Học Viện Fairy Tail

Chương 36: Ghế dựa




Trần Uyển lấy nửa tiền tiết kiệm một năm nay đưa cho Tiểu Vũ, hai chị em ở trong phòng đưa đẩy mãi Tiểu Vũ mới cầm. “Chị, em lên trường sẽ tìm việc làm thêm ngay. Giống chị vậy đó.”

“Em tưởng dễ dàng như vậy à? Đất lạ, người lạ. Số tiền này đi mua thẻ cơm, thấy cái điện thoại nào rẻ thì mua một cái. Tiết kiệm tiền nhưng cũng đừng tiết kiệm cái ăn, gầy thế này thì chẳng có đứa con gái nào dòm ngó đâu.” Thằng nhóc này mới đó mà đã cao hơn cô một cái đầu rồi, cao gầy như cái sào ấy. “Tiền bán nhà để cậu mợ dưỡng già, không được đụng vào. Lúc nào thiếu tiền thì tìm chị, chị sẽ cho em.”

Tiểu Vũ gật gật đầu, do dự một lúc mới lắp bắp nói: “Anh Chính nói ngày mai không đến đưa em. Chị, chị với anh Chính, thật sự là không còn gì nữa sao?”.

Trước mắt cô hiện lên ngọn lửa khi Phương Tồn Chính châm thuốc, giống như sự rung động ban đầu của cô, chớp mắt đã tiêu tan trong màn đêm tĩnh mịch.

Cô gật đầu, “Ngủ sớm đi, ngày mai lên tàu hỏa”.

Trong thời gian nghỉ hè, Trần Uyển cứ nơm nớp lo sợ, sợ rằng sau này nhập học lại sẽ có lời đồn đại truyền đến, bao nhiêu kẻ túm tụm thì thầm sau lưng. May mà Hà Tâm Mi và Ninh Tiểu Nhã đáng tin, nên những điều cô lo lắng đã không xảy ra. Chỉ là khi vào văn phòng khoa nhìn thấy Tống Thư Ngu, trong ánh mắt anh chứa đựng điều gì đó sâu xa khiến cô phát hoảng.

Cô chỉ trích Tần Hạo bội tín, trước lúc trở về trường vì cô kiên quyết muốn tìm việc làm thêm mà anh tỏ thái độ phản đối hết sức thô lỗ, trong lòng cô không vui, không nói tiếng nào lập tức xuống xe, một mình quay về ký túc.

“Vâng, cậu còn sợ tin đồn, tớ đã thay cậu trở thành nhân vật nữ chính trong vụ tai tiếng rồi. Mọi người trong trường đều thấy có một con rùa chạy với tốc độ 10km/h trong khuôn viên trường đuổi theo tớ”, Hà Tâm Mi quay sang Ninh Tiểu Nhã đang cười khúc khích, “Đám nữ ở khu ký túc chắc là đều tức tối ghen tị đến mức giật tóc túm đầu”.

Trần Uyển nhịn cười cầm sách quay người vào trong.

“Này cậu đừng có giả vờ, Trần Uyển, cậu không muốn biết anh ấy và tớ nói gì sao?”

“Còn có thể nói gì nữa? Mấy ngày nay chẳng phải cứ lặp đi lặp lại mấy câu đó sao?”

Hà Tâm Mi cắn quả táo cái rộp, “Hỏi tớ là cậu có ăn cơm được không, có ốm không, tìm được việc chưa, trước mặt chúng tớ, có quở trách gì anh ấy không, đồ anh ấy mang đến cậu có đụng đến không. Trước đây tớ thấy anh ấy nói những lời thối tha, nhưng giờ đổi lại, vừa thối tha vừa vặt vãnh tầm thường, cứ lảm nhà lảm nhảm. Đúng rồi, anh ấy còn gọi tớ là ‘liên bang ngực to’, khốn kiếp, giúp anh ấy chuyển đồ như bắc cầu Hỷ Thước mà không có được một điều gì tốt đẹp”.

