chết, tôi đã chửi kẻ đề xướng ra chuyện này.

Tôi nói: “Anh là đồ khốn, anh lừa em”.

Lê Bằng không nói gì.

“Anh là đồ lừa đảo, anh sắp làm đau chết em rồi!”

Anh vẫn không nói gì.

“Anh không biết nói một câu tiếng người à!”

Lúc này Lê Bằng mới lên tiếng: “Im đi”.

Anh đã mất bình tĩnh, tôi cũng im luôn, chủ yếu tôi sợ anh sẽ đánh cho tôi ngất đi rồi mới cho tôi biết thế nào là lễ độ.

Tôi bôi cả nước mắt, nước mũi lên lưng Lê Bằng, bởi anh đã giày xéo tôi, tôi cũng cảm thấy ghê tởm anh.

Vì chưa bao giờ lên giường cùng Trương Lực nên tôi không có đối tượng để so sánh, vì vậy sau khi Lê Bằng khiến tôi đau đớn, còn nói với tôi rằng: “Em chịu đựng một chút, rồi sẽ qua thôi, lần sau sẽ không còn đau nữa.” Khiến tôi không tìm được lý do để phản bác.

Tôi có chút hối hận vì không cùng Trương Lực luyện tập trước, thế nên bây giờ mới lóng ngóng như vậy, không thể làm chủ chính mình. Nhưng tôi không dám nói suy nghĩ này với Lê Bằng, bởi “vũ khí” của anh gần trong gang tấc.

Xem ra, tôi chỉ có thể giãy giụa một cách vô nghĩa, nên kêu lên: “Lê Bằng, anh không thể nhẹ nhàng một chút sao!”.

“Tin anh đi, anh đang rất kiềm chế.”

Câu nói này thật nhảm nhí, tôi như đang bị đày đọa, anh lại lấy đó làm tự hào, thiên lý ở đâu cơ chứ?

Trong lòng tôi thầm đọc bài thơ Lậu thất minh: “Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh. Thủy bất tại thâm, hữu long tắc linh…”(*) Đột nhiên cảm thấy tôi như căn nhà nhỏ hẹp đó, và đang bị một con rồng đuôi to đến quấy rối.

(*) Hai câu đầu trong bài Lậu thất minh (Bài răn về căn nhà nhỏ hẹp) của nhà thơ thời Đường – Lưu Vũ Tích (772-842). Dịch nghĩa: Núi không phải vì cao, mà do có tiên nên mới nổi danh. Nước không phải tại sâu, mà do có rồng nên hóa linh.

Tôi lại thầm đọc Sinh vu ưu hoạn, tử vu an lạc: “Lao kỳ cân cốt, ngã kỳ thế phu, không phạt kỳ thân, hành phất loạn kỳ sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính, tằng ích kỳ sở bất năng”(*). Đột nhiên, toàn bộ cơ thể mình bị người khác xâm nhập, tự thấy nhục nhã vì mất quyền làm chủ, đáng thương thay.

(*) Đây là hai câu trích trong bài văn nghị luận Sinh vu ưu hoạn, tử vu an lạc (Sống trong hoạn nạn, chết trong an bình) của Mạnh Tử (372-289 TCN), ý nghĩa của bài văn này là muốn nhắc nhở con người ta chỉ khi đối diện với hoạn nạn khốn cùng thì mới có mục tiêu tồn tại, còn nếu cứ mãi sống trong an nhàn hưởng lạc thì sớm muộn cũng nhụt chí bỏ mạng. Dịch nghĩa: Gân cốt rã rời, đói khát tiều tụy, khốn cùng cái thân, cùng đường làm loạn, thế nên nội tâm cảnh giác, tính cách kiên định, mới có lợi cho việc gia tăng khả năng ứng phó.

Sau khi xong việc, Lê Bằng hỏi cảm nhận của tôi.

Sao anh vẫn còn mặt mũi để hỏi điều này?

Tôi đã uốn lưỡi rất kỹ rồi mới nói: “Ừm, anh rất đàn ông”.

Lê Bằng rất vui mừng, lại như định thể hiện oai phong, muốn làm thịt tôi lần nữa.

Để bảo vệ tính mạng nhỏ nhoi, tôi lập tức cầu xin: “Xin chàng tha mạng, nô gia không tiếp thêm được chiêu này”.

Nhưng sự thật chứng minh, có chịu được hay không không phải do tôi quyết định, mà thuộc giới hạn khả năng của cơ thể.

Một giây trước khi thiếp đi, tôi đã tổng kết được ba cảm tưởng của cá nhân.

Đàn ông đều là kẻ bịp bợm;

Đàn ông đều là đồ tể;

Đàn ông đều là cầm thú.

Sáng hôm sau, tôi bị người đàn ông nằm phía dưới đánh thức. Tôi nghe thấy Lê Bằng đang nói chuyện điện thoại với mẹ tôi, hình như nhắc đến chuyện hải sản và bữa sáng, anh nói: “Vâng thưa cô, chúng cháu sẽ thu xếp thời gian về nhà”.

Tôi dụi mắt nhìn Lê Bằng cúp máy, hỏi: “Mẹ em à?”.

“Mẹ em.”

“Mẹ em!”

Lê Bằng sửng sốt trong chốc lát, rồi nói: “Ừ, là mẹ em(*)”.

(*) Trong tiếng Trung từ này còn có nghĩa như một câu chửi tục.

Tôi bực bội, muốn ngồi dậy, nhưng lực bất tòng tâm, chỉ biết nói: “Sao mới sáng sớm ra mà anh đã chửi bậy vậy?”

Cuối cùng thì anh cũng ngộ ra, nói: “Là điện thoại của mẹ em, mẹ em nói rất muốn gặp anh, nhưng em giấu anh kỹ quá”.

Sau đó, Lê Bằng hỏi tôi bao giờ sẽ đưa anh về nhà.

Tôi nói, ngày mai nhé, đưa anh về nhà sớm để còn trói chặt anh.

Tôi nằm xuống, xoay người, tiếp tục đè lên con rồng đuôi to, nhắm mắt rồi nhanh chóng thiếp đi.

Lúc nửa tỉnh nửa mơ, tôi có cảm giác như có động đất, mơ màng nheo mắt nhìn quanh, mới phát hiện con rồng đuôi to đang giúp tôi thay đổi tư thế, còn anh thì rời khỏi giường, khoác áo choàng tắm lên, ra khỏi phòng ngủ…

Thiếp đi lần nữa, tôi mơ một giấc mơ, trong giấc mơ tôi là một người đàn bà giàu có cô độc, Lê Bằng là một con vịt, rất thích khoe giọng hát của mình ở những quán KTV, bài hát tủ của anh là bài Sát thủ.

Lê Bằng hát bài Sát thủ và nhìn về phía tôi, khi ấy tôi đang ngồi giữa rất nhiều cô bạn gái khác và không hề nổi bật, nhưng ánh mắt anh lại chỉ hướng vào tôi. Vì cái nhìn này, tôi đã bán tất cả bất động sản và ô tô, cầm khoản tiền lớn đến trước mặt Lê Bằng. Anh lấy mất tiền của tôi, còn bắt cóc tôi đến nhà anh. Khi tôi còn đang rất cuồng nhiệt với anh, anh cười ha hả, rồi đột nhiên quay người lấy ra một con dao mổ…

Tôi giật mình tỉnh giấc, bị trí tưởng tượng của mình làm cho khiếp sợ, hé mắt nhìn trần nhà, bàn tay sờ soạng dưới lớp chăn kiểm tra xem tay chân có còn hay không.

Lê Bằng bước vào phòng ngủ, trên tay cầm một chiếc đĩa, anh đặt đĩa lên bàn, bước lại gần giường, đưa tay lau mặt tôi.

“Sao em lại khóc?”

“Em mơ thấy mình chết, bị giết chết.”

“Giấc mơ đều không có thực.”

“Em còn mơ anh chính là hung thủ.”

Anh cau mày nói: “Giấc mơ gì mà lung tung thế”.

Tôi ngồi dậy, nói: “Anh không biết à, mọi giấc mơ đều rất rối loạn. Giống như tối qua anh làm em rối loạn vậy! Suýt nữa anh đã giết chết em, thế nên ban ngày trải qua thế nào, đêm em sẽ mơ y như vậy”.

Lê Bằng không nói gì, nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi thầm mắng anh là đồ tồi rồi trừng mắt nhìn lại.

Cuối cùng, anh nói: “Ăn thôi”.

Tôi cầm đĩa lên, ra sức cắn đứt chiếc lạp xưởng trên đó.

Cả ngày hôm đó, tâm trạng của tôi rất tệ. Khi chúng tôi cùng nhau đi siêu thị, tôi cầm một chai nước, mở tại chỗ, vừa đi vừa uống, sau đó vứt cái chai rỗng vào chiếc xe Lê Bằng đang đẩy.