Ninh Tiểu Nhã bật cười thành tiếng, Trần Uyển cũng cười rung vai. Cô đọc sách không vào, quay người lại đối diện với Hà Tâm Mi, nói: “Không cần quan tâm đến anh ta là được rồi, loại người đó nếu mình càng phản ứng lại thì anh ta càng thích chí”.

Hà Tâm Mi nói: “Chẳng phải tớ vì tốt cho hai người sao? Nhìn dáng vẻ của anh ấy, tớ thấy thương cảm, không đành lòng”.

“Trần Uyển, cậu cho anh ấy một cơ hội đi”, Ninh Tiểu Nhã cũng đồng tình nói.

“Một người không biết tôn trọng người khác thì không cần thiết phải tôn trọng anh ta”, Trần Uyển quay người vào trong tường, không thèm phản ứng trước nỗ lực của hai bạn.

Trong mắt người khác, cô có thể là một bạn gái ngang bướng, được yêu chiều mà trở nên kiêu căng, nhưng có ai biết những hoang mang, lo sợ trong lòng cô chứ? Những người xung quanh chỉ thấy sự khéo léo và phóng khoáng của anh, chỉ riêng cô mới tận mắt nhìn thấy sự hung hăng dữ tợn của anh. Anh bóp chặt cằm cô, giọng nói nhẹ như tênh nhưng đầy uy hiếp như dùi khoan vào tận xương tuỷ; cái ôm ấm áp của anh mang theo nhiều điều khó hiểu; những lời anh thốt ra cùng ánh mắt khẩn thiết… Rất nhiều ký ức vụn vỡ hiện về trong đầu cô, chồng chéo, lặp lại, phóng to, luân chuyển, lần lượt tái hiện. Một người làm sao có thể biến hóa nhiều đến thế? Làm sao có thể rõ ràng như thế? Khiến cô không biết làm sao, khiến cô hoài nghi những niềm vui trước mắt chỉ là hư không.

Lúc gặp lại, sự giận dữ và oán hận vẫn còn, từ đáy lòng dần tràn đến ánh mắt. Ngồi trong quán ăn Tây của Gia Thành, cô cắt miếng bít tết trước mặt phát ra âm thanh rào rạo.

Trong ánh nến, Tần Hạo ngước mắt cười, “Chẳng phải em tuổi Sửu sao? Sao lại hận bò đến thế?”.

“Anh mới là tuổi Sửu ấy!”, Trần Uyển khó chịu.

“Biết tại sao anh dẫn em đến đây ăn không?” Tần Hạo đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, lúc quay lại, trong mắt đầy vẻ đắc ý. “Biết em tìm cớ gây gổ với anh, chỗ này nhiều người dòm ngó, em có bực mình cũng nên kiềm chế một chút.”

Trần Uyển hừ lạnh một tiếng.

“Vẫn còn giận à? Thế này bao nhiêu ngày rồi? Thấy anh gần như ngày nào cũng đứng dưới phòng em, em cũng phải cho anh chút sĩ diện chứ? Có chuyện gì to tát đâu? Tống Thư Ngu tìm đến tận nơi hỏi anh, anh em mười mấy năm, anh có thể không nói được sao? Cậu ta cũng giúp em trút giận rồi, suýt nữa thì đập chai rượu vào trán anh đấy.” Thấy cô vẫn không nguôi ngoai, thậm chí không thèm ngước mắt lên, bất giác Tần Hạo cũng có chút bực bội: “Em nghĩ chuyện của tụi mình có thể giấu được bao lâu? Những người đến đây ăn không chừng còn có giáo viên của em, em nghĩ trốn tránh cả đời được sao?”.

“Ý của anh là chi bằng nói cho tất cả mọi người cùng nghe phải không? Có nhiều người đang đứng cười nhạo đằng sau tôi thì anh thấy rất vui phải không?”

“Em kích động thế này làm gì? Tống Thư Ngu cũng chẳng liên quan gì đến em, cậu ta biết cũng có sao đâu?” Tần Hạo liếc nhìn ánh mắt tò mò của người ngồi bên cạnh, nghiêm mặt hỏi: “Em đừng nói với anh là em đang yêu thầm cậu ta nhé?”.

“Anh đang lải nhải vớ vẩn gì thế? Đồ thần kinh! Là do anh không giữ lời hứa trước, anh hứa với tôi là không nói cho bất cứ người nào cả! Bây giờ thì bao nhiêu người biết rồi? Có phải ngày mai còn định nói cho cậu tôi, nói cho cả trường tôi biết để sau này tôi chẳng còn mặt mũi nào mà gặp ai không?”

“Anh thật sự hi vọng toàn thế giới đều biết, anh hận là giờ không thể đứng ở ngoài đường mà hét lên rằng: ‘Trần Uyển là của tôi’. Anh có thể không?” Anh hít một hơi thật sâu, rõ ràng là đang kiềm chế. Sau đó nói tiếp: “Ngày nào cũng lén lén lút lút như kẻ trộm, xe phải đậu ngoài đường, điện thoại cũng phải đợi, trong mắt em, những việc anh làm có việc nào tốt đẹp đâu? Có lần nào anh không chiều theo tính cách của em chứ?”, giọng nói anh chậm rãi, càng nói như càng tỏ ra uất ức: “Anh có khác gì là loại em gọi thì đến em đẩy thì đi. Thà làm con vịt còn hạnh phúc hơn anh”.

Trần Uyển thấy anh lớn rồi còn làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu, bất giác cười phì một tiếng, cười xong lại hối hận.

Ánh nến khẽ lay động, lúc cô cười trông thật duyên dáng khiến Tần Hạo ngẩn ngơ quên luôn điều định nói. Trước cái nhìn chằm chặp của anh, Trần Uyển khó chịu rủa nhỏ: “Con mắt lấm la lấm lét thật đáng ghét!”.

Anh hơi lặng người, sau đó khẽ cười, nụ cười buồn bã. “Mèo con, chúng mình mấy ngày mới gặp một lần, đừng cãi nhau nữa được không? Anh hiểu nỗi ấm ức của em, nên em nói tìm việc làm thêm giờ anh cũng không cản em nữa, phải không? Trong lòng anh có biết bao nhiêu điều không vui? Tại sao? Là vì không muốn cãi nhau với em.”

Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành. Cô không thể làm ngọc vỡ, nhưng ngói lành thì bản thân cô cũng có sự đấu tranh, cô không can tâm để anh tùy ý đọa đày.

Buổi tối, trước lúc ngủ, cô mở cuốn sách mang theo ra, “Anh ngủ trước đi, tôi đọc sách chút”, nói rồi dịch người ra mép giường, nơi có ánh đèn, tiếp tục đọc.

“Đừng đọc nữa, ngủ sớm đi, em đồng ý mai chạy bộ cùng anh rồi mà.” Anh đưa một tay ra với lấy quyển sách của cô, tay còn lại vòng ôm eo cô.

Trần Uyển trừng mắt nhìn, không can tâm giật lại sách nhưng anh lập tức ngồi thẳng dậy, giơ lên cao. Sau mấy lần giành lại không được, cô phát cáu: “Anh tránh ra, hôm nay tôi không phải là con vịt”.

Tần Hạo vẻ mặt hoài nghi nhìn cô chằm chằm.

Trần Uyển trong lúc tức giận đã nói sai, mặt đỏ tía tai, vô cùng thất vọng. Nghe tiếng anh cười gằn, sau tiếng cười là quyển sách bị ném vào góc tường, anh cởi áo ra, nhếch miệng nói: “Thù lao đã trả rồi, chúng ta cần có đạo đức nghề nghiệp. Em có đồng ý hay không cũng phải làm”.

“Anh nói vớ vẩn gì thế?” Trần Uyển bực bội đứng dậy, nhưng bị cánh tay anh kéo giật lại ngã nhào vào người anh. “Thần kinh, lại bắt đầu phát bệnh”, vừa nói vừa đẩy mạnh.