“Mua cái chai làm gì?”

“Chẳng lẽ siêu thị mời em uống không à? Thế là ăn trộm đấy.”

Anh hỏi tôi sao không đợi đến lúc ra ngoài rồi hãy uống.

“Bởi vì em chưa nhìn thấy người đàn ông nào trả tiền cho một cái chai cả.”

Đến quầy thanh toán tiền, cô thu ngân cầm cái chai không lên, liếc Lê Bằng một cái, rồi đưa nó lướt qua máy kiểm tra mã vạch.

Lê Bằng quay lại nhìn tôi nói: “Lần sau em còn như vậy, anh sẽ bóc tem mã vạch dán lên người em”.

Tôi hoang mang, lẽo đẽo theo anh ra khỏi quầy thu ngân và hỏi tại sao.

“Vì như vậy chỉ cần hai đồng rưỡi là có thể mua em về nhà.”

Chúng tôi lại đến hiệu sách, đi thẳng lên tầng bốn, hỏi thăm mọi người chỉ để tìm được sách của Hòa Mục. Tôi lấy một cuốn Điều khiển đàn ông và một cuốn Giải mã đàn bà.

“Những cuốn này em đều có rồi cơ mà?”

“Đó là mẹ em cho mượn.”

“Em đọc rồi còn gì?”

“Em muốn có cuốn sách của riêng mình, để có thể xem bất cứ lúc nào, hơn nữa sách hay như vậy đáng để sưu tập lắm chứ.”

Anh bĩu môi, ngón tay gõ gõ trên bìa sách, nói: “Độc giả của anh ta có biết chuyện anh ta đánh nhau trên đường không?”.

“Nếu độc giả của anh ấy mà biết, sẽ đánh giúp anh ấy. Huống chi, người bị đánh là bố em, nên đừng khách sáo.”

Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã đến. Điện thoại của tôi vang lên, người gọi đến là: “Hai mươi ba chiếc nhiễm sắc thể khác”.

Tôi để cho Lê Bằng nghe thay mình. Cuộc nói chuyện giữa anh và bố tôi rất ngắn gọn. Lê Bằng chỉ nói có ba câu:

“Cháu chào chú.”

“Chúng cháu khỏe.”

“Vài hôm nữa chúng cháu sẽ về nhà ăn cơm”.

Lê Bằng cúp máy, tôi hỏi anh tại sao phải báo cáo hành trình của chúng tôi với ông ấy.

Anh nói: “Bố em hỏi về thùng cá, ông ấy muốn ăn canh cá”.

“Ngày nào ông ấy chẳng ăn cơm ở nhà của người phụ nữ khác, còn muốn quay lại ăn cơm với mẹ em làm gì.”

Tôi để cuốn Song thực ký và hai cuốn sách của Hòa Mục vào giỏ mua hàng, chuẩn bị thanh toán.

Lê Bằng hỏi tôi đó là cuốn sách gì.

Tôi nói, cuốn sách này kể về câu chuyện của một người đàn ông vừa ăn cơm ở nhà người tình lại vừa được ăn cơm vợ nấu, anh ta sướng như bố em vậy, vợ cả vợ lẽ đầy đủ cả.

Lê Bằng vẫn không hiểu, hỏi tôi tại sao lại mua cuốn sách này tặng bố, không sợ sẽ cổ vũ ông ấy làm việc xấu sao?

Tôi nói: “Người đàn ông trong truyện cuối cùng bị vợ và người tình đầu độc chết. À, còn nữa, cuốn sách này là mua tặng mẹ em”.

Lê Bằng ri vào im lặng.

Tối hôm đó, Lê Bằng nhận được một cuộc điện thoại, vừa nhấn nút nghe anh liền đứng dậy ra phòng khách nói chuyện.

Tôi ngồi trong phòng ngủ cố dỏng tai nghe trộm, dù nghe không rõ nhưng loáng thoáng biết rằng cuộc nói chuyện liên quan đến công việc.

Chẳng phải anh đã bỏ việc rồi sao?

Khi Lê Bằng quay trở lại, thấy hai tay tôi đang vòng trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh, anh bèn hỏi tôi có chuyện gì.

“Cú điện thoại vừa rồi có liên quan đến công việc phải không?”

“Đúng vậy.”

“Chẳng phải anh đã bỏ việc rồi sao?”

“Công việc mới.”

“Anh tìm được công việc mới nhanh vậy sao! Anh tìm khi nào vậy?”

“Là người ta tìm đến anh, thế nên anh mới bỏ công việc cũ, nghỉ ngơi một thời gian rồi bắt đầu công việc mới.”

Tôi lờ mờ hiểu mọi chuyện, chỉ vào mũi mình nói: “Anh còn tranh thủ lúc nghỉ ngơi tìm được một cô bạn gái mới, ở tại nhà cô ấy, lại còn cho bố mẹ cô ấy biết đến sự tồn tại của anh, anh quả thật cao tay!”.

Anh nhún vai: “Chỉ là trùng hợp thôi”.

Trước khi ngủ, tôi nằm úp trên ngực Lê Bằng đọc cuốn Điều khiển đàn ông.

Mắt anh bị gí sát vào bốn chữ đó, còn phải chịu đựng sức nặng của cơ thể tôi, nên sắc mặt rất tệ.

“Em làm anh có cảm giác như em đang nghiên cứu anh vậy. Chúng ta nên đi ngủ thôi.”

“Đợi em đọc hết chương này đã.”

“Ngoài việc thích sách của Hòa Mục, em còn thích anh ta ở điểm gì?”

“Em thích họ của anh ta, bởi em sùng bái một người cũng mang họ Hòa.”

“Là ai vậy?”

“Hòa Thân.”

Lê Bằng trầm ngâm rất lâu, mới hỏi tiếp: “Tại sao em lại hâm mộ Hòa Thân, ông ta là một tham quan”.

“Người hám tiền cần có đầu óc, ông ấy tham ô nhiều không phải bởi ông ấy có lòng tham hơn người khác, mà bởi ông ấy thông minh. Nếu người khác mà thông minh như ông ấy, thì cũng sẽ làm vậy thôi. Em thích nhất người thông minh.”

Rất lâu sau đó, Lê Bằng không nói gì.

“Anh sao vậy?”

“Chắc anh phải làm quen với em lại từ đầu thôi, em làm anh ngạc nhiên quá.”

Tôi ngồi thẳng dậy, đặt mông lên bụng anh, nhìn từ trên cao xuống tựa như một nữ vương, chất vấn: “Em nặng lắm đấy! Anh khó mà chịu đựng nổi nữa đúng không?”.

Anh không nói gì, hai tay ôm lấy eo tôi, ấn cả người tôi nằm xuống dưới anh: “Anh cũng phải cho em nếm mùi khó chịu đựng nổi là như thế nào!”.

Anh điên thật rồi.

Con dâu xấu đến cỡ nào thì cũng phải gặp mặt bố mẹ chồng, trên đường dẫn Lê Bằng về nhà gặp mẹ, tôi phát hiện ra hai chuyện.

Chuyện nhỏ thôi, nhưng mức ảnh hưởng lại rất lớn, khiến chúng tôi đều buồn bực.

Lúc đó, chúng tôi đang đứng đợi tàu điện ngầm trong sân ga, Lê Bằng đứng trước, tôi đứng sau. Tôi tận mắt nhìn thấy một bàn tay khoác lên phía vai bên kia của Lê Bằng, vỗ liền hai cái.

Lê Bằng quay đầu, chào hỏi người đó, sau đó kéo tay tôi giới thiệu: “Đây là bạn gái anh”.

Người đó cười với tôi, không niềm nở cũng chẳng lạnh nhạt, cô ta giới thiệu tên mình là Tranh Tranh, rồi đưa cho tôi một tấm danh thiếp.

Lưu Tranh Tranh, nữ, Phó giám đốc phụ trách thị trường của công ty trách nhiệm hữu hạn đồ lót Giai Mộ.

Tàu điện ngầm đến, chúng tôi cùng nhau lên tàu, Lê Bằng đứng giữa tôi và Tranh Tranh, anh luôn nắm chặt tay tôi.

Đột nhiên trong tôi nảy sinh một suy nghĩ vớ vẩn, tôi tưởng tượng ra rằng, Lê Bằng cũng đang nắm tay Tranh Tranh, dùng cơ thể anh làm lá chắn giữa hai chúng tôi, cùng một lúc ăn cả hai suất đậu phụ hành.

Tôi liên tục nghiêng người về phía sau, chỉ để nhìn xem tay của Lưu Tranh Tranh có đang bám vào tay vịn hay không.