Anh cười ha hả, hai chân quắp lại giữ chặt cô, cơ thể cũng dần áp sát. “Nhanh lên, anh còn một hiệp nữa, bà Lương ở phòng 1802 đối diện còn đang đợi anh.”

Trần Uyển tránh bờ môi đang sát lại của anh, vừa giận vừa buồn cười, “Thần kinh, anh bình thường lại được không?”.

Bốn mắt nhìn nhau, anh bỗng ngưng cười, ánh mắt bỡn cợt được thay thế bằng sự nghiêm túc. “Anh rất bình thường, muốn hôn em một cách rất bình thường”, môi anh áp vào môi cô, “Mèo con”, anh ngừng lại, “Cùng em rất vui, vui đến mức không nói được thành lời”.

Trái tim cô run rẩy, ngay lúc đôi môi anh ghé lại, hai tay cô ngập ngừng vài giây rồi cuối cùng cũng nhẹ nhàng ghì lấy vai anh.

Thời gian cứ thế trôi đi, họ có lúc cãi cọ, có lúc xung đột, nhưng vẫn đi theo quỹ đạo bình thường.

Trần Uyển cảm thấy mình đã thành người lớn, cảm thấy bình yên, cô như trở thành một con người khác. Nhưng dường như trong miền sâu thẳm nhất của tâm hồn mới mẻ này vẫn đang ẩn chứa một Trần Uyển ban đầu.

Năm thứ hai, môn chuyên ngành nhiều hơn, cô vẫn kiêm nhiệm hai việc, lúc đến nhà anh đa phần cô đọc sách. Lúc ngẩng đầu dụi dụi đôi mắt lại bắt gặp ánh nhìn chăm chú của anh, anh sẽ cười với cô rồi quay đầu tiếp tục xem phim. Còn cô, cô cũng nhìn chằm chằm vào lưng anh và ngẫm nghĩ hồi lâu.

Cô vẫn thường vô thức trượt đầu ra khỏi gối lúc nửa đêm, nhưng lúc nào anh cũng kéo cô ngay ngắn lại, rồi ôm chặt. Có mấy lần cô mơ gặp cha mẹ, hoặc mơ cãi nhau với anh, anh lại nửa tỉnh nửa mơ vuốt ve lưng cô và dỗ dành.

Anh quen ngủ muộn nhưng luôn cố gắng bắt nhịp với cô, sáng dậy hai mắt nhíu lại nhưng vẫn thức dậy đưa cô tới trường. Không biết anh làm cách nào mà có thể biết được số điện thoại tất cả các bạn trong phòng ký túc xá của cô, biết mọi hành tung của cô trong trường, thậm chí còn biết cả lúc cô ở thư viện nhận được lá thư tỏ tình kẹp giữa trang sách.

Anh thường bận bịu đi đây đó, cô trước giờ chưa từng hỏi anh đang bận chuyện gì, nhưng mỗi lần xuống máy bay nhất định anh sẽ gọi điện hoặc nhắn tin cho cô, lần nào cũng thế.

Họ cũng có cãi nhau, vì cô không đồng ý dùng tiền của anh; vì cô không mặc quần áo anh tặng; vì cô không đi gặp bạn anh; anh nói anh cũng có niềm kiêu hãnh nhưng sẽ dùng ánh mắt yêu thương để chăm lo cho cô, chủ động làm lành.

Tâm hồn như bị chia cắt, một nửa sẽ cảnh tỉnh cô lúc cô ở một mình: Đừng có bị sự dịu dàng giả tạo đó làm mòn đi lòng tự tôn của mình, Trần Uyển, phải nhớ tới vết thương mà mày đã nhận! Một nửa khác lại dỗ dành chính mình khi đối diện với ánh mắt cười mê đắm của anh: Chỉ cần một chút thôi, chỉ cần trong đầu lưu giữ một chút mảnh vỡ ký ức và sự dịu dàng ảo ảnh là tốt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.