Mỗi lần ngó nghiêng như vậy đều thấy tay cô ta đang nắm chặt tay vịn, lạ một điều là tôi luôn cảm thấy thất vọng khi trút được một gánh nặng, vì như vậy tôi đã mất đi cơ hội bắt quả tang đôi gian phu dâm phụ ngay trên tàu điện ngầm.

Sau khi Lưu Tranh Tranh xuống tàu, tôi hỏi Lê Bằng: “Sao anh lại quen cô ta? Cô ta làm ở công ty đồ lót mà”.

“Anh sắp đến công ty này làm việc, sắp trở thành cấp trên của cô ấy.”

“Anh là một người đàn ông cơ mà.”

Anh liếc nhìn tôi: “Điều đó còn có gì bàn cãi sao”.

“Tất nhiên là không có gì phải bàn cãi. Nhưng nơi anh sắp tới làm việc là công ty đồ lót, thứ để cho phụ nữ mặc.”

“Điều này cũng chẳng có gì phải bàn cãi.”

“Anh có thể dùng câu khác không!”

“Điều này không cần phải nghi ngờ.”

Tôi nổi giận thật sự, hất tay anh ra, nhưng lại bị anh kéo lại, đồng thời, anh còn nhắc nhở tôi rằng chúng tôi đang ở nơi công cộng.

Câu nói này của anh làm tôi nguôi giận, tôi nói nhỏ với anh: “Tại sao một công ty đồ lót lại tìm một người đàn ông đến thiết kế, anh có kinh nghiệm về mặt này à? Hay là họ thấy anh rất am hiểu phụ nữ?”.

Sau đó, tôi nhìn xung quanh rồi ghé sát về phía anh, nói nhỏ hơn nữa: “Tối hôm qua, anh phải cởi ba lần mới cởi được ồ lót của em. Họ dựa vào đâu cho rằng anh có thể đảm đương được công việc! Còn nữa, chuyện anh sẽ làm việc tại công ty đồ lót, tại sao không nói với em?”.

Anh cũng tiến về phía tôi: “Là bởi vì nút áo lót của phụ nữ phải để đàn ông cởi, vì vậy thiết kế áo lót tốt hay không phải để đàn ông đánh giá, không tốt thì cần phải cải thiện”.

Tôi há mồm, nhìn về phía anh nói: “Đồ lót khiến đàn ông mất thời gian để cởi là đồ không tốt sao? Anh biết thiết kế đồ lót à? Sau này, ngày nào anh cũng phải tiếp xúc với đồ lót của phụ nữ à? Anh lại còn phải thảo luận cùng phụ nữ xem những thứ đó mặc có thoải mái hay không, hoặc một chiếc áo ngực như thế nào mới có thể tôn được vòng một? Công… Công việc của anh nhạy cảm quá đấy!”.

Lê Bằng nói: “Em nghĩ quá nhiều rồi, anh qua đó làm Giám đốc thị trường thôi, không phải là người thiết kế đồ lót, anh chỉ nghiên cứu về thị trường, không phải nghiên cứu những đường cong của áo lót”.

Tôi trầm ngâm một lúc, nhìn tấm áp phích quảng cáo dán trên toa tàu một lúc lâu, rồi lại ghé sát vào Lê Bằng, nói: “Vậy sau này em mua đồ lót có được giảm giá không? Hay là miễn phí? Các anh luôn phát hàng mẫu định kỳ chứ?”.

Anh kinh ngạc nhìn tôi, nói: “Em thay đổi nhanh quá đấy, vừa rồi em còn không chấp nhận điều đó cơ mà!”.

“Phụ nữ là như vậy đây, điều này không có gì phải bàn cãi.”

Ra khỏi tàu điện ngầm, tôi bước theo Lê Bằng một cách lơ đễnh, anh bước nhanh về phía trước, tới một sạp báo ven đường, cầm một tờ lên, đang chuẩn bị trả tiền.

Tôi nhìn Lê Bằng một cách vô thức, trong lòng vẫn đang băn khoăn về mối quan hệ biện chứng giữa anh và đồ lót, dù bề ngoài tôi đã tỏ ra thỏa hiệp.

Là một người phụ nữ, đồ lót giống như áo giáp của tôi, nhưng bạn trai tôi lại sắp trở thành chiến hữu với áo giáp, khiến người thân là bạn gái như tôi cảm xúc ngổn ngang trăm mối. Tôi không thể tưởng tượng ra cảnh Lê Bằng sẽ tiếp xúc với một đám đồng nghiệp nữ, cũng không thể tưởng tượng ra anh sẽ làm việc chung với mọi kiểu đồ lót khác nhau, càng không thể tưởng tượng được rằng anh sẽ nghiên cứu kiểu phụ nữ như thế này phải mặc đồ lót ra sao, từ đó có thể nảy sinh ham muốn.

Tôi rất rối loạn, cực kỳ rối loạn, tôi cần một liều thuốc để trấn tĩnh.

Tôi từ từ tiến về phía Lê Bằng, đang chuẩn bị nói gì đó, nhưng không nhìn thấy bậc thềm dưới chân, nghiêng người, bước hẫng một bước.

Trong khoảnh khắc tôi sắp ngồi phịch nửa người xuống đất, có một bàn tay gầy gò tóm lấy tay phải của tôi.

Tôi thấy rất rõ, đó là một bàn tay trắng đến nỗi không thấy rõ cả lỗ chân lông, các đốt ngón tay rất to, nhưng lại rất ít thịt.

Tôi kêu lên, nắm lấy tay của đối phương, nói: “Nhà văn Hòa! Là anh à! Cảm ơn!”.

Tôi không biết Trâu Chi Minh có phải là liều thuốc an thần mà tôi đang cần không, chỉ biết rằng anh ta và các bậc thang kia đã làm thay đổi sự chú ý của tôi.

Trâu Chi Minh cười nói: “Tôi thấy cô rất lơ đễnh, cô đang nghĩ gì vậy?”.

Trâu Chi Minh rút tay ra khỏi tay tôi, hai tay đút vào túi.

Tôi cũng rút tay lại, nói: “Tôi đang có chuyện cần suy nghĩ, nên không phát hiện bậc thềm. Anh đang đi đâu vậy?”.

“Về nhà.”

Đến đây tôi mới nhớ ra rằng, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta là ở khu mẹ đang sống.

“Ồ, tôi nhờ ra rồi. Anh và mẹ tôi sống trong cùng một tòa nhà.”

Anh ta gật đầu, hỏi tôi: “Vừa rồi cô nghĩ gì thế? Gần đây tôi đang viết một cuốn sách mới, tôi rất muốn biết phụ nữ thường phiền muộn về những chuyện gì”.

“Chẳng phải anh đã viết cuốn Giải mã đàn bà rồi sao, tôi cứ tưởng là anh phải biết hết rồi chứ.”

“Đó là phân tích trên góc độ tâm lý học, đôi khi cũng phải suy xét từ góc độ cảm tính.”

Tôi thấy anh ta nói rất đúng, mỗi câu nói của anh ta đều rất sâu sắc, có căn cứ. Không thể chỉ nhận thức một người phụ nữ từ góc độ lý tính, bởi phụ nữ là loài động vật cảm tính.

Tôi lấy từ trong túi ra hai cuốn Điều khiển đàn ông, Giải mã đàn bà và một chiếc bút, đưa cho Trâu Chi Minh.

“Vừa rồi tôi đang nghĩ về công việc của bạn trai mình. Cuốn sách mới anh đang viết về đề tài gì vậy?”

Tôi chỉ thuận miệng hỏi, không nghĩ Trâu Chi Minh sẽ trả lời tôi, nhưng anh ta lại trả lời rất thành thật.

Trâu Chi Minh vừa ký tên lên hai cuốn sách vừa nói với tôi rằng, anh ta đang bao một trai bao, tiếng lóng vẫn gọi là con vịt. Anh chàng trai bao đó hằng ngày vẫn kể chuyện cho anh ta nghe, còn anh ta sẽ dùng bút ghi chép lại, rồi phân tích.

Tôi hỏi tại sao anh lại bao vịt.

Trâu Chi Minh cho biết, anh ta cho rằng nghề nghiệp không nên phân biệt sang hèn. Những người làm nghề thấp kém chưa chắc đã là người thấp kém, họ cần có người giúp đứng ra tranh đấu với những định kiến của xã hội về họ.

Tôi thấy Trâu Chi Minh thật vĩ đại, chỉ thua mỗi Hòa Thân.

Sau đó, tôi nói: “Không, tôi không có ý kỳ thị anh tại sao lại bao vịt, tôi chỉ thấy thắc mắc tại sao đó không phải là gà, vì vừa rồi anh chẳng nói muốn biết những phiền muộn của đàn bà sao?”.

“Trai bao đều phục vụ cho phụ nữ, có thể trực tiếp biết phụ nữ phiền muộn những điều gì, họ nhất định phải có điều phiền muộn nên mới chọn cách tìm đến trai bao.”

Tôi thấy, những lời của Trâu Chi Minh nói không phải chỉ có lý một cách thông thường, những lý lẽ này chắc chỉ thua mỗi lý lẽ mà Lê Bằng thường đưa ra.

Lúc Lê Bằng cầm tờ báo tiến lại, cuộc nói chuyện của chúng tôi cũng vừa chấm dứt.

Anh nhìn bóng lưng Trâu Chi Minh rồi hỏi tôi đó là ai.

Tôi nói: “Chính là vị nhà văn đã đánh bố em mặt sưng vù lên đấy, anh ấy thật vĩ đại”.

“Hôm đó tối quá, anh không nhìn rõ, chỉ nhớ khi đó anh ta cũng bị đánh cho mặt sưng vù chứ có khác gì đâu.”

“Em cũng thấy vậy, bố em ra tay mạnh quá. Thật quá đáng!”

Một lúc lâu, Lê Bằng không nói câu gì, kẹp tờ báo vào nách, nắm tay tôi đi tiếp.

“Vừa rồi suýt nữa thì em bị ngã. May mà có nhà văn Hòa đỡ em, không thì có lẽ em đã ngã gẫy xương mất rồi.”

“Vậy em đã cảm ơn anh ta chưa?”

“Tất nhiên rồi, anh ấy còn nói mình đang viết một cuốn sách mới, nên muốn tìm hiểu nhiều hơn về phụ nữ. Em thấy đây là một cơ hội tốt, em muốn giúp anh ấy.”

Lê Bằng không nói gì, tôi tiếp tục nói: “Nếu em có thể nói ý nghĩ của mình cho anh ấy tham khảo, có khi anh ấy còn ghi chú câu “Cảm ơn Vi Nhược” trên sách cũng nên. Nếu vậy em sẽ nổi tiếng, mẹ em cũng sẽ rất vui!”

Chúng tôi đang đi qua vạch kẻ dành cho người đi bộ tại một ngã tư, Lê Bằng nói: “Anh thấy em vẫn nên tìm một công việc ổn định thì hơn”.

“Em cũng muốn lắm chứ, nếu không phải vì trước kia anh thích gây khó dễ với em, thì em vẫn làm việc ở công ty cũ. Làm sao em biết anh cũng bỏ việc? Trước khi tìm được công việc mới, em cũng phải tìm việc gì làm tạm, đúng không? Em sẽ tự tiến cử mình với nhà văn Hòa, em nghĩ anh ấy sẽ đồng ý.”

“Tại sao em lại nghĩ anh ta sẽ đồng ý?”

“Đó là trực giác của phụ nữ.”

Về đến nhà, mẹ tôi đón tiếp chúng tôi rất nồng nhiệt. Bà chưa bao giờ nhiệt tình với tôi như vậy. Tôi đưa hai cuốn sách có chữ ký cho mẹ, mẹ hét lên ôm chầm lấy tôi, còn nhiệt tình hơn lúc tiếp đón Lê Bằng.

Trong bữa ăn, mẹ năm lần gắp thức ăn cho Lê Bằng. Tôi nhìn họ một cách ghen tị, Lê Bằng đã ăn mất quả tim gà mà tôi thích nhất, rồi cải làn, cà tím, còn ăn hết món canh cá tôi yêu thích.

Tôi buông đũa, cầm điều khiển lên, chuyển đến kênh đang chiếu chương trình Thi hành pháp luật, vẻ mặt lạnh lùng ngồi xem.

Đúng lúc này mẹ lật tẩy vẻ làm bộ của tôi, bà hỏi: “Các con định khi nào kết hôn?”.

Tôi kinh ngạc nhìn về phía mẹ, phát hiện bà đang nhìn về phía Lê Bằng, vì thế tôi cũng nhìn về phía anh, lại phát hiện Lê Bằng đang nhìn mẹ, chẳng lẽ chuyện này không liên quan gì tới tôi sao?

Tôi bị cô lập mất rồi.

“Cô đang hỏi cháu đấy, cháu trả lời đi chứ!” Mẹ tôi nhắc lại lần nữa, chắc bởi bà thấy Lê Bằng ngồi ngây người, trong lòng bà cũng không yên.

Lê Bằng mỉm cười đáp: “Cháu…”.

Tim tôi đập thình thịch, lập tức cắt lời Lê Bằng: “Mẹ, chúng con còn không sốt ruột, mẹ sốt ruột gì cơ chứ?”.

Mẹ trừng mắt với tôi: “Vớ vẩn, không sốt ruột được sao! Không sốt ruột để đợi con của con ra đời à!”.

Lê Bằng lại sửng sốt, nhìn về phía tôi, tôi cũng sửng sốt, mặt nóng ran, cau mày nói với mẹ: “Con cái gì ạ, mẹ nói linh tinh gì thế! Con ở đâu ra!”.

Mẹ tôi như một đạo diễn thành thục trong vở kịch này, “cộp” một cái, mẹ đặt bát đũa xuống bàn, âm thanh quá mạnh khiến chúng tôi đều giật mình.

Mẹ quát thật to: “Sao mẹ lại sinh được đứa ngốc như con cơ chứ!”.

Tiếp đó, mẹ lại quay sang nói với Lê Bằng: “Lê Bằng à, một người đàn ông sống phải có trách nhiệm, phải hiểu đạo đức và luân lý, không thể bắt nạt con cái nhà người ta rồi phủi mông bỏ chạy. Những chuyện như thế cả đời sẽ bị người đời chửi rủa đấy”.

Nghe xong câu này, tôi cũng bắt đầu nổi nóng, đập bàn, đứng dậy nói to: “Mẹ, mẹ làm như vậy là ép hôn, mẹ làm thế con biết giấu mặt vào đâu! Mẹ thích cưới thì tự đi mà cưới!”.

Tôi gạt chiếc ghế đang chắn đường sang một bên, giậm chân đi ra ngoài, nhưng không may đã va phải chiếc nồi áp suất, mắt cá chân đau đến tê dại, Lê Bằng vội vã đứng dậy đuổi theo, bế tôi lên, đặt tôi ngồi trên giường trong phòng ngủ.

Mẹ tôi cũng đi theo vào, bà cằn nhằn: “Xem con kìa, đi đứng không nhìn gì cả! Tại con nói không chịu lấy chồng nên bị báo ứng đấy! Lê Bằng này, cháu nói thử xem, Nhược Nhược có điểm nào không tốt cơ chứ?”.

Tôi nghiến răng chịu đựng xoa xoa mắt cá chân, trợn mắt nhìn mẹ một cái, sau đó hất mạnh tay Lê Bằng ra, hét lên: “Anh cứ mặc kệ em, tránh xa em một chút, anh mà gần gũi em quá mẹ em lại nói em là đồ ngốc!”.

Lê Bằng thở dài, đứng thẳng dậy, nhìn tôi rồi nói với mẹ: “Cô ơi, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi”.

Lúc này, mẹ tôi mới bình tĩnh lại, bà nhìn tôi một cái, tươi cười với Lê Bằng đi ra khỏi phòng ngủ. Trước khi ra ngoài, cũng không quên đóng cửa lại. Tôi nhịn đau nhảy xuống giường, xông ra sát cửa để nghe trộm, mới phát hiện mẹ đã khóa trái cửa!

Chuyện gì thế này! Mẹ thật tinh ranh!

Mẹ và Lê Bằng nói chuyện với nhau rất khẽ, thỉnh thoảng mới lõm bõm nghe được một hai câu, đều là tiếng của mẹ, bởi giọng mẹ cao, còn giọng Lê Bằng trầm, hình như mẹ đang nói: “Cháu cũng nên nhanh chóng đưa Nhược Nhược về nhà một chuyến xem thế nào” và “Chi tiết cụ thể thế nào cần phải bàn bạc với người nhà nữa”… Nghe ý tứ này thì mẹ tôi đang vừa ép cung, vừa mớm lời, có chiêu gì mẹ đều đem ra dùng hết cả.

Tôi buồn bực nằm dài trên giường, lôi điện thoại gọi cho Miumiu, kể cho cô ấy nghe ngắn gọn về chuyện vừa xảy ra. Đầu tiên Miumiu chúc mừng tôi, sau đó lại chúc tôi sớm sinh quý tử, mọi chuyện thật khó lường.

“Theo cậu mẹ tớ đang nghĩ gì? Mẹ sợ tớ bị Lê Bằng lợi dụng rồi bỏ rơi, hay là sợ tớ không lấy được chồng?”

“Mẹ cậu nghĩ thế nào tớ không biết, tớ chỉ biết đàn ông họ nghĩ gì thôi.”

“Vậy cậu nói xem đàn ông họ nghĩ thế nào?”

“Phụ nữ lúc nào cũng muốn giúp đàn ông thực hiện giấc mơ, còn đàn ông chỉ luôn muốn hiện thực hóa thế giới của mình.”

Tôi im lặng một giây, hiểu được câu nói của cô ấy có hàm ý, tôi liền hỏi lý do.

Miumiu thở dài, nói: “Bạn trai tớ đã nói, phải lập nghiệp trước mới tính đến chuyện kết hôn, anh ấy nói muốn phát triển quán KTV đó lớn hơn chút nữa, rồi mới cho tớ một gia đình hạnh phúc”.

“Vì anh ta cậu đã phải đến viện hai lần rồi, vậy mà anh ta vẫn còn muốn dùng dằng, hạnh phúc đều bị anh ta làm cho tan biến!”

“Thế nên tớ mới nói đàn ông chỉ muốn hiện thực hóa thế giới của mình, nhưng họ đâu biết rằng, thế giới rất rộng lớn, chẳng khi nào thực hiện được hết.”

Nói rồi tôi chợt nhớ đến nỗi buồn phiền của mình, không biết tại sao câu chuyện lại chuyển đến chủ đề này. Tôi đang định quay lại câu chuyện về mẹ và Lê Bằng thì Miumiu nói cô ấy có việc bận, hẹn tôi dịp khác.

“Bạn trai cậu bao cả việc ăn uống của cậu, vậy cậu còn bận việc gì cơ chứ, tớ đang cần người nghĩ kế, cậu đừng bỏ tớ đi lúc này.”

“Ái chà, quanh năm suốt tháng tớ chẳng có việc gì làm, giờ tớ không thể bận một chút được sao, chẳng lẽ tớ chỉ được ăn no rồi nằm chờ chết?”

“Ấy, tớ nói thế là sợ cậu mệt thôi.”

“Cảm ơn cậu đã quan tâm đến tớ ngay cả những điều nhỏ nhặt nhất.”

“Vậy hãy cho phép kẻ hèn này được lui xuống.”

Hai chúng tôi lại cùng nhau tán dóc thêm một lúc, mãi đến khi không còn gì để nói nữa.

Tắt máy, tôi thử mở cửa lần nữa, cửa vẫn khóa chặt, tôi phát cáu, đá một phát vào cánh cửa, “rầm” một tiếng. Cửa có sao không tôi không biết, nhưng mắt cá chân tôi lại bắt đầu tê dại.

Tôi gõ cửa, rồi kêu to: “Hai người đã nói xong chưa, rốt cuộc định bán con đi với giá bao nhiêu, mau nói rõ cho con biết!”.

Lúc này, phía bên kia cửa phát ra tiếng động, cửa bị đẩy ra, mẹ xuất hiện, phía sau là Lê Bằng.

Mẹ tôi nói: “Mẹ nuôi con lớn bằng chừng này, mà con chỉ nghĩ được vậy sao, con xem thường mẹ quá đấy! Con cùng Lê Bằng về đi, đừng làm chướng mắt mẹ nữa!”.

Mẹ tôi chắc chắn đang bước vào thời kỳ tiền mãn kinh, nói chuyện như pháo nổ. Tôi chỉ có thể hiểu cho mẹ, mẹ âm dương không hài hòa, trong lòng mẹ khó chịu, mẹ lại lo lắng cho con gái, tôi đều hiểu cả.

Mẹ nhường đường, quay vào phòng ngủ sắp xếp lại ga trải giường vừa bị tôi giày xéo, còn tôi đứng ở cửa nhìn Lê Bằng.

“Anh nói đi, mẹ em đã nói gì với anh!”

“Em cũng không còn trẻ nữa, cũng nên…”

“Nên cái gì mà nên! Có phải bị mẹ em ép buộc không! Nếu mẹ không ép anh, anh có thỏa hiệp không!”

“Anh cũng không còn trẻ nữa, chúng ta đều có tình cảm làm cơ sở, vài ngày nữa hãy cùng anh về gặp bố mẹ anh, quyết định chuyện này sớm một chút.”

Tôi càng nóng nảy hơn, nói: “Không được! Em lớn thế này rồi nhưng vẫn chưa trải qua những chuyện như thế, anh định đốt cháy giai đoạn à, em không đồng ý!”.

Lê Bằng rất ngạc nhiên, nhìn tôi, rồi hỏi: “Đốt cháy giai đoạn gì?”.

Mẹ đang đứng đằng sau tôi giũ giũ vỏ gối nói: “Con bé đang muốn cháu phải cầu hôn, cháu nghe không hiểu sao!”.

Lê Bằng như bừng tỉnh, tôi quay đầu lườm mẹ một cái, mẹ nhất thiết phải lật tẩy tôi đến cùng sao.

Trên đường về nhà, tôi hỏi Lê Bằng rốt cuộc đã nói chuyện gì với mẹ.

Lê Bằng cho biết, chủ yếu là mẹ tôi nói, anh nghe. Sau đó, Lê Bằng kể hết lại cho tôi mọi chuyện, mẹ tôi không những mang hết gốc gác nhà tôi ra kể cho anh, mà còn kể lại cả chuyện phong lưu của bố, bà muốn nhắn nhủ rằng anh đừng học theo bố tôi, mà phải có trách nhiệm với phụ nữ, nhưng không cần có trách nhiệm với tất cả mọi phụ nữ, chỉ được có trách nhiệm với một người phụ nữ mà thôi.

Nói đến đây, Lê Bằng như bị mẹ tác động, bắt đầu kể lể những thói quen và tính cách của các thành viên trong gia đình anh. Anh kể bố anh là cán bộ nghỉ hưu, nóng tính, gia trưởng, không làm bất cứ việc gì trong nhà, chỉ biết ra lệnh. Còn mẹ anh thì rất năng động, dùng hết số tiền lương hưu tích lũy trong nhiều năm để thuê một gian nhà mặt tiền tốt, mở một quán ăn, suốt ngày tính toán tỉ mỉ, chuyện nhà chuyện cửa.

Tôi bị những lời kể lể của anh làm cho có chút chán nản, vừa lên tàu điện ngầm liền tìm một chỗ để ngồi, dựa đầu vào tay vịn, nhắm mắt vờ ngủ.

Lê Bằng không nói nữa, ngồi yên cho đến khi vào ga cần xuống, anh thấy tôi mở mắt lại tiếp tục kể lể. May mà anh còn nhớ trước đó đã kể đến đâu, nên bắt đầu kể tiếp câu chuyện.

“Lê Bằng à, anh không mệt sao? Anh muốn em học thuộc mọi chuyện trong gia đình anh à.”

“Mẹ em đã nói với anh, cái này gọi là có qua có lại, phải biết trọng nghi lễ trong cách đối xử giữa hai bên. Hơn nữa, anh thấy mẹ em nói rất đúng, chúng ta kết hôn đi.”

“Sao lại gấp gáp vậy?”

“Công việc mới của anh sắp bắt đầu rồi, ai lại vừa vào công ty làm đã xin nghỉ để kết hôn? Hay là em không muốn lấy chồng?”

“Em muốn hay không quan trọng lắm sao? Anh không thể có thành ý một chút à?”

“Anh có thành ý đấy chứ, nhưng chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn một chút được không? Đổi nhẫn kim cương thành nhẫn khác?”

“Đổi thành cái gì? Kết hôn mà không đeo nhẫn kim cương thì đeo gì!”

“Tùy sở thích của em, miễn không phải là nhẫn kim cương là được.”

Lê Bằng vừa dứt lời, tôi mới nhớ ra chuyện anh từng nuốt chiếc nhẫn của Trương Lực và Lâm Nhược vào bụng, vui rồi, không thể thuyết phục thêm được gì nữa.

Ra khỏi ga tàu điện ngầm, không hiểu có phải anh nghiện món cá hay không, mà nói tối nay muốn ăn cá.

“Chẳng phải anh vừa ăn canh cá ở nhà mẹ em sao.”

Anh nói, lúc đó bị tôi hù dọa làm cho quên mất hương vị.

Sau đó, chúng tôi cùng nhau đi siêu thị, mua hai khúc cá tuyết.

Tôi nói hấp ngon, nhưng anh lại muốn ăn cá kho.

Tôi nói tôi không biết kho cá tuyết, nên để anh tự làm.

Anh không nói gì.

Cuối cùng, chúng tôi dành cả buổi chiều ở trong căn hộ nhỏ của tôi. Tôi nằm ngủ, anh đọc sách, đọc tác phẩm của Trâu Chi Minh.

Buổi tối, khi tôi tỉnh dậy, Lê Bằng đã vào bếp chuẩn bị nấu nướng, cuốn sách bị vứt trên nền nhà, trên đó còn có vết bẩn giống như vết chân. Tôi đang muốn nổi giận, đúng lúc đó Lê Bằng có điện thoại, rồi nói với tôi, cá kho đã xong, có thể dọn ra bàn ăn được rồi.

Tôi xị mặt, đi vào bếp, vừa mở nắp vung đã bị mùi thơm của món cá làm cho chảy nước miếng. Tay cầm đĩa, tay cầm xẻng lật xúc cá vào bát, không ngờ trượt tay, chiếc đĩa bị nghiêng, cá rơi xuống nền đất.

Tôi đã dùng tốc độ nhanh nhất có thể để gắp lại cá vào đĩa, nhưng cũng không thể thay đổi được kết cục khi mà cá và nền đất đã “hôn” nhau, ván đã đóng thuyền, tôi cũng bất lực.

Tiếng của Lê Bằng từ phòng ngủ vọng vào: “Nhược Nhược, cá xong chưa em?”.

Tôi đáp: “Xong rồi!”.

Món cá được bày lên bàn, Lê Bằng cầm đũa lên thử, gỡ một miếng thịt cá lớn ở phần nối giữa đầu và thân, đưa sát vào miệng tôi, nói: “A…”

Tôi mím chặt môi, nhìn anh, ngả người về phía sau, nói: “Em không đói, anh ăn đi”.

Anh đưa miếng thịt cá vào miệng, nói: “Vậy tối nay em định ăn gì?”.

“Lát nữa em nấu mì.”

“Có cá không ăn, ăn mì làm gì.”

Ánh mắt của tôi không dời khỏi con cá đó, nói: “Tại sao hôm nay anh vừa ăn cá, giờ lại muốn ăn cá nữa, có phải đàn ông đều rất thích ăn cá không?”.

Anh hỏi tôi sao lại có cái kết luận đó.

“Mèo nào chả thích ăn vụng, không có ngoại lệ đâu.”

Anh ngừng lại một chút, rồi nói: “Chẳng phải em cũng thích ăn cá sao?”.

“Anh nhớ nhầm rồi, em không thích ăn cá, em thích ăn vịt.”

“Không đúng, anh nhớ là trưa nay một mình em ăn hết cả cái đầu cá, anh chỉ uống thêm có một ít canh mà em còn không vui.”

Tôi nhìn thấy anh ăn rất ngon lành, nỗi bực dọc trong lòng cũng tiêu tan, nói: “Đúng vậy, đúng là em rất thích ăn cá, nhưng cá đã rơi xuống đất thì chẳng thích chút nào”.

Đũa của Lê Bằng dừng lại trong không trung, anh nhìn tôi, ánh mắt chuyển từ kinh ngạc sang giật mình, rồi đến nén giận, cuối cùng anh nở nụ cười, hỏi tôi: “Sao cá lại rơi xuống đất?”.

“Em bị trượt tay.”

Anh nhìn tôi một cách hoài nghi: “Chứ không phải là vì anh đã xé sách của em sao?”.

Tôi dừng lại, rồi hét lên: “Anh đã xé sách của em!”.

Tôi mở cuốn Điều khiển đàn ông có vết bẩn ra, quả nhiên thiếu mất một trang.

Tôi phẫn nộ nhìn Lê Bằng, rồi đứng dậy nói: “Tại sao anh lại xé sách của em!”.

“Anh ta toàn viết xằng bậy, đáng để xé lắm, không thì nó sẽ làm hư em.”

“Anh nói xem, anh ấy viết gì xằng bậy!”

“Cái gì gọi là muốn làm chủ được một người đàn ông thì đừng kết hôn cùng anh ta, mà phải nắm được trái tim anh ta, để anh ta nhìn thấy mà không ăn được, khiến anh ta phải nhớ thương cả đời? Tất cả đều là ngụy biện! Kết hôn vốn là vì yêu nhau, kết hôn là để cho tình yêu được kéo dài!”

Tôi lờ mờ hiểu ra, có chút choáng váng, ngồi xuống ghế mơ màng nhìn Lê Bằng, đột nhiên cảm thấy anh giống một đứa trẻ thích gây sự, còn là đứa trẻ do chính tôi sinh ra, nuông chiều thành hư.

Một nỗi bực tức trào dâng trong tôi: “Sao anh có thể ấu trĩ đến vậy!”.

Lê Bằng dùng giọng dạy bảo nói với tôi rằng: “Người viết những câu đó mới ấu trĩ, xem nhiều loại sách như thế này không tốt cho em đâu”.

Nguyên nhân khiến cho các cặp vợ chồng và các cặp tình nhân hay cãi nhau chính là sự quản giáo và can thiệp.

“Thảo nào mà nhà văn Hòa nói, kết hôn sẽ biến hai người từ oan gia trở thành kẻ thù trường kỳ đối kháng, em vẫn chưa gả cho anh mà đã thấy anh đáng ghét lắm rồi!”

Anh dường như rất căng thẳng nói: “Nhà văn Hòa, nhà văn Hòa! Từ sáng đến tối lúc nào em cũng nhà văn Hòa, hắn ta tốt đến vậy sao!”.

“Đúng! Anh ấy nói gì cũng đúng, anh ấy rất tốt!”

“Vậy thì em đi tìm hắn ta đi!”

Lê Bằng cũng học tôi, đập bàn đứng dậy, từ trên cao tức giận trừng mắt nhìn tôi.

Tôi không đứng lên, cảm thấy ngồi rất thoải mái, nói: “Đây là nhà em”.

Anh ngập ngừng, rồi quay người lại cầm áo khoác mặc vào, bước nhanh ra phía cửa, mở cửa đi về, rồi sập cửa thật mạnh.

Hậu quả của việc cãi nhau giữa nam và nữ có thể là to mà cũng có thể là nhỏ, nhưng sau khi nghĩ lại, thường thì đã quên mất nguyên nhân ban đầu cãi nhau.

Tôi ngồi nguyên vị trí cũ bực tức, ánh mắt không dời khỏi chiếc điện thoại và ví tiền đặt trên kệ tủ phía trước mặt, thầm nghĩ, Lê Bằng sớm muộn gì cũng phải quay lại. Con người trong thế giới hiện đại dù có giỏi giang đến đâu thì cũng không thể ra ngoài mà không có điện thoại và ví tiền.

Ý nghĩ này vừa mới hình thành, chuông cửa đã vang lên,

Tôi tiếp tục ngồi đó, mặc cho chuông reo.

Phía bên ngoài cửa cũng có tiếng gọi vọng vào, giọng của Lê Bằng lúc này rõ ràng có chút lo lắng và nịnh nọt: “Nhược Nhược, em mở cửa cho anh, anh để quên điện thoại trong đó”.

Tôi bước về phía cửa, đợi anh gọi đến mấy lần mới nói: “Hình như còn có cả ví tiền nữa đây”.

Anh bổ sung thêm: “Còn cả chìa khóa nhà anh nữa”.

“Thế thì anh phải đền em cuốn Điều khiển đàn ông!”

Anh chấp nhận.

Những lúc như thế này, việc gì đàn ông cũng đều có thể chấp thuận, nhưng qua cửa ải này rồi thì chưa chắc.

“Anh còn phải tìm Hòa Mục để xin chữ ký, anh đã xé mất trang có chữ ký rồi!”

Anh ngập ngừng một chút rồi cũng chấp thuận.

“Anh không được nhắc lại chuyện cá bị rơi xuống đất, cũng không được vì nuốt không trôi cục tức này mà bới móc những lỗi lầm khác của em!”

Anh ngừng lại một chút rồi cũng đồng ý.

Tôi mãn nguyện mở cửa, nhìn bộ mặt đen sì của anh, đưa tay ra hiệu: “Lê Bằng, hoan nghênh anh đến chơi lần nữa!”.

Quả nhiên, Lê Bằng không nhắc lại chuyện con cá đó nữa, nhưng cũng không thèm để ý đến tôi, anh ngồi trên giường của tôi, đọc cuốn Harry Potter của tôi, ăn bỏng ngô của tôi, uống cô ca của tôi, thế nhưng trong mắt không hề có tôi.

Tôi gọi điện cho Miumiu ngay trước mặt anh, nói với Miumiu rằng: “Cưng ơi, nếu bạn trai của cưng đỏng đảnh giống như nàng dâu mới cưới, cưng sẽ làm gì với anh ấy?”.

“Cứ để thế mặc kệ anh ấy.”

“Không không không, hiện tại là người ta đang mặc kệ tớ. À đúng rồi, anh ấy còn ăn của tớ, uống của tớ, ngủ giường tớ, còn xem cả sách của tớ.”

Miumiu cười một cách khoái trá: “Là ngủ với cậu thì có”.

Tôi “xùy” một tiếng, cười một trận, liếc mắt nhìn sang Lê Bằng, phát hiện anh cũng đang nhìn tôi một cách chăm chú, khiến tôi càng ngượng ngùng hơn.

Hai chúng tôi nhìn thẳng vào nhau, cuối cùng anh cũng cười.

Đầu điện thoại bên kia Miumiu nói: “Cậu đúng là kẻ thất bại”.

“Không phải tớ thất bại, mà là anh ấy mắc bệnh công chúa.”

Miumiu hỏi bệnh công chúa là gì, tôi nói đó là bệnh mà không nghe được nửa câu nói phật lòng, đó là kiểu người vì những chuyện nhỏ nhặt mà om sòm bướng bỉnh, luôn cho mình là đúng, người khác đều sai.

“Tớ thấy hai người cần phải nói chuyện nghiêm túc với nhau, mới ở bên nhau được vài ngày đã gây chuyện, không chừng sau này sẽ đánh nhau như cơm bữa.”

“Tớ có cách trị anh ấy, anh ấy mắc bệnh công chúa nhưng số phận lại là của a hoàn, còn non nớt lắm.”

“Bốp” Lê Bằng vứt cuốn sách xuống giường, lườm tôi một cái rồi lại cầm một cuốn khác lên.

Lúc tôi tắt máy thì cũng là lúc điện thoại của Lê Bằng đổ chuông, là mẹ anh gọi đến.

“Mẹ ạ, ngày mai con về, con sẽ dẫn theo một người bạn… vâng, là bạn gái ạ… Vâng, bọn con ở lại ăn tối.”

Sau khi tắt máy, anh nói với tôi: “Ngày mai về nhà anh một chuyến nhé, về gặp bố mẹ anh”.

Tôi cau mày, không nói gì, anh thật lạ, thay đổi rất nhanh, giống như anh chàng tiêu sinh trong các vở kịch.

“Chẳng phải vừa rồi anh còn không thèm để ý đến em sao?”

“Mẹ anh muốn gặp mặt em, bà sẽ làm món thịt kho tàu.”

Tôi liên tưởng đến món mỳ bò kho, thơm nức mũi, mím mím môi, nói: “Vậy mẹ anh là người thế nào?”.

“Mẹ anh rất dễ gần, đối xử với người trong nhà không có gì phải nói.”

Nét mặt của Lê Bằng khiến tôi bán tín bán nghi, vì thế tôi bắt anh lấy một ví dụ.

Lê Bằng kể, khi anh còn học đại học, bác sĩ phát hiện bố anh mắc bệnh gan, lúc đó mẹ anh vừa dồn hết tiền lương hưu để mở một cửa hàng nhỏ, gia đình ba người góp tiền lại cũng không đủ để khám bệnh, mẹ anh đã lẳng lặng đi tìm chủ nhà để trả lại cửa hàng đã thuê, chủ nhà nói phải phạt mười phần trăm, bà cho rằng đáng giá, liền đồng ý.

Chưa đến một tháng sau, bác sĩ lại nói rằng, bố anh đã khỏi bệnh, không cần khám lại nữa. Mẹ anh rất kinh ngạc, hỏi bệnh chữa thế nào mà lại khỏi, bác sĩ nói chủ yếu dựa vào ý chí và nghị lực của người bệnh, không cần thuốc cũng tự khỏi. Bà rất giận dữ, đập mạnh xuống bàn của bác sĩ, đòi bác sĩ phải có lời giải thích rõ ràng. Bác sĩ nói, bệnh nhân này chưa nằm viện bao giờ, chỉ uống thuốc và điều trị tại nhà, nên bác sĩ không có trách nhiệm, trách nhiệm đều thuộc về người thân, công lao cũng thuộc về người thân, may nhờ có người nhà chăm sóc bệnh nhân một cách chu đáo, nên bệnh nhân mới có thể tiếp tục nhìn thấy mặt trời. Mẹ anh lại hỏi, bệnh có khả năng tái phát không, bác sĩ cho biết, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng tái phát, bà lại nổi nóng lần nữa, lại đập mạnh vào bàn làm việc của bác sĩ, may mà một vài bảo vệ biết tin xông vào, lôi mẹ anh ra ngoài.

Ngày hôm sau, mẹ anh lại đi tìm chủ nhà, muốn thuê lại cửa hàng với giá cũ. Chủ nhà nói rằng, gần đây có rất nhiều người hỏi thuê, đã có ba người trả giá, người trả giá thấp nhất cũng cao hơn mười phần trăm so với giá tiền mà bà đưa ra. Mẹ anh thấy vị trí của cửa hàng này rất tốt, lại cách nhà không xa, nên lại cắn răng, liều vay tiền lần nữa để trả tiền đặt cọc. Bởi câu nói bệnh tình có thể tái phát bất cứ lúc nào của bác sĩ, nên lúc nào bà cũng rất cẩn thận, không để cho bố anh làm bất cứ việc gì, cũng không cho ông ấy ra ngoài nhiều, đảm bảo cho ông một cuộc sống cơm bưng nước rót tránh xa mọi lo lắng, phiền muộn, cáu gắt để bệnh không tái phát.

Không ngờ, trường đại học của Lê Bằng tổ chức hiến máu và phải kiểm tra gan, kết quả kiểm tra phát hiện Lê Bằng cũng mắc bệnh gan. Suýt nữa thì mẹ anh gục ngã, hai người đàn ông quan trọng nhất với bà lần lượt ốm đau, lại còn mắc cùng một chứng bệnh, là một người phụ nữ, bà nhất định phải gánh vác gia đình này. Vì thế, bà lại tìm đến chủ nhà lần nữa, lại nhắc đến chuyện trả cửa hàng, chủ nhà một lần nữa trừ mất mười phần trăm tiền đặt cọc.

Tôi nói xen vào: “Vậy cuối cùng sao lại thuê được cửa hàng đó? Anh còn mắc bệnh gan không?”.

Không phải tôi kỳ thị người bệnh, mà đó chỉ là phản ứng tự nhiên, tôi tin rằng bất kỳ người phụ nữ nào khi nghe thấy bạn trai mới của mình nhắc đến bệnh sử cũng đều tỏ ra lo lắng, những người không lo lắng đều là đóng kịch.

“Lần đó lại chẩn đoán sai.”

“Vậy mẹ anh lại đến bệnh viện cãi lý à?”

“Có đến, nhưng ông bác sĩ đó không phải xin nghỉ thì cũng vắng mặt, không gặp được lần nào.”

“Ồ, tỉ lệ chẩn đoán nhầm ở nhà anh cao quá nhỉ. Nếu mẹ anh cũng xét nghiệm ra có bệnh gan thì đủ rồi còn gì.”

Lê Bằng im lặng, nhìn tôi một hồi lâu, khiến tôi tự hỏi không biết câu nói đó có động chạm đến điều gì không.

“Thế nên mới nói, mọi người trong gia đình anh rất đồng lòng, vì thế em yên tâm đi, mẹ anh cũng sẽ đối xử tốt với em.”

“Không đúng, điều này chỉ có thể chứng minh rằng mẹ anh đối xử tốt với anh và bố anh, em là phụ nữ, mẹ anh cũng là phụ nữ, hai người phụ nữ không thể sống chung với nhau, nhất định sẽ có chiến tranh! Hơn nữa, anh còn nói mọi người trong gia đình anh rất đồng lòng, nếu như em đắc tội với ai, chẳng phải tất cả mọi người sẽ đều chĩa mũi nhọn về phía em sao?”

“Không đâu, mọi người trong gia đình anh đều rất hiểu đạo lý. Hơn nữa, mẹ em cũng là phụ nữ, em và mẹ sống với nhau rất tốt còn gì?”

“Anh đã thấy cảnh em và mẹ sống với nhau chưa, chính là không hợp nên em mới dọn ra ngoài sống. Còn nữa, em cũng rất hiểu đạo lý!”

Đột nhiên tôi có cảm giác tai họa đang âm ỉ. Nếu như sau này, tôi và mẹ anh có xích mích, không biết có bị anh nhắc lại câu: “Mọi người trong gia đình anh đều rất hiểu đạo lý” hay không.

Trương Tam nói kết hôn tốt, Lý Tứ cũng nói kết hôn tốt, mẹ tôi nói kết hôn tốt, nhưng bố tôi không tốt, Trương Lực và Lâm Nhược kết hôn với nhau tốt, chỉ có điều là duyên phận chưa tới. Tất cả mọi người đều nói kết hôn tốt, vậy kết hôn có thực sự tốt không, nó có thích hợp với tôi và Lê Bằng hay không, điều này cần chúng lôi đích thân trải nghiệm, người ta thích nói thế nào thì nói, bởi người nói đâu có cần chịu trách nhiệm.

Tôi tiếp tục nói: “Chi bằng thế này, anh đừng nói những chuyện anh với mẹ em đã nói vội, đợi xem em và mẹ anh gặp nhau thế nào đã?”.

Lê Bằng gật đầu đồng ý, năm phút sau anh lại đề nghị ngủ sớm để nuôi dưỡng tinh thần, bởi ngày hôm sau gặp phụ huynh sắc mặt phải thật tươi tắn. Tôi thấy câu nói này của anh cũng có lý như lời của Hòa Mục, nên đã đồng ý.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi tranh thủ liếc nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ sáng, anh giày vò tôi suốt từ mười giờ đêm đến tận hai giờ sáng, còn luôn miệng lẩm bẩm. Hôm nay anh không ăn được cả con cá, nên toàn thân ngứa ngáy, còn bắt tôi thề không bao giờ được làm rơi cá xuống đất nữa.

Tôi thấy những người hay để ý chuyện cũ, bất kể là nam hay nữ đều đáng ghét như nhau. Nhưng quan trọng nhất là người bị lôi chuyện cũ ra kể lại chính là tôi.

Mười một giờ trưa, tôi bị tiếng chuông điện thoại làm thức giấc, chưa kịp nhìn đồng hồ, đã tiện tay nhấc điện thoại của Lê Bằng lên, đầu dây bên kia là giọng một phụ nữ, vừa mở miệng đã nói: “Đại Mao”, còn hỏi Đại Mao mấy giờ về nhà ăn cơm.

“Đại Mao là ai?”

“Là con trai tôi. Còn cô là ai?”

Tôi ngập ngừng, rồi nhanh chóng phản ứng lại: “À, bác là mẹ của Lê Bằng ạ, cháu là Vi Nhược, bạn gái của Lê Bằng”.

Mẹ anh liền đổi giọng rất thân thiết: “Ồ, cháu là Nhược Nhược phải không? Đại Mao đã kể với bác về cháu, nó nói cháu rất tốt, lương thiện, xinh đẹp, được rất nhiều người quý mến!”.

Đúng là phụ nữ trở mặt còn nhanh hơn cả giở sách.

Tôi mặt mày rạng rỡ, đẩy Lê Bằng còn đang nửa tỉnh nửa mơ một cái, liếc anh một lượt, rồi nói với mẹ anh rằng: “Đại Mao cũng thường nhắc tới bác với cháu, anh ấy nói bác làm món thịt kho tàu rất ngon, anh ấy còn nói bác rất khéo tay, biết thu vén nhà cửa, một mình bác gánh vác mọi chuyện trong gia đình, bác là người mẹ đảm đang nhất trên đời!”.

Tôi ở bên này cười híp mắt, thêm mắm thêm muối, ở đầu dây bên kia mẹ anh sướng đến rung rinh.

Trong mắt đàn ông, vở kịch này có đôi phần kệch cỡm, hoặc thấy chúng tôi rất giả tạo.

Chúng tôi hàn huyên hơn nửa tiếng đồng hồ, mới giật mình vì thời gian trôi nhanh quá, nên vội vàng gác máy và hẹn giờ sẽ về nhà ăn cơm.

Lúc Lê Bằng ngủ dậy còn lẩm bẩm với tôi, anh nói, miệng tôi nói sẽ không lấy anh, nhưng lại biết nịnh mẹ chồng, nói chuyện với nhau cả nửa tiếng đồng hồ như vậy thì việc coi như đã thành công một nửa.

“Anh đang khen hay chế giễu em đây?”

“Đương nhiên là khen em rồi, khen khả năng xã giao của em tốt!”

Tôi vui vẻ nhìn anh, nói: “Lát nữa chúng mình đi mua ít hoa quả nhé, mua thêm hai chai rượu trắng và hai cây thuốc nữa”.

“Về nhà mình cần gì phải mua quà?”

“Anh không mua, bố mẹ anh không chê anh bất hiếu, nhưng em không mua, bố mẹ anh sẽ cho rằng em không hiểu biết, muốn được lòng phải biết chú trọng đến tiểu tiết.”

Đại sự đã nắm chắc, tiểu tiết cũng phải chú ý, đấy là nguyên tắc vàng đối với các nàng dâu.

Lúc chúng tôi đến nhà Lê Bằng đã là một rưỡi chiều.

Tôi lo lắng, phải hít thở sâu, hỏi đi hỏi lại Lê Bằng nhiều lần: “Hôm nay, em mặc thế này có hợp không?”, nghe anh nhiều lần khẳng định tôi mới dám bước qua cánh cửa đó.

Lê Bằng cười nhạo tôi hóa ra cũng biết căng thẳng, tôi nói với anh rằng, căng thẳng là lẽ thường tình của con người, sự căng thẳng đến từ sự tôn trọng và tình cảm.

Tôi đưa rượu trắng và thuốc vừa mới mua cho bố Lê Bằng, còn hoa quả đưa cho mẹ anh, mẹ anh vui mừng đón nhận rượu, thuốc từ tay bố anh, cất vào tủ tường, rồi kéo tôi vào phòng trong trò chuyện.

Bố mẹ Lê Bằng khá giống với những gì anh kể và trong tưởng tượng của tôi, vừa nhìn đã biết mẹ anh là người chủ gia đình rất năng động. Bố anh rất ít nói, nét mặt cũng không phong phú, chắc bởi tại mẹ anh quản thúc quá chặt. Giống như mẹ tôi đã nói, trong hôn nhân chắc chắn có một người thích quản thúc, còn một người bị quản thúc, nếu như người bị quản thúc không thích bị quản thúc, giống như bố tôi sẽ vượt rào, sự cân bằng sẽ bị phá vỡ

Nhưng điều đó không có nghĩa là người bị quản thúc là kẻ yếu, còn người quản thúc là kẻ mạnh, mà đó là phương thức để hai người chung sống với nhau, chỉ có những người nếm trải qua rồi mới hiểu rõ, nói một cách khác, rất có thể bố tôi đã nung nấu nguyện vọng phá vỡ thế cân bằng này từ trước, thế nên mới quyết định thay người quản thúc.

Tôi cùng ba người nhà Lê Bằng ngồi quây quần bên bàn ăn, mẹ anh liên tục gắp thức ăn cho tôi, vừa nói tôi gầy, rồi lại bảo tôi cần ăn nhiều thịt, nhưng bà gắp cho tôi toàn thịt mông. Bình thường, tôi không thích thịt mông, nhưng bởi đây là thành ý của mẹ anh, nên cho dù tôi là cô nàng thứ bao nhiêu được hưởng thụ cái thành ý này đi chăng nữa thì với tư cách là bạn gái của con trai bà, tôi phải thích cái thành ý mà bố mẹ anh dành cho mình, đó cũng chính là nghĩa vụ và thành ý của tôi.

Lúc này ti-vi đang phát chương trình Phổ biến kiến thức, chủ đề về phụ nữ và t*ng trùng, nội dung còn nhắc đến chuyện sinh con trong ống nghiệm, chuyên gia cho biết khoa học kỹ thuật ngày một phát triển, tỉ lệ những đứa trẻ ra đời thành công trong ống nghiệm cũng ngày một tăng cao. Cụ thể cao đến mức nào thì vẫn cần phải có vật tham chiếu, theo những gì tôi được biết thì tỉ lệ thành công chỉ đạt năm mươi phần trăm.

Bố anh bình luận: “Sinh con đẻ cái phải do tự nhiên, sao có thể hơi một tí là thụ tinh nhân tạo?”.

Mẹ anh cũng phụ họa thêm: “Mà cũng không biết cái công nghệ này có đáng tin cậy không, con của bà Vương ở nhà bên cạnh dùng phương pháp này đấy, được mấy tháng rồi, có khi để lâu trong ống nghiệm cũng đã hỏng rồi ấy chứ!”.

Tôi thấy, những lời nói của bố mẹ anh cơ bản đều giống nhau, cùng một chí hướng, đây là điều mà bố mẹ tôi không có được.

Tôi nói: “Bác ơi, nuôi trong ống nghiệm không hỏng được đâu, mấy hôm trước có bài báo viết, ở nước ngoài có một phụ nữ thụ tinh bằng ống nghiệm, tổng cộng có ba trứng được thụ tinh, trong đó hai trứng thụ tinh trước được cấy thành công vào cơ thể người mẹ, sau đó cô ta sinh được hai cô con gái, còn một trứng vẫn để đông lạnh, mười một năm sau mới giã đông cấy vào tử cung, vẫn sinh hạ thành công cô con gái thứ ba, một ca sinh ba nhưng cách nhau mười một tuổi, nền y học thế giới đã phải kinh ngạc vì việc này!”.

Cả bố và mẹ anh đều ngước về phía tôi, họ cũng kinh ngạc.

Từ đó có thể thấy, một việc có thể khiến người ta kinh ngạc hay không phải xét xem nó có đi ngược lại với lẽ thường hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.